Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 138: Nhắc nhở



Trầm Thiên Phong không chịu hợp tác lại có luật sư can thiệp nên cảnh sát không thể làm gì được anh chỉ có thể chờ Lý Giai Kỳ tỉnh lại sau đó lấy lời khai của cô. Vốn dĩ muốn chuyển viện cho Lý Giai Kỳ nhưng có cảnh sát can thiệp nên tạm thời không thể đưa cô đến bệnh viện Hải Thiên.

Bình thường Trầm Thiên Phong cũng có quan hệ không tồi với phía cục cảnh sát nhưng người anh quen đều là những vị quan to mà mấy cảnh sát làm khó anh ngày hôm nay bất quá cũng chỉ là cấp thấp mà thôi. Không muốn làm phiền đến mấy thủ trưởng nên Trầm Thiên Phong ngăn cản không cho Tiểu Dương gọi điện thoại.

Lần nữa tỉnh lại, Lý Giai Kỳ đầu tiên là nhìn xung quanh một lượt sau đó xác định nơi mình đang nằm chính là bệnh viện. Bệnh viện công lập thường là nằm chung phòng nhưng vì trường hợp của Lý Giai Kỳ khá đặc biệt nên bệnh viện đã suy nghĩ đến cảm nhận của bệnh nhân mà sắp xếp cho cô một phòng đơn hiếm hoi.

''Em tỉnh rồi? Còn thấy khó chịu ở đâu không?'' Trầm Thiên Phong săn sóc hỏi.

Lắc lắc đầu, Lý Giai Kỳ muốn nói không sao nhưng thật sự là không được bởi vì thật sự vẫn còn rất đau.

''Còn đau nhưng cũng đỡ hơn rồi, em muốn uống chút nước.''

Không biết là do tác dụng của thuốc hay tại vì thời gian dài chưa uống nước hoặc cũng có thể do cô kêu gào lâu mà thành tóm lại hiện tại cổ họng rất khó chịu, cảm giác không khác lúc bị sặc khói lần trước là bao.

Nhanh chóng lấy cốc nước ấm rồi lại cẩn thận cắm cả ống hút cho cô dễ uống, Trầm Thiên Phong nhẹ nhàng nâng cô ngồi dậy để cô tựa vào người mình sau đó mới đặt ống hút vào miệng cho cô uống nước.

''Còn muốn gì nữa không? Không được giấu bệnh, phải nói thật cho tôi.'' Biết rõ tính cách bướng bỉnh của cô nên anh phải cảnh cáo trước.

''Em đói.''

Trầm Thiên Phong lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Dương sau đó lại cẩn thận ôm lấy cô, anh không dám ôm quá chặt sợ làm đau cô.

''Xin lỗi! Đã khiến em thành ra như vậy.''

Dù trước đó bị hạ thuốc nên đầu óc không tỉnh táo nhưng hiện tại đã thanh tỉnh, Lý Giai Kỳ đương nhiên hiểu anh đang xin lỗi mình vì chuyện đã phát sinh.

''Không phải lỗi của anh, là do em thiếu cảnh giác. Phải rồi, không phải anh nói tuần sau mới về hay sao.''

''Lúc em nhắn tin đến thực ra tôi vừa mới xuống máy bay, vốn dĩ muốn cho em và các con bất ngờ...''

Trầm Thiên Phong bỏ dở câu nói nhưng thông minh như Lý Giai Kỳ đương nhiên hiểu. Cô dụi dụi đầu trong lồng ngực của anh, bàn tay còn đang cắm kim truyền đặt lên tay anh.

''Mặc dù thật sự rất đau nhưng em thấy mình may mắn vì đó là anh.''

Trầm Thiên Phong ngăn cản không cho Lý Giai Kỳ dụi đầu vì sợ động vào vết thương trên đầu của cô, nghe cô nói vậy trong lòng anh như được tưới một dòng nước ấm, anh không nói gì chỉ hôn lên đầu cô một cái rồi lại nâng tay cô lên hôn.

Tiểu Dương đi mua đồ ăn rất nhanh đã trở lại nhưng đi theo phía sau còn có ba vị cảnh sát tận tụy kia. Nhìn thấy Tiểu Dương thì không quá bất ngờ nhưng sự xuất hiện của ba cảnh sát khiến Lý Giai Kỳ khó hiểu, cô nhìn Trầm Thiên Phong nhưng anh cũng chỉ lắc đầu bất đắc dĩ.

''Xin chào Lý tiểu thư, chúng tôi là cảnh sát của Đế đô. Với tình trạng hiện tại của cô, chúng tôi có thể lấy khẩu cung của cô chứ?'' Người lên tiếng vẫn là cảnh sát đã nói chuyện với Trầm Thiên Phong lúc trước.

''Khẩu cung?'' Lý Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn cảnh sát, rõ ràng là cô không có làm gì phạm pháp thì có gì mà phải lấy khẩu cung.

''Chúng tôi là do bác sĩ của bệnh viện gọi đến, bệnh án của cô đã được kết luận là bị cường bạo nhiều lần cho nên chúng tôi muốn lấy lời khai của cô. Cô hãy suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời chúng tôi, đừng để nhưng tên tội phạm được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.'' Vừa nói, viên cảnh sát vừa nhìn sang Trầm Thiên Phong với ánh mắt đầy ẩn ý.

Bắt được ánh mắt đầy ẩn ý của cảnh sát, Trầm Thiên Phong khẽ đặt Lý Giai Kỳ ngồi tựa vào đầu giường rồi lại cẩn thận chèn thêm gối ở sau lưng cho cô thoải mái sau đó đi ra ngoài.



''Tôi ra ngoài trước, chờ cháo nguội rồi mang vào cho em.''

Chờ Trầm Thiên Phong ra ngoài, cảnh sát mới lần lượt lấy ghế ngồi ở bên cạnh giường bệnh bắt đầu lấy lời khai.

''Cho hỏi cô có biết ai là người thực hiện hành vi đồi bại với mình hay không?''

Lý Giai Kỳ gật đầu: ''Biết.''

''Vậy cho hỏi, cô có muốn tố cáo hắn ta hay không? Tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, cô phải biết nếu như bỏ qua cho những tên yêu râu xanh như vậy sẽ vô tình tiếp tay cho kẻ ác cũng như tạo cơ hội cho chúng tiếp tục làm hại những cô gái khác.''

Cảnh sát nói chuyện hợp tình hợp lý, phân tích rõ từng mặt lợi hại, Lý Giai Kỳ nghe mà cũng suýt nữa bị thuyết phục theo.

''Tôi hiểu những điều anh nói nhưng dường như chúng ta có hiểu lầm gì đó ở đây.'' Lý Giai Kỳ chậm rãi nói.

''Ý cô là sao?'' Cảnh sát khó hiểu nhìn Lý Giai Kỳ.

''Người đàn ông vừa rồi chính là người đã xảy ra quan hệ với tôi tuy nhiên giữa chúng tôi không có chuyện bị ***** *** bởi vì đều là chúng tôi tự nguyện. Anh ấy đi công tác nước ngoài hơn một tháng cho nên lúc gặp nhau có làm chuyện đó hơi mạnh bạo một chút.'' Ý của cô đã rất rõ ràng, cô tin rằng cảnh sát sẽ hiểu ý của mình.

''Vậy cô giải thích thế nào về thành phần thuốc kích dục trong máu của mình?'' Cảnh sát vẫn rất kiên trì.

''Cơ thể tôi vẫn luôn không đáp ứng được nhu cầu của anh ấy cho nên đã bạo gan sử dụng thuốc kích dục để tăng khoái cảm. Tôi nghĩ anh hiểu được chuyện này chứ.''

Từng lời Lý Giai Kỳ nói ra đều vô cùng chặt chẽ, tuy rằng không trực tiếp nói rằng Trầm Thiên Phong vô tội nhưng từng lời nói ra đều mang ý đó.

''Cô xác định là chính mình tự nguyện?''

Cảnh sát vẫn chưa thực sự tin tưởng vào lời của Lý Giai Kỳ, họ vẫn cho rằng cô đang cố ý nói đỡ cho Trầm Thiên Phong.

''Hamad, anh giữ điện thoại của em chứ?''

Thay vì trả lời câu hỏi của cảnh sát, Lý Giai Kỳ lại hướng ra ngoài cửa gọi lớn. Bởi vì cổ họng có chút đau nên âm thanh cô nói ra hơi khàn.

Trầm Thiên Phong đang ngồi ở bên ngoài, nghe thấy Lý Giai Kỳ gọi mình thì mở cửa vào trong.

''Em cần gì sao?''

''Điện thoại của em.''

Lý Giai Kỳ xoè tay ra phía trước, từ trong túi quần, Trầm Thiên Phong lấy ra điện thoại của cô rồi đặt lên tay cô. Đây là Tiểu Dương nhặt lại ở phòng tiếp khách của khách sạn Thu Nguyệt, anh ấy vẫn luôn giữ nó vừa rồi mới đưa cho anh.

Lý Giai Kỳ mở điện thoại ra sau đó thao tác một chút rồi đưa điện thoại đến trước mặt của cảnh sát, trên màn hình là ảnh một nhà tám người bọn họ chụp cùng với nhau.

''Đây là ảnh chụp của chúng tôi, đám trẻ trong ảnh là con của chúng tôi. Bào thai sinh sáu, hiện tại đã sắp năm tuổi, hiện tại các anh tin rồi chứ?''

Nhìn thật kỹ tấm ảnh rồi lại nhìn mấy đứa trẻ trắng trẻo xinh xắn, mấy bé trai thì giống ba nhiều hơn thậm chí một bé còn giống hệt Trầm Thiên Phong. Ba bé gái cũng có rất nhiều điểm giống ba và cũng mang những đặc điểm của mẹ. Trên ảnh còn ghi rõ thời gian là mùa hè năm trước, chứng cứ đã rõ ràng thì còn điều gì có thể bắt bẻ.

''Xin lỗi đã làm phiền.''



Ba cảnh sát đứng lên khỏi ghế, xin lỗi sau đó lúng túng rời đi, khi đi còn nhìn sang Trầm Thiên Phong, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Chờ cảnh sát đi khỏi, Trầm Thiên Phong cũng không nói nhiều chỉ mang cháo đến rồi đút từng muỗng cho Lý Giai Kỳ ăn. Ăn xong cháo, cơ thể cũng thấy khoẻ hơn một chút, bây giờ thì có việc quan trọng hơn phải làm.

''Bây giờ là ngày nào rồi?''

Dù không hiểu Lý Giai Kỳ muốn hỏi gì nhưng Trầm Thiên Phong vẫn thành thật trả lời: ''Bây giờ đang là buổi tối, tôi về tới Đế đô là trưa hôm qua.''

Đầu óc đang căng như dây đàn của Lý Giai Kỳ nhờ có lời nói của Trầm Thiên Phong mà giãn ra không ít.

''Mau gọi bác sĩ, em muốn thuốc tránh thai.''

Trầm Thiên Phong cuối cùng cũng hiểu Lý Giai Kỳ hỏi thời gian để làm gì, nghe cô nói vậy quả thật là trong lòng có một chút mất mát nhưng lại không nỡ làm cô phiền lòng cho nên chỉ có thể giấu đi cảm xúc của bản thân.

''Tiểu Dương đi làm thủ tục chuyển viện rồi, chờ đến bệnh viện Hải Thiên sẽ kêu Việt Bân đưa cho em loại tốt nhất.''

Trước đây hai người cũng đã thống nhất nếu xảy ra chuyện thân mật thì phải sử dụng biện pháp tránh thai nhưng hôm qua cả hai người đều trúng thuốc nên không có dùng biện pháp phòng tránh nào, hiện tại chỉ có thể dùng thuốc.

Lý Giai Kỳ được chuyển đến bệnh viện Hải Thiên, ngay khi vừa đến nơi, việc đầu tiên cô làm chính là gọi Ngô Việt Bân mang thuốc đến cho mình. Không dám chậm trễ, Ngô Việt Bân đưa cho cô viên thuốc nhỏ màu trắng.

''Công dụng tốt hơn loại bán bên ngoài rất nhiều, cô cứ yên tâm.''

Cùng với động tác uống thuốc của Lý Giai Kỳ chính là sự dao động khó phát hiện của Trầm Thiên Phong.

Lý Lập Thành vẫn không hề hay biết chuyện phát sinh trong hai ngày qua bởi anh đang ở căn cứ. Với tính cách gà mẹ của mình, Lý Giai Kỳ sợ rằng nếu biết chuyện giữa cô và Trầm Thiên Phong thì anh sẽ lại không khách khí mà cho Trầm Thiên Phong một trận tơi tả nữa.

''Phải rồi, Tô Lẫm là thế nào? Đám người kia đã được xử lý hay chưa?''

Trầm Thiên Phong đang dùng khăn lông lau mặt và tay cho cô, anh không có ý định trả lời cho nên Ngô Việt Bân đành phải lên tiếng.

''Tìm được anh ta trong nhà của mình, bị trói còn bị đánh cho tơi tả, hiện đang điều trị ở tầng dưới. Còn về bốn tên ngoại quốc kia đã được “chăm sóc” tận tình rồi gửi về cho chủ của chúng.''

Điều cần nói cũng đã nói xong, Ngô Việt Bân thức thời liền rời đi để lại không gian cho hai người. Thấy Ngô Việt Bân đi rồi, Lý Giai Kỳ bèn giữ lại đôi tay đang giúp mình lau tay, Trầm Thiên Phong nhìn cô chờ đợi điều mà cô sắp nói.

''Còn nhớ lời em nói với anh lúc anh tìm được em không?''

Trầm Thiên Phong gật đầu, nhớ đương nhiên là phải nhớ, làm sao có thể quên được những lời đó.

''Đều nhớ rõ.''

''Một lần nữa em nhắc lại với anh, em và Naila kia thề không đội trời chung, em nhất định sẽ giết cô ta, nếu anh có quan hệ gì với cô ta thì em cũng sẽ không lưu tình mà ra tay với anh.''

''Yên tâm, ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra.''

Trầm Thiên Phong anh cũng không có ý định tha cho Naila và Hồng Tinh hơn nữa anh cũng không có ngu mà có gì đó với Naila kia.