Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 61: Đặc biệt đến chống lưng cho cô



Chỉ xin nghỉ một ngày cho nên sáng sớm ngày hôm sau Lý Giai Kỳ phải tạm biệt các con cùng bà để đến đoàn phim.

Buổi sáng lúc thức dậy, sáu bé con nhìn thấy những món quà Giáng sinh đã không giấu được vui mừng, đứa nào cũng cười như nhặt được vàng.

Cũng kể từ lần gặp mặt thoáng qua hôm Giáng sinh cho đến qua Tết dương lịch một thời gian Lý Giai Kỳ cũng không gặp lại Tiểu Dương chứ đừng nói là Trầm Thiên Phong. Yamaguchi Ryo cũng không còn gây chuyện với cô nữa. Lý Giai Kỳ đang trải qua những ngày tháng bình yên theo đúng nghĩa.

Qua Tết dương lịch chẳng mấy lại đến Tết cổ truyền, bà ngoại muốn được về quê thăm nhà cửa, hàng xóm rồi ăn Tết ở quê luôn nhưng ngặt nỗi gần đến Tết thì bà lại bị ốm nên không thể về quê. Lý Giai Kỳ lo lắng, chạy đôn chạy đáo giữa phim trường và bệnh viện.

Bà ngoại tuổi đã cao nên thường xuyên mắc một vài bệnh của người già, bà nói không cần đi bệnh viện nhưng Lý Giai Kỳ làm sao nghe theo lời bà chứ. Bệnh tuổi già là bệnh đơn giản nhưng cũng đáng ngại nhất vì các cơ quan và hệ thống miễn dịch đều đã lão hoá không thể chủ quan. Dưới sự cương quyết của cô, bà ngoại đã phải đồng ý nằm viện đến tận chiều 30 Tết mới xuất viện về nhà.

Những ngày bà ngoại nằm viện, Lý Giai Kỳ chạy đi chạy lại giữa phim trường và bệnh viện để chăm sóc cho bà. Dì Vi phải ở nhà chăm sóc sáu bánh bao nhỏ nên không thể đến hơn nữa sức khỏe của dì cũng không tốt, Lý Giai Kỳ không muốn dì quá lao lực.

Vì bà ngoại nằm viện cho nên Lý Giai Kỳ đã thông qua Tiểu Dương xin phép không trở về Hải Thiên Đế Cung bởi cô phải ở lại bệnh viện.

Cuối năm luôn là thời điểm bận rộn nhất vì thế Trầm Thiên Phong gần như không có thời gian để về Hải Thiên Đế Cung. Anh liên tục bay ra nước ngoài giải quyết công việc, thời gian nghỉ ngơi quý báu chính là lúc trên máy bay và giờ giải lao giữa các cuộc họp. Bởi không muốn chuyện tương tự lần trước xảy ra cho nên anh cũng đồng ý cho Lý Giai Kỳ không cần trở về Hải Thiên Đế Cung, thời gian này anh quả thật bận đến chân không chạm đất cho nên để cô ở nhà vẫn là tốt nhất.

Lại thêm một năm không thể về quê ăn Tết. Buổi tối ngày ba mươi, cả nhà Lý Giai Kỳ quây quần bên bữa cơm tất niên tiễn năm cũ đi và cũng là để chúc mừng bà ngoại được ra viện. Sáu bánh bao nhỏ lần đầu được trải qua một cái Tết cổ truyền đúng nghĩa nên vô cùng háo hức và vui mừng. Mỗi đứa được mẹ mua cho một bộ đồ Tết màu đỏ lại nhận thêm lì xì màu đỏ trông rất là vui mắt.

Ăn Tết xong lại bắt đầu một guồng quay công việc mới, Lý Giai Kỳ ít đến đoàn phim hơn mà thường xuyên trở lại tập đoàn Hải Thiên làm việc. Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương cũng như Đàm Minh Viễn đều không thấy mặt mũi đâu cứ như bốc hơi.

Qua hết tháng giêng vừa sang tháng mới Lý Giai Kỳ bỗng gặp mặt một người không ngờ đến. Kể từ lần trước gặp mặt cũng phải mấy tháng rồi mới lại nhìn thấy Âu Dương Hào Kiện.

''Lý Giai Kỳ!''

Vừa trở về từ đoàn phim, Lý Giai Kỳ đang muốn về phòng thay đồ thì nghe thấy tiếng gọi mình, chủ nhân giọng nói làm cô kinh ngạc đến quên cả trả lời.

''Không nhận ra tôi sao? Mới có mấy tháng không gặp mà đã quên tôi rồi.''

Âu Dương Hào Kiện chân dài bước vài bước đã đứng trước mặt cô, anh ta ăn mặc khá thoải mái chứ không giống mấy người Trầm Thiên Phong lúc nào cũng mặc Âu phục.

''Sao anh lại ở đây?''

''Hiếm hoi có thời gian rảnh nên chạy về đây tìm cô chơi, tôi đặc biệt về thăm cô đấy thấy cảm động không?''

Phần ''tình cảm'' đặc biệt này của Âu Dương Hào Kiện thật khiến người ta cảm động.

''Ngô Việt Bân và Mạc Văn Bác không về cùng sao?''

''Tại sao gặp tôi mà cô lại hỏi đến hai tên đó. Tiểu tử họ Ngô kia vẫn luôn ở phòng nghiên cứu, nó bị lão đại trừng phạt nên chắc qua hè cũng không rời khỏi phòng nghiên cứu được đâu. Còn lão Mạc cũng không khá hơn là bao, lô máy bay mới cần cải tiến một số chỗ ở bộ phận điều khiển cho nên vẫn luôn phải nghiên cứu và thử nghiệm. Mấy tên đó bị vậy là đáng đời, năm ngoái lúc tôi vội đến chân không chạm đất thì bọn chúng được thảnh thơi ở đây ăn đồ ngon còn tôi thì thời gian gặm bánh mì cũng không có.''

Càng nói, Âu Dương Hào Kiện càng tỏ rõ thái độ hả hê khi người khác gặp nạn. Lý Giai Kỳ nghi ngờ bọn họ có phải là kẻ thù hay không, rõ ràng nói là cùng nhau lớn lên mà sơ hở lại tìm cách chọc phá đối phương.

''Lần này anh ở lại lâu không?''

''Không lâu lắm, cỡ mười ngày nửa tháng thôi.'' Âu Dương Hào Kiện bất ngờ ghé sát tai Lý Giai Kỳ nói nhỏ: ''Lần này về đặc biệt chống lưng cho cô, ả đàn bà kia còn dám động đến cô chắc chắn tôi sẽ cho cô ta một bài học nhớ đời.''

Thật sự trong một khoảnh khắc này, Lý Giai Kỳ cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào trong. Cô và Âu Dương Hào Kiện chẳng qua chỉ mới gặp nhau một lần vậy mà anh lại nguyện ý chống lưng cho cô, dù chuyện này có xảy ra hay không thì phần tâm ý này cô xin nhận.

Trò chuyện với nhau mấy câu rồi Âu Dương Hào Kiện có điện thoại phải rời đi.

Âu Dương Hào Kiện đi theo Trầm Thiên Phong đi kiểm tra một số hạng mục xây dựng mà tập đoàn Hải Thiên đang thi công. Lúc chờ đèn đỏ, anh vì quá nhàm chán đã hạ kính xe xuống nhìn ngắm xung quanh.

Ở một chiếc xe đậu ở làn bên cạnh anh bỗng thấy một cảnh tượng thật bất ngờ.

Một chiếc xe gia đình bình dân, ở hàng ghế sau cùng cũng được hạ kính xe xuống. Âu Dương Hào Kiện vậy mà lại nhìn thấy một khuôn mặt giống với lão đại nhà mình như đúc. Anh kinh ngạc đến mức há hốc miệng, ai đó nói cho anh chuyện gì xảy ra được không.

''Lão đại! Tiểu Dương! Mau nhìn xem, thằng bé kia rất giống với lão đại. Giống như đúc khuôn kìa.''

Vừa nói, Âu Dương Hào Kiện vừa lôi kéo Trầm Thiên Phong đang ngồi ghế bên cạnh cùng nhìn với mình. Trầm Thiên Phong đang nghe điện thoại bị Âu Dương Hào Kiện làm phiền đành nói tạm biệt với bên kia rồi cúp máy. Còn chưa kịp tức giận, anh đã bị Âu Dương Hào Kiện kéo mạnh người nhìn ra ngoài cửa xe.

Lúc Trầm Thiên Phong nhìn ra vừa lúc đèn xanh bật lên cho lên chiếc xe bên kia cũng bắt đầu di chuyển, cửa kính cũng vì thế mà bị kéo lên cho nên anh chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của người ngồi bên trong.

Sợ Trầm Thiên Phong không tin, Âu Dương Hào Kiện khoa chân múa tay miêu tả lại ngoại hình cậu bé mình vừa trông thấy còn khẳng định mình không nhìn sai.

''Lão đại tin tôi đi, chúng ta ở cùng nhau mấy chục năm từ lúc còn quấn tã. Bộ dạng thằng bé kia thật sự rất giống anh lúc nhỏ, chính là lúc chúng ta bắt đầu đi học. Tôi nhớ là vẫn còn ảnh chụp của chúng ta lúc đó, tôi không hề nhìn nhầm.''

Trầm Thiên Phong cho rằng Âu Dương Hào Kiện chẳng qua là nhìn nhầm hoặc là người giống người mà thôi. Trường hợp những người không cùng huyết thống có vẻ ngoài tương tự nhau không phải hiếm trên thế giới cho nên anh cũng không quá để tâm.

''Có thể chỉ là có nét giống thôi, người giống nhau cũng không phải là không có.'' Tiểu Dương lên tiếng.

''Cậu hiểu tôi nói gì không hả, tôi nói là giống như đúc khuôn chứ không nói là tương tự. Chính là bản chính và bản photocopy ý cậu hiểu không hả?''

Nói mãi mà hai người bọn họ không tin còn cho rằng mắt anh nhìn nhầm, Âu Dương Hào Kiện có chút nóng nảy, lời nói ra cũng to hơn. Anh âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải tìm ra thằng bé đó cho bọn họ sáng mắt ra. Đáng tiếc có quá nhiều xe chạy giữa xe của anh và chiếc xe đó cho nên anh không nhìn rõ được biển số.

''Có lẽ nào là con của lão đại không?'' Tài xế buột miệng nói.

Tài xế vừa dứt lời đã có ba cặp mắt nhìn anh ta chằm chằm đặc biệt là từ lão đại. Tài xế có cảm giác người mình nhiều thêm vài cái lỗ hơn nữa trong xe có cảm giác không an toàn.

''Cũng không phải không có khả năng.'' Âu Dương Hào Kiện tiếp lời.

''Đừng có nói bậy bạ.'' Trầm Thiên Phong cảnh cáo.

Bị Trầm Thiên Phong cảnh cáo nhưng Âu Dương Hào Kiện vẫn cứng miệng. Anh ta chắc chắn mình không nhìn nhầm cho nên không sợ chết cãi lại.

''Lão đại, tuy rằng anh chỉ có một lần đó thôi nhưng mà lúc đó thần trí anh bị thuốc khống chế, mắt lại bị tác dụng phụ mà không nhìn thấy gì. Camera trong khách sạn lại bị người khác động tay động chân, cho đến nay cô gái đó là ai chúng ta cũng không biết. Trường hợp hi hữu cô ta lại mang thai con của anh rồi sau đó sinh ra đứa trẻ thì sao?''

Mọi điều mà Âu Dương Hào Kiện nói hoàn toàn là có thể xảy ra thế nhưng hơn bốn năm nay Trầm Thiên Phong đã cho bao nhiêu nhân lực đi tìm tung tích của cô gái đó vậy mà vẫn không thể tìm ra. Thế lực tổ chức Phi Hổ không phải đơn giản vậy mà tìm một người đến gần năm năm vẫn tìm không ra chỉ co thể kết luận: Hoặc là cô gái kia cố tình trốn hoặc là có một thế lực đang giúp cô ta che giấu mà thế lực có thể trong tầm mắt của Phi Hổ làm ra việc này chỉ có Hồng Tinh. Kết luận thứ hai thuyết phục hơn bởi năm đó người bỏ thuốc Trầm Thiên Phong cũng là Hồng Tinh.

''Có thời gian để nói nhảm thì mau tìm cho ra cô gái đấu cho tôi.'' Trầm Thiên Phong thấp giọng nói, trong lời nói mang mười phần uy hiếp khiến Âu Dương Hào Kiện cảm thấy rất áp bách.

''Nhưng nếu cô ta bị diệt khẩu rồi thì sao?''

''Vậy thì đứa bé làm sao có được.'' Trầm Thiên Phong thản nhiên nói giống như đây không phải chuyện liên quan đến anh.

Bằng vào hiểu biết của Trầm Thiên Phong về lão cáo già Alva thì nếu như đã quyết định diệt khẩu chắc chắn sẽ không để người ta có cơ hội được mở miệng. Nếu thật sự là diệt khẩu thì chỉ e rằng cô gái đó chân trước vừa ra khỏi phòng anh, phía sau đã bị một viên đạn tiễn lên đường làm gì còn thời gian mà mang thai rồi sinh con chứ. Cho nên xác suất để Trầm Thiên Phong anh có con gần như là bằng không, nếu có thì cũng chưa đến 0.0001%.