“Nếu cô không lau sạch sẽ thì bẩn thế này làm sao mà làm việc được.
” “Tổng giám đốc Vũ, nơi này…”“Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào cả.
”Anh đưa hai ngón tay dài thon gọn ra trước mặt cô, ánh mắt thể hiện thái độ kiêu ngạo.
“Hai giờ, trước hai giờ, tôi muốn nhìn thấy một căn phòng phải hoàn toàn sạch sẽ.
”“Nhân tiện, do cô vừa mới dọn dẹp phòng nên… Hôi quá.
”Anh nói, còn đưa ra cái mũi nhỏ ra ngửi, sau đó, đôi lông mày lá liễu nhăn lai.
Lúc chiều, cô nhất định phải tắm rửa rồi đổi một bộ quần áo sạch sẽ tới“Tôi…”Thẩm Lan Hiểu một hơi nghẹn lại ở yết hầu, kém chút thở không lên nín chết.
Cô vừa mới bận rộn quét dọn mà.
Mặc dù nhân viên của công ty chuyển nhà đã tốt bụng giúp cô lắp rèm, ghế sofa, tủ rượu, bình hoa được đặt ở các góc, tranh sơn dầu cũng được treo ở những vị trí đã định.
Nhưng mà, còn tất cả các công việc còn lại cô đều phải một mình làm.
Do công việc quá nhiều nên người cô ướt đẫm mồ hôi.
Thế nhưng, Vũ Tĩnh Hi còn lấy lý do đó để bắt bẻ nói:“Cô Thẩm, nếu sau này cô xuất hiện trước mặt tôi cũng không cần phải ăn mặc lôi thôi xấu xí như vậy để xuất hiện đâu.
”“Này.
.
”Thẩm Lan Hiểu vừa mới định nói chuyện, Vũ Tĩnh Hi đã ấn thang máy đi xuống dưới.
Khi dọn dẹp sạch sẽ xong tất cả mọi thứ rồi xuống dưới thì cũng đã là một giờ sau.
Thẩm Lan Hiểu đói đến choáng váng, đi đến phòng ăn, xa xa đã trông thấy Tề Bình Bình ở trong công ty.
Tề Bình Bình người luôn không hợp tính với cô, bước tới với một cốc cà phê Nestlé, lắc lư trên đôi giày cao gót.
“Chà, đường đường là thư ký Thẩm thế mà lại tới đây ăn cơm.
Tại sao không đi theo Tổng giám đốc Vũ ra bên ngoài sơn hào hải vị đi.
”Tề Bình Bình cũng nhìn thấy Thẩm Lan Hiểu, cố ý lớn tiếng nói chuyện.
Lập tức, mọi người trong phòng ăn bị các cô thu hút, đều nhìn lại.
Thẩm Lan Hiểu đến nhìn chẳng muốn liếc nhìn cô ta một cái, quay người chuẩn bị đi.
Tề Bình Bình trượt tay một cái làm cho ly cà phê đậm đà kia vô tình đổ lên trên chiếc áo trắng của Thẩm Lan Hiểu.
.