Cất kỹ hộp trang sức, Lý Giai Kỳ chạy bạch bạch xuống phòng khách của biệt thự. Ngoài ba người mới vừa vào cung cùng cô thì Âu Dương Hào Kiện và Mạc Văn Bác cũng đã có mặt chỉ có điều hai người bọn họ và Ngô Việt Bân giống như sắp đánh nhau đến nơi.
Nhìn thấy Lý Giai Kỳ, Ngô Việt Bân giống như thấy được cứu tinh, anh nhảy khỏi sô pha túm lấy tay của Lý Giai Kỳ.
''Sao hả? Thích món quà đó chứ?''
Liên tục nháy mắt ra hiệu cho Lý Giai Kỳ, anh ta vừa nói vừa kéo theo Lý Giai Kỳ về phòng bếp: ''Lý Giai Kỳ muốn nấu cơm, tôi đi giúp cô ấy một tay.''
Chưa kịp nói gì đã bị đẩy vào phòng bếp, Lý Giai Kỳ chống nạnh lườm anh ta: ''Tôi muốn nấu cơm khi nào, anh cũng quá phận thành quen rồi hả?''
''Cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, cô không cứu tôi là hai tên đó đánh cho tôi mềm người ra đấy.''
Đang có chuyện cầu cạnh cho nên Ngô Việt Bân phá lệ nói chuyện dễ nghe.
''Có liên quan gì đến tôi?''
''Nếu cô giúp tôi tôi sẽ nói lão đại đưa cô đến thăm kho vàng cho cô thoải mái ngắm.''
''Vậy thì là ông chủ xuất lực chứ đâu phải anh, nhờ cậy mà không có chút thành tâm nào cả.'' Lý Giai Kỳ lắc lắc đầu.
''Được rồi! Năm ngàn được chưa?''
''Tay tôi đau lắm không nấu cơm được.''
''Vậy một vạn. Đưa số tài khoản đây.''
''Ôi dào, với tình cảm của hai chúng ta anh nói chuyện tiền nong là không nể mặt tôi rồi đấy.''
Lý Giai Kỳ lý lẽ nói, cô chép miệng thở dài ra vẻ tổn thương nhưng tay lại thuần thục đưa mã cho Ngô Việt Bân quét. Đến khi có thông báo nhận được tiền liền cười nói vui vẻ khoác vai anh ta thân thiết. Nhìn nụ cười chói mắt của Lý Giai Kỳ mà Ngô Việt Bân chỉ biết câm nín, một bữa cơm với một lần giải vây mà đi mất một vạn, vay nặng lãi cũng không đắt như thế.
Hai người đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu trong bếp thì Mạc Văn Bác đến.
''Tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?''
Thấy Mạc Văn Bác, Ngô Việt Bân theo phản xạ kéo lấy tay của Lý Giai Kỳ. Nhìn tên nhiều chuyện mọi ngày cũng có lúc sợ sệt như vậy làm Lý Giai Kỳ cảm thấy rất vui vẻ, không chần chờ cô tháo tạp dề rồi rút tay ra đi theo Mạc Văn Bác.
Thong thả dạo bước trong vườn ngập tràn cây xanh, Lý Giai Kỳ không ngờ ở nơi này lại có nhiều cây xanh như vậy.
''Có thể cho tôi biết người đã dạy cô kỹ thuật hacker không?''
Mạc Văn Bác trực tiếp vào vấn đề, anh trước giờ luôn luôn không thích thua kém người khác nhất là trong lĩnh vực mình am hiểu.
''Là sư phụ của tôi.''
''Nghe Tiểu Dương kể thì sư phụ của cô có vẻ rất giỏi, không chỉ giỏi võ mà thứ khác cũng rất tốt.''
''Trong mắt tôi thì ông ấy chính là số một.''
Mỗi khí nhắc đến sư phụ là Lý Giai Kỳ không giấu nổi niềm tự hào.
''Ông ấy bây giờ đang ở đâu? Qua quan sát kỹ thuật của cô, tôi thấy giống với một người, người đó không lẽ chính là sư phụ của cô?''
''Anh cảm thấy giống với phong cách của Mr Bear đúng chứ? Thật ra thì sư phụ của tôi đã xây cho tôi một cái móng vững chắc, ông cũng đã mang hết những gì mình biết để dạy cho tôi cho nên những thứ mà tôi biết đã hơn rất nhiều so với người khác. Tuy nhiên để có được kỹ thuật như bây giờ thì tôi đã có ba năm học nâng cao với Mr Bear, anh ấy dạy cho tôi tất cả những kỹ thuật thâm sâu tinh diệu mà anh ấy biết.''
''Tôi từng mong muốn có thể so tài một trận với Mr Bear, cô có thể nói với anh ấy một tiếng giúp tôi được không?''
Lý Giai Kỳ lắc đầu, mắt hướng lên cao: ''Việc này tôi không thể giúp anh.''
''Có thể nói cho tôi lý do không?''
''Lý do rất đơn giản, bởi vì anh ấy đã không còn nữa.''
Mạc Văn Bác bị chấn động, không ngờ lý do lại tàn nhẫn như vậy.
''Anh ấy mắc ung thư gan và đã qua đời vào hơn một năm trước.''
''Thật tiếc.''
Trên mặt Mạc Văn Bác thoáng chút mất mát, nguyện vọng của anh cả đời này cũng không thể thực hiện được.
''À phải rồi, cả ngày hôm nay tôi không thấy Đàm tiên sinh.'' Cô chuyển chủ đề để phá vỡ bầu không khí nặng nề vừa nãy.
''Lão Đàm sao, mỗi năm vào ngày này anh ta đều sẽ ở bờ biển từ sáng sớm đến giữa đêm mới trở về.''
''Ngày này có ý nghĩa đặc biệt với anh ta sao?'' Cô tò mò hỏi.
''Đúng vậy.'' Mạc Văn Bác thở dài một cái: ''Hôm nay chính là ngày giỗ của vợ con anh ta, hàng năm vào ngày này anh ấy đều sẽ đến bờ biển để tưởng nhớ họ.''
Không thể tin được, vậy mà trước đây cô còn nghĩ Đàm Minh Viễn với Trầm Thiên Phong là một đôi nữa. Thật là thấy hổ thẹn với hai người bọn họ mà.
''Tôi....tôi có thể biết chuyện gì xảy ra với anh ấy không?''
''Có thể! Vợ của Minh Viễn là người trong tổ chức của chúng tôi. Cũng giống như chúng tôi, cô ấy cũng phải nhận huấn luyện từ nhỏ cho đến khi năng lực được chứng minh. Sau đó cô ấy được cài vào làm nội gián ở Hồng Tinh, đối thủ mạnh nhất của chúng tôi.
Năm năm làm nội gián, cô ấy đã giúp chúng tôi có được những thông tin quý giá và chúng tôi cũng biết để có được chúng cô ấy đã phải trải qua rất nhiều thử thách trước khi có được lòng tin của bọn họ.
Biết được tình cảm của lão Đàm và Na Na nên lão đại đã quyết định rút Na Na về. May mắn là cô ấy rút lui an toàn, hai người bọn họ chấm dứt quãng thời gian yêu xa. Nửa năm sau đó bỗng nhiên lô hàng mà chúng tôi giao đi gặp chút trục trặc cho nên Đàm Minh Viễn cùng với lão đại đích thân đi giải quyết. Na Na, cô ấy đi gặp một số bạn bè rồi mở tiệc độc thân nhưng không ngờ bạn bè của cô ấy đã bị Hồng Tinh mua chuộc. Cô ấy bị bắt cóc và đưa đi, hoá ra chuyện cô ấy làm nội gián đã bị phát hiện và bọn chúng quyết định trừ khử cô ấy.
Khi chúng tôi đuổi đến căn biệt thự cũ kỹ ấy chỉ còn lại mình Na Na, cô ấy bị một đám đàn ông thay nhau cường bạo. Đứa bé mà cô ấy đang mang bốn tháng bị xảy, lúc đó cả người cô ấy toàn vết thương, hơi thở yếu ớt. Dù được mang đến bệnh viện nhưng cô ấy qua đời ngay sau đó, thi thể cô ấy và đứa bé được hoả táng, tro cốt được rắc xuống biển theo nguyện vọng của cô ấy. Ngày cô ấy mất chỉ cách ngày cưới của hai người bọn họ đúng hai ngày.
Na Na qua đời đã tạo cho lão Đàm một đả kích lớn, khi đó cậu ấy như một cái xác không hồn. Cái chết của Na Na cũng có một phần trách nhiệm của chúng tôi, kể từ đó chúng tôi không bao giờ sử dụng nội gián nữa. Ngô Việt Bân cũng vì không thể cứu sống Na Na mà bị ám ảnh, cho đến bây giờ cậu ấy vẫn không dám đến gần thai phụ.'' Giọng điệu của Mạc Văn Bác đều đều giống như kể về một câu chuyện bình thường trong quá khứ thế nhưng Lý Giai Kỳ lại thấy anh ta quay người đi, tay trái nâng lên một chút.
Lý Giai Kỳ không ngờ sẽ nghe được một câu chuyện đau lòng đến vậy, cảm giác tận mắt chứng kiến vợ con bị hành hạ đến chết có khi thống khổ không kém những tổn thương mà Na Na phải chịu.
''Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã chín năm trôi qua. Năm đó, lão Đàm là một thanh niên năng nổ xông xáo còn cô ấy yêu kiều dịu dàng vậy mà giờ đây cô ấy vẫn mãi dừng lại tuổi 25 tươi đẹp còn Minh Viễn đã là người đàn ông 36 tuổi thành thục ổn trọng.''
Chín năm đủ để thời gian xoa dịu mọi nỗi đau thế nhưng liệu có đủ lâu để người ta buông bỏ một tình yêu khắc cốt ghi tâm, đẹp đẽ mà cũng đầy thống khổ, câu trả lời chắc chắn là không. Thế mới nói không yêu cũng được, ghét nhau cũng không sao chỉ xin đừng âm dương đôi ngả vì suy cho cùng người ở lại luôn là người khổ sở nhất.
''Từ cung điện trở về hẳn cô cũng cảm nhận được Quốc Vương và lão đại giữa hai người bọn họ có gì đó không đúng phải không?''
Cảm giác bị người ta nhìn thấu tâm tư không được thoải mái cho lắm thế nhưng Lý Giai Kỳ vẫn phải khâm phục sự nhạy bén của Mạc Văn Bác, cô thành thật gật đầu.
''Cô đoán không sai, theo bối phận thì hai người bọn họ là quan hệ chú cháu. Ông nội của lão đại và Quốc Vương đời trước là hai anh em ruột, ông nội của lão đại là anh dựa theo thứ tự thì ông ấy đứng đầu danh sách kế vị. Thế nhưng Quốc Vương khi đó lại yêu quý con thứ hơn thậm chí không tiếc dọn sẵn đường kế vị cho con thứ, cuối cùng ông nội của lão đại không được kế vị.
Vừa đau lòng vừa tức giận vì bị đối xử bất công, ông nội của lão đại đã thành lập lên tổ chức Phi Hổ mà bên ngoài vẫn gọi là Hổ bang, hiện nay lão đại đang là người đứng đầu tổ chức. Khi đó, ông nội của lão đại thành lập ra Phi Hổ chính là mong muốn lập ra thế lực thuộc về mình, Đế chế của riêng mình đáng tiếc vẫn luôn bị quyền lực của Hoàng gia khống chế.
Kể từ lúc lão đại lên nắm quyền, Hổ bang đã từng bước trở thành thế lực ngầm khét tiếng nhất đến Hoàng gia cũng phải lo sợ. Họ biết không thể chèn ép được chúng tôi nữa liền đổi thái độ quay ra lấy lòng lão đại. Không cho bọn họ đạt được mục đích, lão đại đã tuyên bố sẽ không quan tâm đến chính trị. Cùng năm đó, giới hắc đạo tụ hội nhằm bầu ra một vị quyền cao chức trọng để dẫn dắt các thế lực chống lại giới chức Chính phủ các nước lớn. Vào ngày đó, lão đại ngồi lên vị trí thứ hai rồi tuyên bố mình xin phép nhận thứ hai và mời người khác đứng đầu. Lúc đó Phi Hổ đã là thế lực lớn nhất, hùng mạnh nhất mà lão đại lại tự nhận số hai cho nên không có người nào dám nhận vị trí đứng đầu. Kể từ đó trở đi phàm là người trong hắc đạo khi nhìn thấy lão đại đều cung kính gọi một tiếng Nhị gia.''
Đúng là được mở mang kiến thức, Lý Giai Kỳ có thể tưởng tượng ra bộ dạng cuồng vọng kiêu ngạo của Trầm Thiên Phong lúc đó.