Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 9: Choáng ngợp



Buổi tối trong căn hộ nhỏ, sáu bánh bao nhỏ đang nô đùa đến quên trời quên đất, bà Phương ngồi trên bộ sô pha nhỏ xem kinh phật còn Phương Vi đang gấp gọn chỗ quần áo mới phơi xong. Lý Giai Kỳ đang dọn dẹp trong phòng bếp, chốc chốc cô lại ngẩng đầu nhìn bọn trẻ nô đùa đáy mắt không giấu nổi sự dịu dàng và vui vẻ.

Sáu bánh bao nhỏ nô đùa thoả thích rồi được mẹ và bà tắm rửa cho rồi đi ngủ. Chín giờ là thời điểm đi ngủ cố định của bọn trẻ nên không cần nhắc nhở cứ đúng giờ tất cả tự giác nằm lên giường đi ngủ.

Phương Vi và bà ngoại Phương ngủ chung một phòng, hai người đều nhận ra Lý Giai Kỳ có chuyện muốn nói nên vẫn chưa ngủ mà ngồi xem kinh phật.

Cánh cửa nhỏ đẩy ra.

''Bà ngoại, dì út! Hai người vẫn còn thức ạ?'' Cô nhẹ nhàng hỏi.

''Bà và dì con đều đang đợi con, có chuyện muốn nói sao?'' Bà ngoại Phương vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh mình hiền từ hỏi.

Lý Giai Kỳ nghe bà hỏi không thấy ngạc nhiên bèn ôm lấy cổ của bà, đầu khẽ dụi vào bà làm nũng.

''Bà ngoại, hoả nhãn kim tinh không hổ danh ha. Chuyện gì cũng không giấu được bà.''

Cả bà ngoại Phương và Phương Vi đều cười rộ lên vô cùng vui vẻ. Phương Vi khẽ ấn ngón tay vào trán của cô mắng yêu. ''Con bé này, mồm mép ngọt như kẹo vậy.''

''Ngọt như vậy thì bà và dì mới thương Tiểu Kỳ chứ. Hai người phải ở bên cạnh con thật lâu thật lâu để tha hồ ăn kẹo ngọt đấy.''

Làm sao hai người không biết ẩn ý trong lời nói của Lý Giai Kỳ nhưng chuyện sống chết đâu thể theo ý mình.

Thôi không làm nũng bà, Lý Giai Kỳ đặt đôi tay nhỏ nhắn của mình lên vai bắt đầu xoa bóp vai cho bà ngoại. Ngập ngừng một lúc mà cô không biết mở lời thế nào.

''Có chuyện gì con mau nói đi.'' Phương Vi thúc giục.

Nuốt một ngụm nước miếng, hít sâu một hơi để tiếp thêm dũng cảm cho mình.

''Kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là công ty con có đợt thuyên chuyển công tác...'' ngừng một lát cô nhìn bà ngoại và dì của mình đánh giá nét mặt hai người khi thấy không có gì bất ổn mới tiếp tục ''...con được điều đến chi nhánh ở thành phố T trong thời gian tới cho nên...''

''Công việc quan trọng, con cứ yên tâm sáu đứa trẻ có bà và dì Vi của con chăm sóc.''

Lý Giai Kỳ còn chưa nói hết đã bị bà ngoại ngắt lời, cô biết bà thương mình nên không muốn để cô phân tâm trong công việc.

''Phải đó phải đó, công việc quan trọng. Bọn trẻ cứ để dì và bà lo.'' Phương Vi cũng phụ hoạ theo mẹ mình.

Lý Giai Kỳ áy náy nhìn hai người trước mặt, thử hỏi cô đi đâu tìm được bà và dì yêu thương quan tâm cô như vậy.

''Bà ngoại, dì Vi con xin lỗi hai người. Bà đã lớn tuổi còn dì sức khỏe không tốt mà vẫn phải nhọc lòng về con. Giá như con không...''

Lý Giai Kỳ nói được nửa câu thì nghẹn ngào không nói được nữa. Từng giọt nước mắt nối đuôi nhau lăn dài trên gò má cuối cùng đọng lại trên chiếc cằm nhỏ nhắn. Thế nhưng tích tiểu thành đại, từng giọt nước mắt nặng trĩu cũng rời khỏi nơi bám víu duy nhất là chiếc cằm để rơi xuống.

''Đừng nói bậy, chúng ta còn khoẻ còn có thể giúp đỡ được cho con.'' Bà ngoại Phương ôm lấy Lý Giai Kỳ vào lòng, bàn tay nhăn nheo thô ráp xoa lên mái tóc của cô để an ủi.

''Con bé này sao hôm nay lại mau nước mắt thế không biết, chúng ta là người nhà nói cái gì mà xin lỗi với cảm ơn chứ. Nhờ có tụi trẻ thì hai người một già một bệnh này mới khoẻ mạnh đến giờ đấy.''

''Được rồi, được rồi. Chỉ là công tác xa nhà một chút thôi có gì phải khóc chứ, mau về ngủ đi mai còn đi làm.''

Phương Vi không đành lòng nhìn đứa cháu mà mình xem như con ruột khóc lóc áy náy, bà chỉ biết an ủi rồi kêu cô về phòng nghỉ ngơi.

Lý Giai Kỳ ngẩng mặ lên từ trong lòng bà ngoại, đôi mắt và chiếc mũi đều đã đỏ lên vì khóc.

''Cuối tuần con sẽ trở về, bọn trẻ nhờ cả vào hai người ạ.''

''Người nhà với nhau mà còn khách sáo như vậy, con bé này thật là...'' bà ngoại Phương véo nhẹ tai của Lý Giai Kỳ mắng yêu.

''Nhưng mà...'' cô vẫn không yên tâm lắm.

''Không nhưng nhị gì nữa , yên tâm bà già này phải sống đến trăm tuổi nên mau về nghỉ ngơi đi đừng làm phiền bà già này dưỡng sinh.''

Lý Giai Kỳ bị lời nói của bà ngoại chọc cho cười, cô không quấy rầy họ nữa đành trở về phòng.

Sắp xếp một chút hành lý ổn thoả Lý Giai Kỳ mới ôm bé Gia Ý hít hà mùi sữa trên người bé rồi mới nhắm mắt ngủ.

Buổi sáng, sáu bánh bao nhỏ ăn sáng xong đang được mẹ và bà sửa soạn cho chuẩn bị đi học, Lý Giai Kỳ ngắm lại các con một lượt rồi mới mỉm cười hài lòng.

''Các con, mẹ có chút chuyện muốn nói.''

Sáu bánh bao nhỏ nghe mẹ nói lập tức an tĩnh ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn về phía mẹ của mình chờ mẹ nói tiếp.

''Sắp tới mẹ được điều chuyển đến thành phố T công tác chỉ có thể ở nhà vào cuối tuần cho nên khoảng thời gian này các con sẽ ở nhà cùng bà cố và bà Vi có chịu không?'' Cô nhẹ nhàng nói cố gắng truyền đạt đơn giản nhất để cho bọn trẻ có thể hiểu.

Gần như không cần suy nghĩ, sáu bánh bao nhỏ đồng thanh đáp lời mẹ.

''Chúng con sẽ ngoan ngoãn nghe lời ạ. Mẹ ơi cố lên''

Sáu bánh bao nhỏ trả lời vô cùng tốt cũng không khác dự đoán của ba người lớn là bao. Từ nhỏ bọn trẻ đã phi thường ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Lúc còn nhỏ chúng như biết mẹ còn bận rộn học nên gần như không quấy khóc tự chơi với nhau, sau này lớn hơn thì đặc biệt nghe lời cũng rất hiểu chuyện.

''Ngoan lắm!'' Khích lệ các con Lý Giai Kỳ hôn tạm biệt các con rồi bọn trẻ theo bà Vi đi học.

Chờ bọn trẻ đi hẳn, Lý Giai Kỳ mới mang hành lý ra ngoài, cô lần nữa hướng bà ngoại dặn dò mấy lời rồi chào bà kéo hành lý đi. Hốc mắt không tự chủ được phủ một tầng nước trong suốt, cô ngửa mặt lên không cho nước mắt lăn xuống. Tuy đôi mắt phiếm đỏ nhưng tầng nước mắt bao quanh hốc mắt càng làm đôi mắt thêm long lanh giống như pha lê. Hàng mi dài hơi cụ xuống nhưng vẫn không thể che đi sự không nỡ của Lý Giai Kỳ, nếu để ý kỹ hơn sẽ còn thấy sâu trong đôi mắt ấy là sự cường ngạnh không khuất phục.

Lý Giai Kỳ ngồi tàu điện đến địa chỉ mà Tiểu Dương gửi đến là một quán cà phê nằm ở khu phố nhà giàu. Đến nơi, Lý Giai Kỳ nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ gần đó. Vẫn luôn chờ Lý Giai Kỳ trong xe, Tiểu Dương lúc này hạ kính xe ra hiệu cho cô lên xe.

Chờ cô an ổn ngồi vững chiếc xe chạy thẳng hướng khu phố Kim Vân- khu phố của tầng lớp thượng lưu. Lần đầu tiên được đi vào khu phố này Lý Giai Kỳ không khỏi thán phục về độ giàu có của những người sống ở đây. An ninh ở đây thì miễn bàn, ra vào phải kiểm tra kỹ lưỡng, người thù quét nhập vân tay nếu là khách mời cần phải thông qua người mời mới được vào trong thậm chí còn phải kiểm tra cả người vài lần. Xe ra vào thì cần quét thẻ điện tử mới được vào, xe lạ vô pháp ra vào.

Hai bên đường lớn là những toà biệt thự nối tiếp nhau, phong cách kiểu dáng vô cùng đa dạng nhưng không lộn xộn mà được quy hoạch theo từng khu ví như khu biệt thự cổ điển châu Âu, khu biệt thự phong cách truyền thống, khu biệt thự hiện đại..vv.. Tuy khác nhau về kiểu dáng nhưng điểm chung của những ngôi biệt thự này là chúng đều to và có sân vườn rộng.

Chiếc xe chở Lý Giai Kỳ và Tiểu Dương chạy hết khu Kim Vân mà không dừng lại ở căn biệt thự nào vẫn tiếp tục chạy về phía trước làm Giai Kỳ có chút thắc mắc.

''Chúng ta đi đâu vậy? Chạy qua khu Kim Vân rồi?''

''Một lát sẽ đến, không cần phải sốt ruột.'' Tiểu Dương đúng mực trả lời, ngữ khí thật bình thường giống như đã liệu trước được thắc mắc của Lý Giai Kỳ.

''Ông chủ không sống ở khu Kim Vân sao? Đó là khu phố nhà giàu của Đế đô mà?''

''Trầm tổng thích yên tĩnh nên không muốn có hàng xóm quấy rầy.''

Câu trả lời nhẹ như lông hồng của Tiểu Dương làm Giai Kỳ chấn kinh rồi. Cái gì là thích yên tĩnh không muốn có hàng xóm quấy rầy, chẳng lẽ vị Đại Boss này sống trong núi. Cõ lẽ đi, người thâm trầm lạnh lùng như vậy khả năng sống trong núi đá cũng rất lớn.

Chừng năm bảy phút sau thì chiếc xe lần nữa tiến vào một cổng kiểm tra nữa.

Ngồi trong xe, qua cửa kính Lý Giai Kỳ nhìn thấy có tường xây màu trắng cao tầm bốn năm mét chạy dài theo con đường thấp thoáng những tán cây cổ thụ bên trong đang chen nhau vươn lên.

Chạy dọc theo bức tường rào cứ một đoạn lại có một chiếc cổng kim loại cho đến khi xe dừng lại trước một chiếc cổng kim loại lớn, hai bên có cả cửa phụ. Hai cánh cổng lớn kia ước chừng nặng cả chục tấn được đúc rất tinh tế nhưng không kém phần uy quyền.

Hai cánh cổng lớn từ từ mở ra, Lý Giai Kỳ lúc này trợn tròn mắt lên nhìn vào bên trong.

Trời đất ơi! Thật rộng lớn!

Đôi mắt giống như linh quang nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, có ai nói cho cô biết chỗ này rốt cuộc rộng bao nhiêu, toà nhà kia rốt cuộc lớn đến bao nhiêu a.

Chiếc xe chạy vòng theo con đường lát đá, xuyên qua những tán cây cổ thụ vào đến chỗ đỗ xe. Lý Giai Kỳ xách theo hành lý xuống xe đi theo Tiểu Dương vào trong lâu đài.

Thẳng từ cổng chính vào là khoảng sân lớn lát đá à không nói chính xác là cái quảng trường nhỏ đi. Giữa quảng trường là một đài phun nước lớn theo phong cách baroque với những bức tượng người, thú và thiên thần bằng đá rất bắt mắt. Trên cùng của đài phun nước là tượng Nữ thần chiến thắng Nike đang dang rộng đôi cánh trên tay cầm nhành cọ. Xen lẫn những khoảng sân lát đá là những cây tùng la hán, lộc vừng, trúc, mộc hương phía thấp hơn có những bụi hoa đủ màu sắc. Đảo mắt một vòng Lý Giai Kỳ còn thấy những hồ cá uốn lượn quanh đình nghỉ mát, cô có cảm giác được đi thăm một cung điện của hoàng gia châu âu nào đó.

''Nơi này gọi là Lâm Hoà Trang Viên, bên ngoài thường gọi là Hải Thiên Đế Cung. Trầm tổng sống ở đây, toàn bộ khu vực này bao gồm khuôn viên Hải Thiên Đế Cung, rừng cây, hồ nước và hai đồi cây phía sau đều thuộc sở hữu tư nhân của Trầm tổng.''

Tiểu Dương giới thiệu ngữ khí thực đơn giản nhưng Lý Giai Kỳ chỉ biết tặc lưỡi, người nghèo như cô quả nhiên không thể hình dung được cuộc sống của người giàu.