Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 90: Cố gắng bù đắp



Bữa tiệc sinh nhật dành cho sáu bánh bao nhỏ đã thêm phần ý nghĩa bởi vì Lý Giai Kỳ- mẹ của chúng đã trùng phùng với người anh trai ruột thịt sau hơn hai mươi năm xa cách. Ngay cả bà ngoại Phương không còn hy vọng gì vào việc được gặp lại chồng và con trai của mình cũng đã được gặp lại con trai Phương Tuấn. Tuy rằng ông cụ Phương đã không còn nhưng lúc còn sống có thể gặp lại con trai là bà đã cảm thấy ông trời thương xót mình.

Lúc phân ly, Phương Tuấn là một chàng trai hai mươi bảy tuổi tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, Phương Vi là một thiếu nữ đang tuổi trăng tròn vậy mà giờ đây gặp lại, Phương Tuấn đã là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi còn Phương Vi cũng vừa qua tuổi bốn mươi. Bởi vì năm đó Phương Tuấn lấy thân mình bảo vệ cho Lý Lập Thành nên cánh tay trái đã không còn, trên mặt có một vết sẹo dài. Sau bao nhiêu năm mới được gặp lại người mẹ mình luôn kính trọng và đứa em gái nhất mực cưng chiều, Phương Tuấn xúc động khóc nấc lên, ông quỳ xuống ôm lấy chân của mẹ mà khóc.

Sinh ly tử biệt là quy luật của thế gian nên nhân lúc còn có cơ hội thì hãy trân trọng những khoảng thời gian bên gia đình, người thân.

Vụ thảm sát năm đó Lý Lập Thành chỉ mới hơn bảy tuổi còn Lý Giai Kỳ mới chỉ là đứa bé chín tháng tuổi. Quá khứ đau thương vẫn luôn ám ảnh Lý Lập Thành còn Lý Giai Kỳ bởi vì quá nhỏ mà không biết được sự thật.

Bận rộn trang trí cho bữa tiệc cả một ngày sau đó buổi tối lại bởi vì được gặp mặt người thân, quá vui mừng và xúc động mà khóc nhiều nên buổi tối Lý Giai Kỳ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì bảy cha con đã ước định với nhau sau tiệc sinh nhật thì sáu bánh bao nhỏ sẽ ngủ riêng cho nên hiện tại chỉ có Trầm Thiên Phong và Lý Giai Kỳ ngủ trong phòng ngủ chính. Trầm Thiên Phong đang ôm Lý Giai Kỳ, vỗ về cho cô ngủ ngon thì điện thoại có tin nhắn. Anh cầm lên xem nhưng không nhắn lại mà nhẹ nhàng rút tay đang làm gối đầu cho Lý Giai Kỳ ra sau đó hôn lên trán cô một cái mới lưu luyến rời khỏi.

Trong thư phòng, sáu người bao gồm cả Tiểu Dương và Lý Lập Thành đang chờ Trầm Thiên Phong, anh vừa bước vào thì Lý Lập Thành đã lo lắng hỏi.

''Tiểu Kỳ không sao chứ? Em ấy có ổn không?''

''Vẫn tốt.''

Cô chẳng qua là cần chút thời gian để tiêu hoá hết những chuyện mới được nghe mà thôi bởi vì có những chuyện kinh khủng hơn cô cũng đã mạnh mẽ vượt qua.

''Em đã điều tra lại một lần nữa khoảng thời gian Lý Giai Kỳ sinh sống tại Mỹ, quả thật lần trước đã bỏ xót rất nhiều chi tiết. Vốn dĩ sẽ đưa cho lão đại xem nhưng tình hình bây giờ thì em nghĩ Lập Thành cũng cần phải biết cho nên đây là hai phần tài liệu giống nhau. Tốt nhất là hai người nên xem ở hai nơi khác nhau tránh làm ảnh hưởng đến người còn lại.''

Mạc Văn Bác đưa ra hai chiếc card màu đen giống thẻ nhớ nhưng to hơn một chút cho Trầm Thiên Phong và Lý Lập Thành sau đó ra hiệu cho những người còn lại theo mình ra ngoài. Lý Lập Thành nhìn chiếc card màu đen trên tay một lúc lâu rồi mới rời khỏi thư phòng của Trầm Thiên Phong. Chuyện Lý Giai Kỳ có con với Trầm Thiên Phong anh đã được nghe thậm chí còn biết được cô đã từng chịu rất nhiều khổ cực trong mấy năm nay cho nên hiện tại anh vẫn chưa biết phải đối diện với Trầm Thiên Phong ra sao.

Hoàn thành để chiếc card vào máy tính, trước khi nhấn phím Enter, Trầm Thiên Phong nhắm mắt hít sâu một hơi rồi mới nhấn nút.

Trên màn hình hiện lên từng đoạn phim được cắt ra từ camera, nhìn khung cảnh và cách bố trí thì nó giống như một phòng bếp của nhà hàng hay khách sạn nào đó.

Những đoạn phim ngắn đều là những đoạn có Lý Giai Kỳ xuất hiện. Tài liệu cũng nói rõ, sau khi tạm nghỉ học một năm thì cô quay trở lại trường. Ngoài thời gian đi học thì cô làm cùng lúc hai ba công việc. Ban ngày phục vụ ở quán cà phê, buổi tối thì làm phụ việc trong bếp của một nhà hàng A Đông.

Trong những đoạn phim đều là cảnh Lý Giai Kỳ làm việc luôn chân luôn tay, cô từng vì quá mệt mỏi mà ngủ quên mất trong lúc quán cà phê vắng khách nên bị quản lý mắng nhiếc thậm tệ. Thế nhưng việc phụ bếp mới thật sự là quá vất vả, việc lớn việc nhỏ đều đổ lên đầu cô. Làm luôn chân luôn tay không nghỉ suốt năm sáu tiếng đồng hồ, làm đến nửa đêm lúc mà những người khác đều đã về hết thì cô vẫn phải cọ rửa một đống nồi chảo. Cọ rửa xong đống dụng cụ, Lý Giai Kỳ kiệt sức đến mức ngất luôn trong phòng bếp và không có ai phát hiện ra vì thế nguyên một đêm cô nằm dưới sàn nhà ẩm ướt lạnh lẽo. Xem đến đây thì Trầm Thiên Phong thật sự kh thể kìm nén được nữa, cô đã quá vất vả để có thể nuôi được sáu đứa con mà anh thì hoàn toàn không hay biết gì thậm chí vẫn hưởng thụ cuộc sống xa hoa.

Đoạn phim tiếp theo càng khiến người xem mất bình tĩnh hơn, quán cà phê cô làm bị khủng bố tấn công. Nhân viên và khách hàng liên tục có người ngã xuống vì trúng đạn mà Lý Giai Kỳ đang hoảng loạn bị một tên bắt lấy, họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào thái dương của cô. Trong mắt cô có sợ hãi, tuyệt vọng và cả không cam lòng và nhiều hơn cả chính là quyết tâm phải sống của cô, cô còn sáu đứa con nhỏ, còn bà ngoại đã già và người dì bệnh tật, cô không thể chết. Cho đến lúc cảnh sát bao vây quán cà phê, hai trong số ba tên khủng bố đã bị bắn chết thì tên đang bắt cô làm con tin vẫn ngoan cố không chịu đầu hàng. Trong lúc then chốt, Lý Giai Kỳ nhân cơ hội tên khủng bố không chú ý đã ra đòn hạ đo ván tên đó đồng thời đoạt súng của hắn ta giúp cảnh sát khống chế. Trên mặt, trên người của cô dính rất nhiều vết máu và có cả chỗ bị thương nhưng sợ hãi trong mắt cô đã được thay thế bằng kiên cường, mạnh mẽ.

Ngắn ngủi mấy năm mà Lý Giai Kỳ phải trải qua quá nhiều chuyện kinh thiên động địa, có lẽ cũng vì thế mà dù đối mặt với chuyện gì thì cô cũng vẫn kiên cường vượt qua, cô mạnh mẽ dẻo dai vượt qua mọi khó khăn nguy hiểm.

Một đêm này trong Hải Thiên Đế Cung có hai người đàn ông không thể ngủ vì thương xót cho người con gái họ thương yêu nhất, mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau nhưng có một điểm chung đó là họ biết rằng sẽ phải bù đắp nhiều nhất có thể cho cô.

Sáng sớm hôm sau, Lý Giai Kỳ vẫn như thường lệ thức dậy trong lòng Trầm Thiên Phong thế nhưng hôm nay cô không dậy ngay. Thấy anh vẫn còn đang ngủ, cô đắn đo một lúc rồi cũng vòng tay ôm lấy anh cảm nhận hơi ấm của anh. Trầm Thiên Phong có thói quen ở trần đi ngủ nên lúc này Lý Giai Kỳ đang áp mặt vào vòm ngực trần trụi rắn chắc của anh, nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của anh. Cô đã quyết định hôm nay sẽ rời khỏi Hải Thiên Đế Cung về nhà.

Hành lý đã sắp xếp xong, bởi vì khuya ngày hôm qua bà ngoại Phương và Phương Vi đã cùng với Phương Tuấn trở về nhà của ông cho nên hôm nay chỉ có một mình Lý Giai Kỳ về nhà của mình. Bà ngoại Phương và Phương Tuấn đã chia xa hơn hai mươi năm, những năm này hai người họ chăm sóc nuôi dưỡng cô cũng rất là vất vả, sau này lại giúp cô chăm sóc cho sáu bánh bao nhỏ nên vẫn chưa từng được thảnh thơi. Bây giờ về sống chung với Phương Tuấn cũng coi như an hưởng tuổi già.

Sợ rằng sáu bánh bao nhỏ sẽ giữ mình ở lại rồi lại vì không muốn các con buồn mà đồng ý cho nên Lý Giai Kỳ cũng không chào tạm biệt với bọn nhỏ. Mang theo hành lý ra ngoài, đang muốn gọi xe taxi thì từ xa cô thấy Lý Lập Thành đi đến. Đối với người anh trai này, cô cảm thấy rất tốt nhưng vẫn chưa quen lắm.

''Muốn đi đâu sao?'' Lý Lập Thành mở lời trước, cứ nhìn thấy em gái là những hình ảnh trong đoạn phim lại hiện nên. Anh chỉ hận không thể thay em gái chịu đựng những khó khăn ấy.

''Em muốn về nhà.''

''Nhà của em sao? Anh cũng muốn biết nơi em sống, để anh đưa em về.''

Lý Giai Kỳ không từ chối, cô gật đầu đồng ý rồi cùng Lý Lập Thành lên xe về nhà.

Đã lâu không trở về nên trong nhà có hơi bụi bặm, Lý Giai Kỳ lau ghế sô pha cho đỡ bụi rồi mời Lý Lập Thành ngồi xuống. Loay hoay một lúc thì cô cũng dọn dẹp xong, Lý Lập Thành vẫn yên tĩnh ngồi trên ghế nhìn cô bận rộn.

''Nhà này em thuê hay là mua?''

''Là em mua, cũng không đắt lắm.''

Lý Lập Thành có rất nhiều lời muốn nói với em gái nhưng lúc này đây lại không biết phải nói gì trước.

''Nếu trưa nay anh không bận thì ở lại cùng ăn cơm với em, nhà em tuy nhỏ nhưng sau này rất hoan nghênh anh đến ở.''

''Vậy sau này anh mỗi khi trở về, anh sẽ sống ở đây cùng em.''

Cuộc trò chuyện này đã xé rách bức màn ngăn cách hai anh em họ, cả hai đã thoải mái hơn với nhau không còn quá gượng gạo. Lý Lập Thành cũng đứng dậy giúp em gái sắp xếp lại nhà cửa sau đó hai anh em cùng đi chợ mua đồ nấu cơm.

''Khổ cực cho em rồi, sau này có anh rồi, anh sẽ không để em phải chịu khổ.''

Hai anh em đang ăn cơm, Lý Lập Thành lên tiếng trước đánh tan bầu không khí yên tĩnh. Lý Giai Kỳ nhìn anh trai mình gật đầu, nước mắt không ngăn được trào ra. Nhìn thấy em gái khóc, Lý Lập Thành đau lòng ôm cô vào lòng, mắt anh cũng cay xè đi.

''Trước đây tuy rằng có bà và dì thương em còn có sư phụ, sư nương nhưng em chưa bao giờ ngừng khao khát được gặp mặt ba mẹ. Bạn bè của em ai cũng có ba mẹ, có anh chị em chỉ em là không có nhưng em không dám nói cho bà và dì biết vì em biết họ nuôi dưỡng em cũng không dễ dàng gì. Bây giờ tuy rằng không thể gặp mặt ba mẹ nhưng ít nhất em còn có một người anh trai, hạnh phúc này quá đột ngột, em sợ rằng nó sẽ biến mất như giấc mơ.''

Lý Lập Thành ôm em gái vỗ về an ủi: ''Đây chắc chắn là sự thật, hơn hai mươi năm anh đi tìm em cuối cùng cũng khiến ông trời thương xót cho anh tìm được em. Ba mẹ không còn nữa nhưng anh sẽ yêu thương em cả phần của họ.''

Một ngày này không có ai làm phiền hai anh em, hai người ngồi kể cho nhau nghe về cuộc sống mà mình đã trải qua cũng như nghe Lý Lập Thành kể về gia đình họ lúc còn đông đủ.

''Thật ghen tị với anh, ít nhất thì anh còn nhớ được ba mẹ mà em thì cái gì cũng không nhớ.'' Lý Giai Kỳ thở dài, buồn rầu nói.

''Sao có thể trách em được, lúc đó em mới mấy tháng tuổi còn phải bế trên tay không nhớ là chuyện bình thường.'' Lý Lập Thành cưng chiều xoa đầu em gái: ''Nếu em muốn, anh sẽ đưa em về nhà lúc trước của gia đình chúng ta bên Mỹ, ở đó còn lưu giữ rất nhiều ảnh chụp của gia đình chúng ta.''

''Tốt quá!'' Lý Giai Kỳ reo lên vui mừng sau đó vẻ mặt hơi thay đổi, dè dặt nhìn anh trai mình.

''Có chuyện gì sao?''

''Em....em có thể gặp ba mẹ không?''

Lý Lập Thành còn tưởng là chuyện gì khó khăn hoá ra chỉ là chuyện này mà khiến cô phải dè dặt như vậy.

''Anh cũng đang muốn nói đưa em đi gặp ba mẹ. Bởi quanh năm anh đều sống ở căn cứ cho nên tro cốt của ba mẹ được anh để ở nghĩa trang bên Mỹ cho tiện việc thăm nom. Ba mẹ trên trời biết được anh đã tìm thấy em hẳn là sẽ vui mừng lắm.''

''Gặp được anh, em cũng rất vui.''

Đôi mắt Lý Lập Thành ngập tràn sủng nịch nhìn em gái nhưng rồi anh nhớ đến sáu bánh bao nhỏ và Trầm Thiên Phong.

''Em và lão đại định sẽ như thế nào?''

Bị anh trai hỏi bất ngờ, Lý Giai Kỳ hơi ngoài ý muốn nhưng cũng rất trấn tĩnh: ''Em và anh ta chỉ đơn giản là ba và mẹ của sáu bánh bao nhỏ, chúng em sẽ cùng với nhau nuôi dưỡng bọn chúng trưởng thành ngoài ra không có gì khác cả.''

Lý Lập Thành gật gù, tuy rằng anh và Trầm Thiên Phong cùng nhau lớn lên, ở cùng nhau hơn hai mươi năm nhưng thật lòng anh không muốn Lý Giai Kỳ có dây dưa với Trầm Thiên Phong.

''Em có dự định gì chưa? Cần anh giúp đỡ không?''

''Thật ra là có chuyện nhờ anh giúp. Trước đây em có mượn của Andrew một triệu đô la, bây giờ vẫn còn một nửa chưa trả hết nên muốn mượn tiền anh để trả cho anh ấy. Ngoài ra thì còn năm triệu đô la tiền bồi thường hợp đồng cho Trầm Thiên Phong, anh nếu có thể thì cho em mượn để trả họ còn của anh, em sẽ trả sau.

''Được! Ngày mai anh sẽ trả họ giúp em.''

Nợ tiền Andrew muốn trả là thật, đền hợp đồng cho Trầm Thiên Phong cũng là thật nhưng nhiều hơn thế là Lý Giai Kỳ không muốn phải dây dưa không rõ gây hiểu lầm với hai người họ.