"Ba năm trước, tôi bỏ một triệu mua một đêm của cô.
Ba năm sau, tôi không có tăng giá, coi như là không phụ lòng cô đi!"Lời của anh giống như con dao sắc bén đâm vào lòng cô.
Trong nháy mắt gương mặt của cô trở nên ảm đạm, thân thể cũng không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
Đột nhiên, cô nắm chặt hai quả đấm, từ trên giường nhỏ đứng lên, tìm kiếm quần áo rơi lung tung đầy đất, mặc vào từng món từng món.
Chờ mặc xong quần áo, cô thậm chí còn đứng ở trước gương, chỉnh sửa tóc một chút, lúc này mới quay đầu.
Đối mặt với anh, trên mặt cô đã bình tĩnh như nước.
Cô cúi đầu xuống, cầm bút trong ngăn kéo ra, viết thông tin lên tờ giấy.
"Thiếu anh một triệu, tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh.
Đây là số điện thoại di động của tôi, lúc trả tiền tôi sẽ gọi cho anh.
"Dừng một chút, ánh mắt cô chợt chua chát, nửa ngày mới nói.
"Anh không cần lo lắng, sau khi đi tôi sẽ uống thuốc ngay, tuyệt đối sẽ không mang thai để làm khó anh.
—— Vũ tiên sinh, gặp lại!"Chào anh một cái xong, Thẩm Lan Hiểu cố tỏ vẻ lạnh nhạt xoay người.
Trước tiên thấp thỏm bước mấy bước đi tới cạnh cửa, chờ sau khi đóng cánh cửa lại, cô bỗng nhiên bỏ chạy như chạy trốn.
Người đàn ông trong phòng nhìn cô bước đi nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, mặt đầy âm trầm.
Có một loại cảm giác kỳ quái tràn ngập trong suy nghĩ của Vũ Tĩnh Hi.
Trước kia, đều là anh đưa tiền, anh rời đi trước, anh yêu cầu người phụ nữ đó không được phép mang thai con của anh!Nhưng người phụ nữ này lại đi thật mau, còn nói muốn trả tiền cho anh!Vũ Tĩnh Hi anh, lúc nào trở thành đối tượng bị phụ nữ chán ghét mà vứt bỏ, trai bao một triệu một đêm chứ?Đi tới trước tủ đầu giường, anh thấy chữ viết trên tờ giấy, kiểu chữ tuy thanh tú nhưng có chút run rẩy.
"Giấy nợ:Hôm nay mắc nợ Vũ tiên sinh phí qua đêm một triệu.
Thẩm Lan Hiểu.
20xx năm x tháng x ngày.
"Vũ Tĩnh Hi nhìn xuống dưới, là số điện thoại di động của cô.
Phí qua đêm, một triệu!.