Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 87: sợi dây chuyền “rẻ tiền”



Nhân viên lễ tân đưa Lý Giai Kỳ đến trước cửa phòng 808, anh ta bấm chuông một cái rồi xoay người rời đi, hành lang dài yên tĩnh chỉ còn lại một mình Lý Giai Kỳ.

Khoảng một phút sau cánh cửa mở ra, Lý Giai Kỳ còn chưa nhìn rõ bên trong là ai đã bị một lực lớn kéo vào trong. Cánh cửa cũng bị đóng đến rầm một tiếng rất lớn.

''Ha ha! Không ngờ là cô em dễ bị dụ như thế.''

Không thể ngờ được người hẹn gặp cô lại chính là người đàn ông vô lý mà Lý Giai Kỳ đụng phải lúc tới đây, cô tránh khỏi tay anh ta, thu lại biểu cảm trên mặt, trong đôi mắt là sự lạnh lẽo và ghê tởm.

''Không ngờ đến anh lại vô sỉ như thế?'

''Chỉ cần đạt được mục đích, Dương Khắc tôi sẽ không từ thủ đoạn.'' Hắn ta cười nham hiểm, ánh mắt đầy dục vọng nhìn khắp người Lý Giai Kỳ.

''Tôi và anh không có gì để nói.''

Biết rõ Lý Giai Kỳ định rời đi, Dương Khắc nhanh chân hơn một bước, hắn ta đứng chặn ở cửa không cho cô đi.

''Muốn đi sao? Làm gì có chuyện đơn giản như thế, người mà Dương Khắc tôi nhìn trúng thì nhất định phải ăn bằng được.''

Dù sao cũng là nghệ sĩ nổi tiếng nên ngoại hình của Dương Khắc cũng rất tốt, nếu như không có cái tính trăng hoa thì đúng là cực phẩm. Hắn ta đưa tay ra muốn sờ khuôn mặt của Lý Giai Kỳ nhưng cô nghiêng đầu tránh được.

''Tay của anh, tôi ngại bẩn.'' Lý Giai Kỳ châm chọc nói.

Từ trước đến nay Dương Khắc vẫn luôn được người ta tung hô, phụ nữ muốn ngủ cùng anh ta xếp dài cả mấy con phố vậy mà Lý Giai Kỳ lại chê bẩn, hắn ta thẹn quá hoá giận giơ tay muốn tát cô.

Lý Giai Kỳ đỡ được tay của hắn ta hất xuống: ''Chậc chậc! Ra tay với cả phụ nữ cơ à? Không đáp lễ anh thì đúng là có lỗi với bản thân.''

Vừa rồi lúc nói chuyện với đạo diễn Trương, Lý Giai Kỳ vô tình nghe được tên tra nam Dương Khắc cũng đến sau đó lại nghe được một loạt ''chiến tích'' của hắn ta thì cô đã muốn ra tay rồi không ngờ hắn ta tự dâng tới cửa cho cô đánh.

Nhanh như chớp, Lý Giai Kỳ liên tục ra đòn khiến Dương Khắc tránh không được. Từ cửa phòng bây giờ đã chạy vào bên trong, một người chạy, một người đuổi vậy mà người chạy vẫn cứ dính đòn liên tục. Khoảng hơn mười phút sau, Lý Giai Kỳ quét chân một cái, gót giày cao gót vừa vặn để ở dưới cằm của Dương Khắc. Cô đứng thẳng người, chân phải làm trụ, chân trái đá cao, gót giày chạm vào dưới cằm người đàn ông.

Nhìn gót giày nhọn đang để dưới cằm mình, vừa rồi chỉ cần Lý Giai Kỳ dùng thêm chút sức chắc hắn ta có thể lập tức được một vé nghỉ dưỡng trong bệnh viện. Dương Khắc sợ nhũn cả chân nhưng vẫn không dám nhúc nhích sợ rằng chỉ hơi động một chút thì gót giày kia sẽ trực tiếp đâm vào.

Nhìn Dương Khắc một thân chật vật, mặt mũi bầm dập đang run bần bật vì sợ hãi, Lý Giai Kỳ lưu loát thu chân lại. Cô tháo giày ở chân ra, dùng sức bẻ gãy gót giày bên trái rồi nhét chiếc gót vào tay của Dương Khắc.

''Giữ lấy, sau này nếu như **** ***** lên não thì nhớ bỏ ra nhìn để nhớ đến hôm nay.''

Nói xong, Lý Giai Kỳ sửa soạn lại đầu tóc, quần áo rồi xách theo giày đi ra ngoài để mặc Dương Khắc sợ hãi ngã khuỵu xuống sàn, bàn tay cầm chiếc gót giày run như cầm phải bom.

Bởi vì gót giày đã bị bẻ gãy nên Lý Giai Kỳ chỉ có thể đi chân trần về nhà, lúc đi qua quầy lễ tân có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô nhưng cô cũng không bận tâm. Đột nhiên eo bị một bàn tay ôm lấy, Lý Giai Kỳ phản ứng nhanh, cô cầm nguyên đôi giày trên tay thuận thế vung về phía sau. Với đòn này của Lý Giai Kỳ dù cho đối phương có tránh thì cũng tránh không thoát bởi lực tay cô dùng không hề ít.

''Định giết tôi hả? Ra tay cũng đủ độc rồi.''

Vậy mà bàn tay đang ra đòn của Lý Giai Kỳ bị chặn lại hơn nữa còn là bị chế trụ ngược lại, nhìn ra phía sau hoá ra là Trầm Thiên Phong, cô thu tay về.

''Ở nơi này mà còn dùng chiêu bất ngờ, chủ tịch Trầm hình như cũng rất rảnh rỗi.''

''Dù có bận rộn thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi hơn nữa đón em còn quan trọng hơn mấy công việc khô khan kia. Hửm, giày của em sao vậy?'' Trầm Thiên Phong chú ý đến đôi giày đang cầm trên tay của cô.

''Không có gì, vừa rồi dạy dỗ một tên không có mắt nên tiện thể để lại chút quà kỷ niệm.''

Nhìn đôi giày hỏng một chiếc, Lý Giai Kỳ lại thở dài, xem ra là lại mất một khoản tiền nữa rồi. Cô bỗng hối hận tại sao lại bẻ gót giày đưa cho Dương Khắc chứ để bây giờ lại phải tốn tiền mua giày mới.

Nhìn bộ dạng thở dài của Lý Giai Kỳ là Trầm Thiên Phong hiểu ngay cô đang suy nghĩ điều gì. Anh thật sự bó tay với tính cách này của cô.

''A! Anh làm gì vậy? Mau buông tôi xuống.''

Đang mải nghĩ về đôi giày thì đột nhiên bị bế bổng lên, Lý Giai Kỳ bị doạ cho hết hồn vội vàng ôm chặt cổ của Trầm Thiên Phong.

''Dưới đất lạnh, em đi chân trần không tốt.''

Trầm Thiên Phong mạnh mẽ ôm Lý Giai Kỳ ra xe, đôi giày hỏng cũng bị cô tiện tay cho luôn vào thùng rác.

''Tại sao lại muốn nghỉ việc?''

Ngồi trên xe, Trầm Thiên Phong lấy một chiếc khăn lau chân cho Lý Giai Kỳ sau đó rất tự nhiên cầm lấy chân cô để vào trong lòng mình rồi lấy áo khoác ủ cho cô. Tuy rằng thời tiết mùa hè nhưng sinh hoạt cùng nhau một thời gian anh phát hiện tay và chân của cô luôn lạnh dù là trời nóng.

Lý Giai Kỳ không quen nên rút chân về nhưng lại bị anh bắt lấy chân lôi qua một lần nữa, anh còn dùng ánh mắt cảnh cáo cô không được rút về.

''Tôi muốn thay đổi môi trường làm việc mà thôi.''

''Em hẳn là biết rõ, môi trường làm việc trong tập đoàn Hải Thiên chính là đứng đầu cả nước.'' Đôi mắt đen của anh nhìn xoáy sâu vào cô như muốn nói rằng lý do này quá vụng về rồi.

''Vẫn là câu nói cũ, tốt nhất chưa chắc đã phù hợp nhất.''

Lý Giai Kỳ đã suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định nghỉ việc. Cô cũng dự định sau sinh nhật của sáu bánh bao nhỏ sẽ trở về nhà, giữa cô và anh chỉ ràng buộc bởi bọn trẻ vì thế những chuyện khác vẫn là nên tách biệt với nhau. Gần đây, Lý Giai Kỳ nhận ra bản thân càng ngày càng quen thuộc với những cử chỉ thân mật của Trầm Thiên Phong, với anh cô cũng không còn cảm giác bài xích như trước nữa, điều này khiến cô cảm thấy hoang mang. Hai người định sẵn sẽ không có kết quả tốt cho nên trước khi lún quá sâu vẫn là mạnh mẽ dứt ra thì hơn.

Sau cuộc nói chuyện trên xe cho đến tận khi về nhà thù hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Sáu bánh bao nhỏ được Trầm Thiên Phong đọc sách cho nghe đã ngủ say, Lý Giai Kỳ tắm xong đi ra đã thấy anh đang cẩn thận đắp chăn và chỉnh lại tư thế ngủ cho từng đứa. Trầm Thiên Phong không chỉ là một người lãnh đạo tốt mà anh cũng đang làm rất tốt vai trò của người cha.

''Đưa em đi xem thứ này.''

Trầm Thiên Phong dắt tay của Lý Giai Kỳ đi sang một bên của phòng ngủ. Ở tầng ba ngoại trừ phòng thể thao, phòng xông hơi và bể bơi thì diện tích còn lại đều là phòng ngủ chính này, Lý Giai Kỳ ước tính chắc cũng phải cả ngàn mét vuông. Đứng trước bức tường bằng đá hoa cương màu trắng, Trầm Thiên Phong nhẹ nhàng đặt ngón tay vào ổ khoá trên tường, lập tức bức tường đá hoa cương chuyển động giống như mấy tảng đá trong phim kiếm hiệp mà Lý Giai Kỳ từng xem.

Bức tường đá hoa cương dịch chuyển sang mở ra một căn phòng cũng có diện tích không hề nhỏ. Hoá ra phòng thay đồ được thiết kế như vậy, bên trong căn phòng được phân ra thành hai phần riêng biệt, một bên là đồ nam và một bên là đồ nữ. Đồ nam thì chủ yếu là âu phục, sơ mi, giày, áo khoác và ít đồ mặc nhà. Đồ nữ thì đa dạng hơn rất nhiều, đồ mặc nhà, đồ công sở, lễ phục, giày dép, túi xách không thiếu thứ gì, nhìn căn phòng mà Lý Giai Kỳ tưởng mình đang ở trung tâm thương mại khu vực đồ xa xỉ.

Ở giữa căn phòng có một dãy tủ kính, bên trong là rất rất nhiều đồng hồ đủ thương hiệu và còn có cả rất nhiều nữ trang đắt tiền.

''Đồ của tôi và em đều ở trong này, sau này em muốn thứ gì thì cứ tự nhiên, muốn mua thêm thì nói với quản gia. Giày ở đây cũng có rất nhiều, không cần vì đôi giày đã hỏng mà ủ rũ.''

Trầm Thiên Phong vừa nói vừa đi đến chiếc tử kính ở giữa phòng, từ bên trong anh lấy ra một sợi dây chuyền. Sợi dây có kiểu dáng đơn giản, mặt dây chuyền là một viên kim cương màu xanh lam. Trầm Thiên Phong mang đến đeo lên cổ cho Lý Giai Kỳ.

''Đừng từ chối, sợi dây này là tôi tiện tay mua của một bà cụ bán hàng rong trên phố. Nếu tặng thứ đắt tiền thì chắc chắn em sẽ không nhận cho nên tôi tặng nó cho em, tuy rằng giá trị không lớn nhưng tôi đã rất tỉ mỉ mà chọn nó.''

''Cảm ơn anh, nó rất đẹp.''

Trầm Thiên Phong đặt lên trán của Lý Giai Kỳ một nụ hôn. Đây chỉ là cái cớ mà anh nghĩ ra, sợi dây chuyền này chính là đại diện cho thân phận của cô trong gia tộc của anh. Sợi dây này trước giờ chỉ truyền cho con dâu trưởng của hoàng tộc, ngay cả Vương hậu bây giờ cũng không có được bởi Quốc vương đời trước không phải là con trưởng. Viên kim cương màu xanh này là một trong những món quà mà Quốc vương đời thứ nhất tặng cho vợ của mình, nó có nguồn gốc từ Ấn Độ và đã có tuổi đời rất lâu rồi.

Thấm thoắt đã đến sinh nhật của sáu bánh bao nhỏ. Từ sáng sớm cả Hải Thiên Đế Cung mọi người ai nấy đều bận rộn, Lý Giai Kỳ vì đã xin nghỉ việc nên cũng bận rộn phụ giúp mọi người trang trí cho bữa tiệc. Trầm Thiên Phong nói muốn thuê người bên công ty tổ chức sự kiện nhưng Lý Giai Kỳ từ chối, cô muốn mọi người tự làm để thêm phần ý nghĩa.

Sáu bánh bao nhỏ thì không cần nói cũng biết được chúng vui như thế nào, đây là sinh nhật đầu tiên chúng có ba nên từ sáng sớm đã rất háo hức mong chờ trời mau tối. Bởi vì tập đoàn Hải Thiên có rất nhiều việc cần Trầm Thiên Phong xử lý nên buổi sáng anh vẫn phải đi làm và về nhà sau buổi trưa.

Tuy nói rằng sẽ không tổ chức quá lớn nhưng chỉ người thân quen cũng không ít. Trầm Thiên Phong trở về không lâu thì Ngô Việt Bân, Âu Dương Hào Kiện và Mạc Văn Bác cũng trở về, Đàm Minh Viễn cũng gấp rút kết thúc buổi đàm phán ký hợp đồng và trở về vào chiều tối.

''Lý Giai Kỳ, tôi nhớ cô chết mất.''

Ngô Việt Bân vẫn là khoa trương như vậy, vừa vào trong nhà là anh ta ôm lấy Lý Giai Kỳ, miệng liên tục kể lể.

''Được rồi, tôi đã nấu cho anh đồ ăn để ở trong phòng bếp.'' Với sự nhiệt tình của Ngô Việt Bân, cô vẫn là không quen, ngay khi bị Ngô Việt Bân ôm là cô đã cảm thấy khó thở rồi.

Ngô Việt Bân vẫn lì lợm không chịu buông Lý Giai Kỳ ra nhưng không để anh ta như ý, Trầm Thiên Phong toàn thân phát khí lạnh tiến đến tách hai người họ ra, anh còn ''tốt bụng'' tặng cho Ngô Việt Bân một cái lườm ''nóng bỏng yêu thương''.

''Em....em hơi đói, vào trong ăn chút đồ.''

Bị Trầm Thiên Phong dùng ánh mắt rét lạnh hỏi thăm, Ngô Việt Bân sợ hãi vội vàng chạy vào trong.