Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 95: Nhận lấy bông hồng



Từ sau đêm hôm đó, thái độ của Lý Giai Kỳ đối với Trầm Thiên Phong tuy rằng không quá nhiệt tình nhưng cũng không còn lạnh nhạt như lúc trước. Trầm Thiên Phong thì không phải bàn, chỉ mới nhận được một chút “phúc lợi” từ cô mà anh đã vui như nhặt được vàng.

Lấy lý do để gia đình thêm gắn bó, Trầm Thiên Phong thuyết phục được Lý Giai Kỳ cùng về Hải Thiên Đế Cung với mình và bọn trẻ.

''Đi! Cho em xem một bất ngờ.''

Trầm Thiên Phong vui vẻ dắt tay Lý Giai Kỳ, sáu bánh bao nhỏ cũng chạy theo sau. Một nhà tám người vui vẻ chạy đến khu vui chơi vừa mới xây dựng xong.

Khu vui chơi không quá lớn nhưng những thứ cần thì đều có đủ, sáu bánh bao nhỏ mắt như phát sáng chạy ào vào trong. Lý Giai Kỳ bị con gái kéo đến chỗ trò chơi bác sĩ để làm bệnh nhân còn Trầm Thiên Phong cùng với các con trai chơi đá bóng. Cả hai đều chuyên tâm chơi với các con nhưng cũng thỉnh thoảng ánh mắt hai người lại chạm vào nhau. Trầm Thiên Phong sẽ cười tươi nhìn Lý Giai Kỳ bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm còn Lý Giai Kỳ lại vì ngượng ngùng mà cúi mặt xuống.

Trầm Thiên Phong rất chú trọng đến việc rèn luyện sức khỏe cho các con cho nên sân bóng đá, bóng rổ, cầu lông, khiêu vũ đều đủ cả. Để thuận tiện chơi với các con, Trầm Thiên Phong cởi áo khoác ra chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần âu. Tay áo được xắn lên cao lộ ra cánh tay rắn chắc và chiếc đồng hồ quý giá trên cổ tay. Lý Giai Kỳ càng nhìn càng thấy chiếc đồng hồ đó quen mắt, cô cũng giơ cổ tay mình lên thì thấy hai chiếc quả thật rất giống nhau chỉ khác kích thước.

Dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết được chúng là một đôi, Trầm Thiên Phong để lừa cô nhận chiếc đồng hồ đúng là phí nhiều tâm tư.

Tuy rằng hơi bực mình vì bị Trầm Thiên Phong lừa nhưng Lý Giai Kỳ vẫn không thể ngăn cản bản thân ngừng chú ý vào anh. Dáng vẻ chơi thể thao của anh quá là cuốn hút và quyến rũ. Anh đang dạy cho Gia Khang, Gia Khôi và Gia Minh chơi bóng rổ, từng động tác ném bóng đều rất đẹp, Lý Giai Kỳ thầm nghĩ nam thần trong truyện tranh có lẽ cũng chỉ như thế là cùng.

Dạy các con một lúc, Trầm Thiên Phong để cho chúng tự mình luyện tập còn anh thì đến ngồi cạnh Lý Giai Kỳ đang cùng các con gái chơi búp bê. Thấy anh đi đến, Lý Giai Kỳ thu lại hết biểu cảm si mê trên mặt rồi cúi xuống giả vờ như đang chăm chú chơi búp bê.

''Chơi vui lắm sao?'' Trầm Thiên Phong hỏi các con, ánh mắt thì nhìn vào bọn trẻ nhưng đôi tay lại rất thành thục chỉnh lại mái tóc đang bị rối của Lý Giai Kỳ cho gọn gàng.

''Vui lắm ba ạ!'' Gia Hân hào hứng trả lời.

''Ba ơi! Ngày nào chúng con cũng được chơi như hôm nay sao?'' Gia Ý hướng đôi mắt long lanh như bảo thạch nhìn về phía Trầm Thiên Phong, đối diện với ánh mắt đầy sát thương của con gái, Trầm Thiên Phong không thể chống cự lại.

''Ngày nào cũng chơi, vậy thì không được?'' Còn không đợi Trầm Thiên Phong trả lời thì Lý Giai Kỳ đã nghiêm mặt trả lời trước.

''Tại sao vậy ạ?'' Gia Ý buồn rầu.

''Các con còn phải đi học cho nên không thể ngày nào cũng chơi trong khu vui chơi này được.''

''Vậy sau khi học xong thì sao ạ?'' Gia An lên tiếng.

''Sau khi học xong thì các con cần phải ôn tập lại sau đó phải ăn cơm, phải tắm rửa và đi ngủ. Nếu chơi vậy thì không thể ăn cơm và đi ngủ, đến khi đó sẽ rất đói bụng và buồn ngủ.''

Về vấn đề nguyên tắc, Lý Giai Kỳ rất là cứng rắn cho nên để cho bọn trẻ hiểu, cô luôn kỹ lưỡng phân tích ra mặt lợi và hại của vấn đề.

''Ba ơi! Nếu như ba đồng ý thì con sẽ nói cho ba một bí mật.'' Gia Hân biết sẽ không lay chuyển được mẹ cho nên cô bé lém lỉnh chuyển mục tiêu sang ba, nói xong còn tinh nghịch nháy mắt một cái.

Trầm Thiên Phong đang chơi đùa với lọn tóc của Lý Giai Kỳ thấy con gái nói vậy thì cười to: ''Ồ bí mật sao? Con có bí mật gì muốn nói với ba vậy?''

''Ba phải đồng ý cho chúng con chơi ở đây hằng ngày thì con mới nói.''

''Vấn đề này mẹ nói rất đúng.'' Nghe đến đây, mặt của ba cô bé đều buồn rầu xụ xuống. Trầm Thiên Phong bế Gia Ý đang buồn bã ngồi lên chân mình, anh cũng kéo Gia An và Gia Hân đến ngồi cạnh mình: ''Tuy nhiên, ba sẽ đồng ý cho các con được chơi bốn mươi lăm phút sau khi tan học với một điều kiện là phải không được bỏ bê việc học.''

''Dạ được ạ!'' Ba cô bé lại vui vẻ trở lại, đồng thanh đáp.

''Gia Hân! Bí mật của con là gì?''

Gia Hân nhìn mẹ một cái rồi lại nhìn sang ba: ''Vừa nãy lúc ba đang chơi ở đằng kia, mẹ thật ra không có chơi búp bê mà vẫn luôn nhìn ba như thế này này.'' Vừa nói, cô bé vừa vươn cái đầu ra phía trước miêu tả lại bộ dạng của Lý Giai Kỳ.

Bị con gái vạch trần việc mình vẫn luôn si mê ngắm anh, Lý Giai Kỳ xấu hổ đến đỏ bừng mặt: ''Mẹ không có, mẹ rõ ràng vẫn chơi cùng các con.''

''Mẹ ơi! Nói dối là không tốt.'' Gia An tốt bụng nhắc nhở.

Lý Giai Kỳ nhất thời cứng họng không nói được gì, cô không ngờ rằng sẽ có ngày mình rơi vào hoàn cảnh quẫn bách vì con của mình. Trầm Thiên Phong thích thú nhìn bộ dạng quẫn bách lại xấu hổ của cô, anh nhịn không được cười rất to.

''Ba có chuyện muốn nói với mẹ các con. Tự chơi ngoan nha.''

Bỏ lại một câu, Trầm Thiên Phong đặt Gia Ý đang ngồi trên chân xuống sau đó đứng lên. Không động tác thừa, anh cúi người nhấc bổng Lý Giai Kỳ lên bế theo kiểu công chúa. Lý Giai Kỳ bị bất ngờ lại xấu hổ vì còn sáu bánh bao nhỏ ở đây nên liên tục vùng vẫy muốn xuống nhưng Trầm Thiên Phong sức lực rất lớn vẫn luôn ôm cô rất chặt.

''Ha ha! Có phải bị tôi hấp dẫn rồi không, tôi không ngại nghe bé Kỳ khen thêm vài câu đâu.''

''Ai....ai bị anh hấp dẫn chứ! Ăn nói lung tung.'' Lý Giai Kỳ vẫn cứng miệng cãi.

''Ồ! Vậy vừa rồi là ai nhìn tôi ngây ngốc thế?''

''Tôi...tôi là nhìn bọn trẻ.''

Trầm Thiên Phong không phản bác lại Lý Giai Kỳ mà chỉ nhìn cô đầy thâm ý sau đó cười lớn.

Trầm Thiên Phong một đường bế Lý Giai Kỳ đến phòng ngủ chính, anh dùng chân đóng đẩy cửa ra sau đó lại dùng chân đóng cửa vào. Đặt Lý Giai Kỳ xuống đất, anh không nhịn được mà đè áp cô vào tường hôn.

Đột nhiên bị anh đè áp vào tường mà hôn, Lý Giai Kỳ mới đầu hơi khó chịu nhưng cũng không đẩy anh ra sau đó còn chủ động ôm lấy cổ anh đáp lại nụ hôn của anh.

Hai người càng hôn càng nhiệt tình, Lý Giai Kỳ thậm chí cảm thấy nhiệt độ giữa hai người đang tăng lên chóng mặt. Một lúc lâu sau, Trầm Thiên Phong mới chịu để môi hai người tách ra. Môi của Lý Giai Kỳ sưng lên còn cô thì đang ôm ngực thở dốc.

Trầm Thiên Phong giữ lấy vai của Lý Giai Kỳ khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh. Vừa mới trải qua nụ hôn dài, đôi mắt của cô còn ngậm nước long lanh, đôi môi đỏ như quả anh đào khiến Trầm Thiên Phong phải dùng hết sức kìm nén bản thân không hành động thiếu suy nghĩ.

''Bé Kỳ! Có thể không?'' Giọng anh hơi khàn, anh nhìn thẳng vào cô như sợ cô chạy mất.

Trước câu hỏi bất ngờ của Trầm Thiên Phong, Lý Giai Kỳ ngơ ngác một lúc rồi mới thẹn thùng hơi gật đầu. Hình như, kết hôn rồi sống cùng với anh cả đời cũng không phải chuyện gì quá khó chấp nhận. Cô sẽ giao ra trái tim mình cho anh và mong rằng anh sẽ đón nhận cũng như trân trọng nó.

Không cần nói cũng biết Trầm Thiên Phong vui mừng đến thế nào nhưng anh vẫn không dám thể hiện quá rõ ra ngoài bởi vì anh sợ cô nghĩ anh đối với cô chỉ có nhu cầu sinh lý mà không có tình cảm.

''Em nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu em chưa sẵn sàng, tôi hoàn toàn có thể chờ đến khi em có thể bước qua được quá khứ. Tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ, nếu em đồng ý thì trước buổi tối hãy nhận lấy cành hoa hồng tôi tặng em.''

Thu lại hết những vui mừng trong lòng, Trầm Thiên Phong nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô. Anh không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến cô cảm thấy khó chịu.

Buổi tối, sau khi ăn tối xong, Lý Giai Kỳ tắm rửa cho sáu bánh bao nhỏ còn Trầm Thiên Phong có việc phải xử lý nốt cho nên đã trở về thư phòng. Sáu bánh bao nhỏ tắm xong thì chơi xếp lego cho đến giờ đi ngủ.

Lúc Lý Giai Kỳ đang đắp lại chăn cho các con thì quản gia Lưu mang đến một bông hồng nhung. Lý Giai Kỳ chần chừ mãi không chịu nhận bởi cô vẫn đang đắn đo suy nghĩ. Buổi chiều cô đã đáp ứng với anh nhưng qua một thời gian lại cảm thấy hơi không chắc chắn lắm về quyết định của mình.

Quản gia Lưu thấy cô mãi không nhận lấy hoa hồng thì xoay người rời đi. Ông nhớ rõ lời Trầm Thiên Phong dặn dò, không được ép buộc cô mà tất cả phải theo ý muốn của cô. Tuy rằng không biết bông hoa hồng này có ý nghĩa gì nhưng Lý Giai Kỳ chỉ cần không nhận thôi cũng làm ông thấy buồn.

''Quản gia Lưu! Đưa bông hồng cho tôi.'' Vào lúc quản gia Lưu vặn tay nắm cửa thì Lý Giai Kỳ cũng lên tiếng ngăn ông lại.

Quản gia Lưu vui vẻ trở lại đưa bông hồng cho Lý Giai Kỳ sau đó nhanh chân chạy đi vì sợ cô sẽ đổi ý.

Lý Giai Kỳ trở về phòng ngủ trước đây của mình, cô tắm rửa sau đó thay một bộ pijama cộc tay thoải mái. Dù biết rõ việc sắp đến nhưng cô vẫn không nhịn được mà thấy lo lắng, hồi hộp. Đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng bị đẩy ra, Trầm Thiên Phong đã tắm rửa, anh mặc một bộ đồ mặc nhà rất thoải mái, trên mặt còn vương chút lo lắng.

''Thì ra em thật sự ở đây.''

Lý Giai Kỳ nhìn anh, hoá ra anh không thấy cô đã sợ hãi chạy đi tìm khắp nơi sau đó nhớ đến căn phòng này, quả nhiên là cô đang ở đây. Anh bước đến rồi quỳ một chân trước mặt Lý Giai Kỳ đang ngồi ở mép giường, một bàn tay nâng lên vuốt ve má cô.

''Không cần quá căng thẳng, tôi chỉ là muốn được ngủ cùng em như trước đây mà thôi.''

''Thật?''

''Đương nhiên, chỉ cần đuo ở cạnh em đã là ân huệ rất lớn mà ông Trời ban cho tôi.''

Trầm Thiên Phong cầm tay cô lên, anh giống như một tín đồ đang trân trọng hôn vào tín ngưỡng của mình.

''Bông hồng rất đẹp, tôi rất thích.''

''Thích thì tốt. Tôi đưa em về phòng nghỉ ngơi.''

Trầm Thiên Phong không bế ngang Lý Giai Kỳ lên mà xoay người ngồi quay lưng về phía cô sau đó ra hiệu cho cô ngồi lên. Lý Giai Kỳ biết rõ tính anh rất ngang bướng, cố chấp, một khi không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ dở cho nên để tránh hai người phải giữ tình huống này cả đêm thì cô vẫn thức thời mà ôm lấy cổ anh sau đó cả người được anh cõng đi