Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 97: Mua nhà



Mọi việc lại tiếp tục với quỹ đạo vốn có của nó, sáng ra đi làm, đi học, tối đến sẽ quây quần trên bàn ăn. Kể từ sau khi từ quê trở lại thì đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của sáu bánh bao nhỏ và ba mẹ.

Sáng hôm đó, Lý Giai Kỳ đang làm việc thì nhận được điện thoại của Lý Lập Thành. Từ sau khi anh ta mang theo tài liệu ghi chép nghiên cứu của ba mẹ hai người trở về căn cứ thì vẫn luôn bặt vô âm tín.

''Anh! Mọi việc thuận lợi chứ?''

[Tiểu Kỳ! Gần đây vẫn luôn bận rộn, bây giờ mới có thời gian gọi cho em. Ghi chép nghiên cứu của ba mẹ được bọn anh cất ở một nơi rất an toàn, nếu không may bị phát hiện thì sẽ tự huỷ nếu có tác động của ngoại lực. Chỉ có thuốc giải của lão đại là vẫn đang trong quá trình nghiên cứu và thử nghiệm bởi vì so với thứ được đưa vào cơ thể em thì của lão đại là một phiên bản nâng cấp hơn.]

''Khi nào anh trở về Đế đô?''

[Khoảng một thời gian nữa anh mới trở về nhưng hiện tại có việc cần nhờ em đây.]

''Chuyện gì vậy?''

[Anh có nhờ Tiểu Dương mua cho một căn nhà ở khu phố Kim Vân để cả nhà chúng ta ở. Tuy nhiên, anh ít khi ở Đế đô cho nên muốn em đi xem nhà sau đó sửa sang và trang trí.]

''Anh muốn mua nhà sao? Anh có thể ở chung nhà với em mà, nhà của em cũng là nhà của anh.''

[Ngốc ạ! Nhà của em chỉ có hai phòng ngủ, trước đây thì không sao nhưng sau này có thêm anh, chú Tuấn và bà vú cũng như dì Vi, chưa kể còn có sáu bánh bao nhỏ, làm sao chen chúc trong nhà của em được. Hơn nữa chúng ta cũng không thể mãi ở trong Hải Thiên Đế Cung.]

Đúng là Lý Giai Kỳ chưa từng nghĩ đến chuyện này, giờ đây nghe Lý Lập Thành nói thì cô mới nhớ ra quả thật nhà của mình nhỏ thật. Sau này mọi người cùng chung sống thì cũng quá mức chật chội rồi.

''Được rồi! Em sẽ cùng với Tiểu Dương đi xem nhà.''

Tốc độ làm việc của Tiểu Dương đúng là rất nhanh, buổi sáng Lý Lập Thành mới gọi cho cô mà buổi chiều Tiểu Dương đã liên lạc kêu cô cùng đi xem nhà.

Chiếc xe ''Trâu rừng'' được Trầm Thiên Phong sử dụng cho nên Tiểu Dương đã ngồi trên chiếc xe Rolls-Royce Cullinan màu đen đến đón Lý Giai Kỳ cùng đi xem nhà.

Khu phố Kim Vân là một khu phố dành riêng cho giới thượng lưu của Đế đô nên nhà ở đây không hề rẻ. Theo chân nhân viên tư vấn đi thăm ba bốn căn nhà trong khu phố với những phong cách kiến trúc khác nhau. Nói chung là mỗi một căn sẽ có những ưu điểm và hạn chế riêng của mình nhưng xét về khía cạnh gia đình đông người cho nên Lý Giai Kỳ quyết định lấy căn rộng nhất mang phong cách hiện đại.

Căn biệt thự bốn tầng nổi và hai tầng hầm với chín phòng ngủ, có bể bơi ngoài trời, sân vườn rộng rãi và đặc biệt là hướng mặt ra sông. Về tông thể thì không có điểm gì để chê bởi căn biệt thự này đáp ứng đủ yêu cầu của Lý Giai Kỳ nhưng cô vẫn còn hơi do dự một chút bởi vì giá cao quá. Gần hai trăm triệu là một cái giá tương xứng cho căn biệt thự rộng lớn và tiện nghi này nhưng với một người yêu tiền như Lý Giai Kỳ thì bảo cô xuống tay ra tiền không khác nào lấy mạng của cô.

Thấy cô mãi không quyết định, Tiểu Dương đành phải gọi điện cầu cứu Lý Lập Thành. Lý Lập Thành sau đó phải gọi điện thoại cho Lý Giai Kỳ kêu cô lấy căn to nhất cho anh, tiền không thành vấn đề. Lúc nào Lý Giai Kỳ mới đau đớn như đứt từng khúc ruột mà giao một nửa tiền cọc cho công ty môi giới, nửa còn lại chờ sau khi hoàn thiện sẽ giao nốt.

Trầm Thiên Phong cũng biết được việc Lý Lập Thành mua nhà, tối hôm đó anh còn chủ động hỏi cô có muốn anh giúp đỡ một nửa chi phí hay không nhưng bị Lý Giai Kỳ từ chối.

Bởi vì căn biệt thự cần một khoảng thời gian để hoàn thiện nốt những thiết kế theo ý của Ly Giai Kỳ cho nên hiện tại thì cô vẫn ở lại Hải Thiên Đế Cung.

Hôm nay tan làm về sớm cho nên Lý Giai Kỳ đang cùng sáu bánh bao nhỏ chơi với Hoan Hoan và Hỷ Hỷ. Hai con mèo này lúc mang về mới có hơn sáu tháng tuổi, hiện tại đã hơn một tuổi cũng đã lớn hơn rất nhiều. Hôm trước bác sĩ thú y có đến khám sức khỏe cho chúng còn nói chúng bị thừa cân cần phải giảm cân. Cả hai con đều nặng hơn 10kg, Hoan Hoan thậm chí đã nặng đến 12kg và sáu bánh bao nhỏ muốn bế chúng thì phải cố hết sức mới bế được, cũng may là cả hai đều rất thân thiện và quấn mẹ con Lý Giai Kỳ.

Cả nhà đang quây quần ăn tối, sáu bánh bao nhỏ hôm nay được ăn cơm mẹ nấu thì rất vui vẻ. Mà không chỉ có sáu bánh bao nhỏ, ngay cả Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương cũng rất thích. Đàm Minh Viễn thậm chí còn chụp ảnh bàn thức ăn rồi gửi cho Ngô Việt Bân và Lý Lập Thành để chọc tức họ.

Mọi người đang ngồi ăn cơm thì Lý Giai Kỳ loáng thoáng nghe thấy tiếng máy bay trực thăng nhưng cô nhớ là hôm nay không có ai cần phải di chuyển bằng máy bay trực thăng cho nên đã nghĩ là mình nghe nhầm.

Sáu bánh bao nhỏ ăn xong trước rồi chạy ra ngoài phòng khách chơi với Hoan Hoan và Hỷ Hỷ. Phòng ăn chỉ còn lại toàn người lớn.

''Nghe nói cô cùng với Tiểu Dương đi xem nhà, đã chọn được căn nào chưa?'' Đàm Minh Viễn hỏi.

Vừa nghe nhắc đến chuyện mua nhà, Lý Giai Kỳ lại giống như quả bóng bị xì hơi, ủ rũ hẳn đi. Đàm Minh Viễn ngơ ngác không hiểu chuyện gì còn Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương thì tủm tỉm cười.

''Đừng động vào nỗi đau của cô ấy nữa.'' Tiểu Dương vừa cười vừa nói.

''Xảy ra chuyện gì sao?''

''Căn nhà mà bé Kỳ chọn có giá gần hai trăm triệu.''

Trầm Thiên Phong lời ít ý nhiều, người thông minh như Đàm Minh Viễn đương nhiên nhận ra ngay vấn đề, cả mấy người đàn ông đều không nhịn được cười mà phá lên cười rất to.

''Mấy người còn cười.'' Bị cười, Lý Giai Kỳ hung dữ trừng mắt nhìn mấy người đàn ông.

''Không cười, không cười! Bé Kỳ không tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe.'' Trầm Thiên Phong ngay lập tức không cười nữa sau đó cầm lấy tay của Lý Giai Kỳ trấn an cô, anh còn không quên liếc mắt nhìn Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương: ''Còn cười?''

Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương trước sự đàn áp của lão đại nhà mình chỉ có thể nhịn cười, nhịn đến mức đỏ cả mặt. Trước đây Trầm Thiên Phong luôn luôn nghiêm túc, lạnh lùng với mọi người xung quanh, không ai ngờ được sẽ có một ngày anh có thể sống “hai mặt” như vậy, lật mặt nhanh hơn lật sách nữa.

Bốn người đang vui vẻ nói chuyện thì Gia Khang đáng lẽ đang chơi cùng các em ở bên ngoài hớt hải chạy vào, trên mặt cậu bé giống như sắp khóc đến nơi, cậu bé chạy đến ôm chầm lấy mẹ.

''Mẹ ơi! Gia Khang không muốn ăn thịt mèo đâu, mèo là để chơi cùng không phải để ăn thịt.''

Bốn người lớn đều ngây ra không hiểu chuyện gì, Lý Giai Kỳ đành kéo cậu bé ra khỏi lòng mình, trấn an cậu bé: ''Dĩ nhiên mèo là để chơi cùng rồi, chúng chính là bạn của con người mà. Gia Khang ngoan, nói cho mẹ đã xảy ra chuyện gì?''

Gia Khang mắt ngân ngấn nước nhìn mẹ: ''Con mèo của cô ấy sắp bị mang giết thịt rồi, mẹ mau cứu con mèo đi.''

''Cô ấy? Là ai vậy?'' Đàm Minh Viễn cũng rất hiếu kỳ.

Gia Khang không trả lời mà cầm lấy tay mẹ kéo đi, Lý Giai Kỳ bị con trai kéo đi thì không biết làm thế nào chỉ có thể đi theo cậu bé. Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương cũng đứng lên đuổi theo phía sau hai mẹ con.

Ở ngoài phòng khách lớn, năm bánh bao nhỏ đang sợ hãi đứng nép vào nhau ở một góc, Gia Hân và Gia Ý thậm chí đã thút thít khóc. Lý Giai Kỳ chạy nhanh đến ôm lấy các con, cô không biết tại sao bọn trẻ lại sợ hãi và khóc như vậy nhưng dù lý do là gì thì lòng cô lúc này cũng rất đau.

''Gia Hân ngoan! Gia Ý ngoan! Không khóc, không khóc. Có mẹ đây rồi, không cần phải sợ.''

Có mẹ ở bên cạnh, sáu bánh bao nhỏ như được tiếp thêm sức mạnh, Gia Hân và Gia Ý cũng nín khóc.

Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương vừa đến phòng khách thì thấy cảnh Lý Giai Kỳ đang dỗ dành các con. Trầm Thiên Phong muốn tiến lên an ủi các con nhưng tay của anh chợt bị Đàm Minh Viễn kéo lại. Lúc anh quay lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt ra hiệu của anh ta, Trầm Thiên Phong theo hướng mà Đàm Minh Viễn chỉ thì nhìn thấy một người mà anh rất không muốn thấy lúc này.

Trên ghế sô pha bằng da cao cấp có một cô gái ngoại quốc đang ngồi. Cô ta mặc một chiếc đầm cúp ngực ngắn bó sát người cùng nhưng chi tiết cắt xẻ và đính kết khoe ra cơ thể hoàn hảo. Phần cúp ngực dường như hơi khiêm tốn so với kích thước bộ ngực làm cho bộ ngực như sắp tràn ra ngoài. Eo nhỏ, hông quả táo và đặc biệt là đôi chân dài như cặp kiếm Nhật rất thu hút sự chú ý. Lúc này cô gái ngước mắt lên nhìn ba người đàn ông đang đứng rồi nở một nụ cười rất đẹp.

''Sắp tới em sẽ làm đại diện cho một nhãn hàng ở đây nên muốn ở nhờ anh một thời gian, không phiền khi em ở đây chứ?''

Lý Giai Kỳ lúc này mới để ý có người lạ ở đây, sáu bánh bao nhỏ vừa thấy cô gái lạ mặt kia thì vô thức lùi ra phía sau của mẹ.

''Mẹ ơi! Cô ấy muốn ăn thịt mèo.'' Gia An chỉ tay về phía cô gái ăn mặc nóng bỏng kia, nhỏ tiếng nói với Lý Giai Kỳ.

Nương theo hướng chỉ của Gia An, Lý Giai Kỳ nhìn thấy một chú mèo Ai Cập không lông đang lười biếng ngồi trên ghế sô pha. Trong Hải Thiên Đế Cung chỉ có duy nhất hai con mèo là Hoan Hoan và Hỷ Hỷ cho nên con mèo Ai Cập không lông kia chắc chắn là của cô gái lạ mặt.

Đối với câu hỏi của cô gái lạ mặt, Trầm Thiên Phong đương nhiên muốn trả lời là không thể nhưng Đàm Minh Viễn đã ngăn anh lại.

''Lão đại, Phi Hổ và Hồng Tinh đang trong giai đoạn căng thẳng, thế lực Yamaguchi đã suy yếu nếu như ngay cả thế lực nhà cô ta cũng vậy thì phần thắng của chúng ta là rất mong manh. Dù sao anh cũng đã mua nhà cho Lý Giai Kỳ, nếu hai người không muốn gặp mặt cô ta thì có thể ở lại đó.''

Trầm Thiên Phong nắm chặt hai bàn tay lại, những điều Đàm Minh Viễn nói không sai, anh chỉ có thể lại nhẫn nhịn. Trầm Thiên Phong bước đến cạnh mẹ con Lý Giai Kỳ, anh bế Gia An lên bằng một tay, tay còn lại ôm lấy Lý Giai Kỳ vào lòng.

''Một phòng cho cô cũng không phải là không có.'' Trầm Thiên Phong lạnh lùng nói.

Cô gái lạ mặt kia dường như không hề để dự lạnh lùng của Trầm Thiên Phong vào trong mắt, cô ta dẫm trên giày cao gót tiến đến truo mặt Lý Giai Kỳ, đưa tay ra muốn bắt tay với cô.

''Xin chào! Tôi là Aurelia, tạm thời sẽ sống ở đây.''

Lý Giai Kỳ cũng đưa tay ra bắt tay với Aurelia theo phép lịch sự: ''Tôi là Lý Giai Kỳ.''

Aurelia hơi cúi người xuống chào hỏi với sáu bánh bao nhỏ nhưng bởi vì cúp ngực hơi nhỏ nên vòng một phơi bày hết cả, Lý Giai Kỳ nhìn vậy thì không khỏi nhíu mày.

''Chào các bé con đáng yêu, cô là Aurelia, sau này sẽ là mẹ của các bé con.''

''Đừng nói bậy bạ với trẻ con.'' Trầm Thiên Phong cảnh cáo.

Lý Giai Kỳ cũng đã đoán được đại khái Aurelia là ai, cô ta hẳn là vị còn lại được chọn làm Trầm phu nhân. Lý Giai Kỳ cũng không quá bất ngờ nhưng đối với người vừa đến thì thật sự không hề có thiện cảm.

Ấn tượng đầu tiên của Lý Giai Kỳ về Aurelia là cô ta rất đẹp, đẹp như một nữ thần. Mắt sáng, mũi cao, mái tóc dài xoăn bồng bềnh, làn da nâu khỏe khoắn và ba vòng hút mắt. Là phụ nữ nhưng Lý Giai Kỳ phải thừa nhận bản thân cũng bị vẻ đẹp của Aurelia thu hút.

''Tiểu thư Aurelia sao lại có nhã hứng đến đây làm việc vậy chứ? Thị trường Âu Mỹ chẳng phải đang là miếng thịt lớn hay sao?'' Đàm Minh Viễn tiến lên cắt ngang bầu không khí kỳ lạ giữa ba người.

Aurelia đứng thẳng người, cô ta ưỡn bộ ngực vĩ đại ra phía trước sau đó vỗ vỗ vai Đàm Minh Viễn.

''Vừa mới kết thúc nhiệm kỳ cho nên muốn tìm một thị trường dễ chịu để nghỉ ngơi.''

Aurelia không nán lại lâu mà trực tiếp đi lên tầng trên, trợ lý của cô ta cúi chào mọi người sau đó kéo theo hành lý đi lên.

Sự xuất hiện của Aurelia như một viên đá thả xuống mặt hồ vốn dĩ yên lặng. Lý Giai Kỳ không tỏ ra có gì khác thường, cô vẫn chơi đùa cùng sáu bánh bao nhỏ sau đó dỗ bọn trẻ đi ngủ. Cô cũng phải giải thích với bọn trẻ rằng không phải Aurelia muốn ăn thịt mèo mà con mèo đó vốn dĩ không có lông. Lúc còn ở quê, bọn trẻ từng thấy Phùng Chính làm thịt gà một lần cho nên chúng mặc định rằng cứ không có lông là chuẩn bị bị làm thịt.

Lý Giai Kỳ cảm thấy Aurelia có phần quen mắt cho nên đã lên mạng tìm kiếm vậy mà không ngờ tìm ra được thông tin của cô ta. Aurelia là một người mẫu chuyên nghiệp và vừa mới kết thúc nhiệm kỳ hoa hậu của mình. Được mệnh danh là một trong những người mẫu nóng bỏng nhất thế giới, Aurelia là con lai nhiều dòng máu vì thế không ngạc nhiên khi cô thành thạo nhiều ngôn ngữ. Aurelia bằng tuổi Lý Giai Kỳ, đã tốt nghiệp Đại học và đang là đại diện cho rất nhiều thương hiệu nổi tiếng. Chiều cao 1,8m cùng số đo ba vòng đáng ngưỡng mộ, Aurelia hiện là cái tên được rất nhiều đàn ông săn đón.

Đọc những thông tin này, Lý Giai Kỳ biết lần này sẽ không còn đơn giản như Yamaguchi Ryo nữa, cô chỉ vừa mới thử mở lòng ra với Trầm Thiên Phong vậy mà Aurelia xuất hiện đã một lần nữa làm cô đóng chặt lòng mình lại.