Trải qua hai ngày thi đấu cuối tuần, đến thứ hai, giải đấu cơ giáp tiến vào vòng bán kết với 32 tuyển thủ.
Trên diễn đàn toàn là bài đăng thảo luận về Giang Lâm.
Một mặt, hắn thất bại trước Dung Thời trong trận đấu biểu diễn. Mặt khác, hắn lại thế như chẻ tre, tiến vào vòng bán kết với thành tích dẫn đầu về tổng điểm.
Trên diễn đàn, người mắng mỏ hắn vẫn dữ dội, kẻ tâng bốc hắn vẫn kêu au áu.
"Chủ tịch đánh bại Giang Lâm, Giang Lâm lại đánh bại những người khác, vậy chẳng phải chủ tịch đánh bại tất cả sao?"
"Lầu trên quả là thiên tài logic, xin tặng thêm một bông hồng nhỏ."
"Trong cuộc đời này liệu tôi có cơ hội trông thấy toàn bộ thực lực của anh chàng sâu lười hay không?"
"+1, hơi khó, biệt danh anh chàng sâu lười đâu phải thổi phồng."
"Thảo nào Tống mỹ nhân bảo chủ tịch từ chối dự thi bởi không muốn chiếm phần thưởng, chẳng hề khoa trương."
"Dung Thời: Mau quỳ xuống gọi papa đê."
Sáng thứ hai, sau khi đưa bé con tới lớp, Dung Thời cảm nhận rõ tỉ lệ quay đầu gia tăng, rất nhiều người nhìn hắn, trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng của vị cha già.
Dung Thời: "..."
Giữa giờ tập thể dục buổi sáng và tiết học đầu tiên có nửa tiếng nghỉ ngơi, hàng tuần, Hội sinh viên đều tổ chức họp, sau đó Dung Thời sẽ báo cáo tổng kết công tác tuần trước đó với toàn trường.
Lúc Dung Thời tới văn phòng hội sinh viên, còn năm phút hội nghị mới bắt đầu, hầu hết mọi người đã đến đông đủ, tốp năm tốp ba trò chuyện phiếm.
Bước tới cửa, hắn mơ hồ nghe thấy tên mình và Giang Lâm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Mộ quay ra nhìn, mắt sáng lên, mau chóng khoác vai Ngô Hàm đi tới.
"Chào chủ tịch!"
"Chào chủ tịch!"
Dung Thời hơi gật đầu, đưa đồ mang tới cho bọn họ.
Một túi giấy in hình con thỏ trên nền trắng, bên trong là hộp đựng thực phẩm bằng trúc.
Trần Mộ mờ mịt nhận lấy: "Đây là?"
"Cho các cậu." Dung Thời không nhiều lời, tới văn phòng chủ tịch lấy biên bản hội nghị.
Trần Mộ và Ngô Hàm hai mặt nhìn nhau, phút chốc không dám mở ra.
Trần Mộ khẩn trương hỏi: "Vừa rồi chủ tịch bảo cho... cho chúng ta đúng không?"
Ngô Hàm cũng căng thẳng: "Hình như là vậy, mày hỏi làm tao không chắc lắm."
"Cái gì thế?"
Những người khác nghe thấy động tĩnh bèn quay sang.
Có thể là đồ dùng cho cuộc họp ngày hôm nay chăng? Trần Mộ đặt túi lên bàn làm việc, mở hộp ra.
"Đệt mợ! Bánh quy thỏ!"
"Trần Mộ mày thành thật khai ra, Omega nào cho mày?"
"Thơm quá! Cho tao một cái, chưa kịp ăn sáng, đói thế không biết."
Cả đám nghe vậy bèn thò tay sang, Trần Mộ gạt bay tất cả, nuốt nước miếng, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là đồ của chủ tịch."
Cậu đậy nắp lại.
Nhất định chủ tịch nhầm rồi, sao có thể cho họ hộp bánh quy to như vậy?
"Hình như vừa rồi chủ tịch bảo cho chúng ta mà?"
"Chắc không? Chủ tịch lạnh lùng thế, sao có thể chia sẻ bánh quy dễ thương này được?"
"Đọc đồng nhân văn nhiều quá à? Khí chất của chủ tịch hoàn toàn không hợp với bánh quy chút nào! Nhất định là mua cho em trai."
Dung Thời cầm sổ ra, ngẩng đầu thì thấy cả đám đang vây xung quanh hộp bánh quy tranh luận, ngày càng đùn đẩy nhau một cách thái quá.
"Sao lại không ăn?"
Trần Mộ kinh ngạc: "Anh cho chúng tôi thật ư?"
Dung Thời sải bước, thản nhiên đi về chỗ ngồi của mình.
"Bánh quy không ăn thì chả nhẽ để ngắm?"
Trần Mộ: "..."
"Tao nói rồi mà."
"Cảm ơn chủ tịch! Thoạt nhìn bánh quy có vẻ ngon."
"Cho tao với!"
Đây chính là bánh quy chủ tịch phân phát! Mọi người tranh giành nhau.
"Ngon quá! Không ngọt cũng không ngấy, thơm nồng mùi sữa, đậm vị dâu tây, tuyệt cú mèo!"
"Của tao là vị nam việt quất."
Lục Minh và Triệu Loan từ bên ngoài đi vào.
"Có bánh quy ăn à?" Triệu Loan cầm lấy, quay đầu đưa cho Lục Minh một chiếc: "Anh Lục, hương vị này không tồi!"
Lục Minh không thích bánh quy lắm, nhận lấy rồi thuận miệng hỏi: "Ai mua thế?"
"Chủ tịch mua!" Ngô Hàm mắt sáng lấp lánh nhìn Dung Thời: "Chủ tịch mua ở cửa hàng nào thế? Tôi muốn mua một ít để đưa cho đàn anh."
Quá nhiều người, Trần Mộ nhanh chóng cầm lấy hai chiếc trước khi hết.
"Tao cũng muốn mua."
Ngô Hàm: "Vậy chiều nay tan học xong cùng đi mua."
Có một hộp bánh quy mà hào hứng vậy, đúng là lũ quỷ con.
Dung Thời kéo ghế dựa ngồi xuống: "Tôi làm."
"Phốc... khụ khụ khụ khụ khụ..."
"Khụ khụ khụ..."
"Khụ khụ... moá... khụ khụ khụ..."
Miếng bánh nghẹn ngang cổ Lục Minh: "..."
Trong phòng họp, tiếng ho sặc sụa vang lên không ngớt.
Trần Mộ nhìn chiếc bánh quy thỏ đã bị cắn đứt đầu trong tay, lại ngẩng lên nhìn Dung Thời, cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.
"Đây... đây là anh làm?"
Dung Thời mở sổ ghi chép, dùng một tay mở nắp bút, thân bút linh hoạt xoay một vòng, đuôi cắm vào nắp.
"Ừ, cuối tuần các cậu tăng ca vất vả."
Nửa số người đang ho khù khụ bị nghẹn: "!!!"
Đây là chủ tịch Dung lạnh lùng xa cách?
Chẳng những tự tay làm bánh quy cho bọn họ, còn bảo bọn họ vất vả?
Có phải hôm nay phương thức rời giường không đúng?
Nửa ngày chả thấy động tĩnh, Dung Thời ngẩng đầu lên.
"Mang về ký túc xá cung phụng, nhất định sẽ phù hộ cho tôi một bước lên giời trong các kỳ thi tháng!"
"Biết sớm đã không ăn, lá bùa thi cử bị tao cắn rớt mông rồi!"
"Mé, tự nhiên cảm thấy miếng bánh quy này nặng quá."
Dung Thời: "............"
Hiếm khi sếp Dung gần gũi dân chúng như vậy, Trần Mộ cảm thấy mỹ mãn cất bánh quy rồi ngồi xuống trước bàn hội nghị.
"Chủ tịch, họp xong anh có rảnh không? Tôi muốn hỏi anh vài câu về combo cơ giáp."
Dung Thời gật đầu: "Được."
Trần Mộ mắt sáng lên, không ngừng cảm ơn.
Những người khác thấy thái độ của Dung Thời, cũng mạnh dạn hỏi.
Hai ngày xem giải đấu, tích cóp được kha khá vấn đề, nếu sếp Dung hỗ trợ giải đáp thì tốt quá!
Lục Minh nhìn người trước đó hai ngày còn bên cạnh hắn nay chuyển sang vây quanh Dung Thời, sắc mặt tối tăm, bánh quy trong miệng dần đắng ngắt.
Vì sao Dung Thời có thể dễ dàng lấy đi thứ mình có?
Ba phút trước khi bắt đầu tiết học thứ nhất, màn hình ảo trong các phòng học đồng loạt bật lên.
"Anh cả Dung lần này biểu hiện thật mạnh mẽ."
Trong lớp, Tần Lạc ghé sát vào Tống Du, lắc đầu líu lưỡi: "Nhìn mọi người kìa, hệt như sói đói trông thấy miếng thịt vậy."
Dung Thời vốn nổi bần bật trong trường quân đội, bây giờ lại đánh bại Giang Lâm, coi như trận chiến quật khởi, từ đây sâu lười vươn mình.
Người sùng bái hắn ngày càng nhiều.
Tống Du chống cằm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chăm chú quan sát màn hình ảo.
"Nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn."
Tần Lạc: "..."
Tống Du cong khóe môi, cười mờ ám: "Ăn được, chỉ có mỗi mình tôi."
Tần Lạc: "..."
Có thể lái xe phá phòng học không?
Báo cáo thường kỳ xong, Dung Thời trở về lớp.
Tiếng chuông reo lên, hắn mở cửa phòng học, tầm nhìn đảo qua chỗ ngồi, hầu như liếc mắt đã trông thấy chú mèo con tóc vàng nào đó.
Dung Thời bước xuống dãy cuối cùng trong ánh mắt ngưỡng mộ của cả lớp.
Lục Minh đi phía sau hắn bị ngó lơ hoàn toàn.
"Anh Lục, chúng ta ngồi bên này đi?" Triệu Loan chỉ vào hai chỗ trống sát tường.
Lục Minh trầm mặc ngồi xuống, trong đầu đều là hình ảnh Dung Thời ngồi trước bàn làm việc của chủ tịch, báo cáo qua phát sóng trực tiếp.
Nếu người ngồi ở chỗ kia là hắn, liệu có nhiều người sùng bái hắn như vậy không?
Dung Thời vừa ngồi xuống thì nhận thấy cảm xúc của Bé Mèo Tống sai sai.
"Làm sao vậy?"
Tống Du lạnh mặt: "Anh mang bánh quy của tôi đi cho người, còn hỏi tôi làm sao vậy?"
Dung Thời: "Đó là bánh quy anh làm mà."
Tống Du dịch sát vào, tranh luận với hắn: "Anh là người của tôi, đương nhiên bánh quy anh làm cũng là của tôi."
Dung Thời: "..."
Tống Du: "Lần sau muốn cho thì lấy chỗ bánh quy tôi làm hỏng ấy."
Dung Thời lạnh lùng: "Không được."
Tống Du: "Vì sao?"
Dung Thời: "Đó là của anh."
Nghe họ đấu võ mồm - Tần Lạc: "..."
Tró độc thân không còn đường sống.
Trong tiết vật lý đầu tiên, Tống Du xoay bút nhìn công thức trên bản giấy nháp, thuận miệng bảo: "Mấy người đó chẳng có giá trị mời chào, không phải lấy lòng."
Chỉ cần cậu ở đây, đừng nói thành viên Hội sinh viên, ngay cả thành viên Quốc hội hay Bộ quân sự, xem kẻ nào dám coi thường Dung Thời?
"Không phải vấn đề đó." Dung Thời lạnh nhạt bảo.
Sống lại một đời, hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân không thuộc về nơi này, ngoại trừ Bé Mèo Tống và nghi vấn trong kiếp trước, hắn luôn có thói quen nhìn mọi việc theo góc độ người đứng xem.
Tuy nhiên ngay cả khi cố gắng không tham dự, từng lời nói, mỗi hành động của hắn vẫn thay đổi con người và sự việc xung quanh.
Thân là người trong cuộc, sao có thể thực sự thờ ơ?
Dung Thời hạ thấp giọng: "Mấy khi mới có cơ hội, thỉnh thoảng động viên họ là điều tất yếu."
Mấy khi? Tống Du ngẫm nghĩ, vẫn không cảm thấy xuôi: "Vậy anh động viên tôi thì sao?"
Dung Thời đưa quyển bài tập vật lý cho cậu: "Phải hoàn thành trước kỳ thi tháng vào thứ năm, cố lên."
Tống Du: "..."
Tối thứ ba, Dung Thời đang học bù với Tống Du thì có tiếng gõ cửa.
Tần Lạc Trần Thần bốn người mang theo một đống lớn đồ ăn vặt đến.
Trần Thần: "Tối nay thằng Lưu đấu với Giang Lâm!"
Bạch Đình: "Nó phấn khích nên lôi kéo mọi người hàn huyên suốt đêm qua."
Hồ Phong: "Không biết nó có thể rửa mối nhục xưa không."
Lưu Hoành cũng lọt top 32, chỉ là mọi người đều dồn sự chú ý vào Giang Lâm, chẳng mấy ai thảo luận về kẻ chuyên bắt nạt sinh viên như hắn.
Bốn người ngồi trên sàn nhà trong phòng khách, Tần Lạc bật thiết bị đầu cuối trong phòng, mở chương trình phát sóng trực tiếp trận đấu trên trang chủ Học viện quân sự.
Cậu tìm cái đệm lớn rồi nằm nhoài, nhặt một gói đồ ăn vặt xé ra: "Lần trước Lưu Hoành không trụ nổi năm phút trong tay Giang Lâm, lần này sống sót tới phút thứ sáu, coi như tiến bộ."
Trần Thần tò mò hỏi Dung Thời: "Nó bảo đã được cậu huấn luyện nhiều lần, thế nào, có khả năng trụ tới phút thứ mười không?"
Dung Thời làm bài tập, lắc đầu, chẳng nói gì.
Thấy vậy, Bạch Đình than thở: "Xong rồi xong đời rồi, thằng Lưu lại mất mặt, sớm biết thế tao đã khuyên nó từ bỏ."
Hồ Phong thở dài: "Thật vất vả mới chen vào được top 32, lại đụng ngay Giang Lâm, thật xui xẻo."
Trên màn hình phát sóng trực tiếp, trận đấu bắt đầu đếm ngược.
Dung Thời làm xong bài tập toán, ngước mắt nhìn thoáng qua.
"Học trò tôi tự tay chỉ dạy, sao mà thua được?"
Tần Lạc: "!"
Bạch Đình: "!"
Hồ Phong: "!"
Trần Thần: "!"
Phương thức nói chuyện thở dốc của nhân vật nổi tiếng, vẫn khiến người ta chán ghét như vậy!
Trận đấu bắt đầu, bốn người căng thẳng nhìn màn hình, chỉ sợ Lưu Hoành phạm sai lầm rồi bị đè xuống đất ăn liên hoàn đấm đá.
Trận đấu diễn ra được năm phút, Bạch Đình hoan hô: "Phá kỷ lục!"
Trận đấu diễn ra được mười phút, Trần Thần thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, thua cũng không mất mặt."
Lưu Hoành mới lên năm thứ hai được vài tháng, căn bản không thể so sánh với Giang Lâm kể cả về cơ sở lý thuyết và kinh nghiệm thực chiến.
Có thể trụ trong tay thủ khoa năm thứ ba lâu như vậy, rất lợi hại!
Câu nói của Dung Thời tựa như lời tiên đoán, tim mọi người đều treo trên cổ họng, nhìn thời gian thi đấu từ mười phút vọt lên nửa tiếng.
Hiển nhiên Giang Lâm có chiến thuật của riêng mình, Lưu Hoành thì hầu như nằm trong thế bị động, về cơ bản phải liên tục phòng ngự.
"Buổi tối đầu óc thằng Lưu thật nhanh nhẹn!" Trần Thần hào hứng xem: "Giang Lâm vọt tới sờ mặt, nó tăng áp được nửa chừng vội lui về phía sau, bằng không khó mà tránh được nhát kiếm đó."
"Thằng này có triển vọng! Giằng co với Giang Lâm lâu như vậy, về sau ra cửa rốt cuộc có thể ngẩng cao đầu làm người rồi." Bạch Đình cười lớn.
"Móa!" Tần Lạc đang nằm đột ngột bật dậy, đôi mắt trợn to, khoai tây chiên trong tay rớt xuống: "Lưu Hoành phản kích! Thế mà hắn còn có sức phản kích!"
Vốn đang nỗ lực chống cự, Lưu Hoành nhạy bén bắt được sơ hở của Giang Lâm, biến bị động thành chủ động, tung combo buộc Giang Lâm phải lui lại vài bước.
Trần Thần: "Quá đẹp! Chiêu thức bổ thẳng nửa xoay vòng này thật tuyệt! Giang Lâm không có cách nào đành phải lùi lại, mà đã lùi thì sẽ mất đi ưu thế."
Khu bình luận, ban đầu tất cả đều cổ vũ cho Giang Lâm, sau đó có vài người cổ vũ cho Lưu Hoành, đến bây giờ chỉ còn lại dòng chữ "A a a a a" lấp đầy màn hình.
"Chuyện gì xảy ra với Lưu Hoành thế? Sao hắn có thể lợi hại như vậy?"
"Trời ạ! Ấn tượng của tao về nó vẫn dừng lại ở thời kỳ trùm trường, từ lúc nào nó lại mạnh như vậy?"
"Hồi League hắn rất thân thiết với chủ tịch Dung, có phải chủ tịch Dung ngầm giúp hắn hay không?"
"Đệt mợ đệt mợ! Lưu Hoành tấn công mạnh mẽ quá? Nhìn có vài phần bóng dáng chủ tịch, tựa hồ lối chơi của bọn họ rất giống nhau!"
"Sao mày lại không biết nhỉ? Sau khi Lưu Hoành thua chủ tịch thì hai người thường xuyên hẹn gặp nhau trên mạng, tao từng trông thấy hai lần!"
"A a a a a a a chủ tịch còn thiếu vật trang sức trên chân không? Q^Q"
Từ lúc phản kích tới lúc kết thúc trận đấu, chỉ ngắn ngủn mười phút.
Lưu Hoành đâm kiếm vào mạch điện chính trên cơ giáp của đối phương rồi rút ra, đầu óc choáng váng.
Tình huống gì đây?
Hắn hạ gục Giang Lâm?
Con mịa nó... nghe có vẻ thật trâu bò!
Nghe AI thông báo kết quả thi đấu, bốn người trong ký túc xá kích động reo hò.
"Tao tuyên bố, thằng Lưu một trận chiến phong thần!"
"Trùm trường như tao cũng được nở mày nở mặt một hồi!"
"Muốn phỏng vấn tâm trạng hiện giờ của thằng Lưu quá đi ha ha ha."
"Xét theo cung phản xạ của nó, khả năng đến sáng mai nó mới thực sự biết mình đánh bại ai ha ha ha ha..."
Trần Thần chạy đến bên cạnh Dung Thời còn đang làm bài tập, hỏi: "Trình độ của Lưu Hoành vào tối nay có tính là phát huy khác thường không?"
Ba người kia nghe thấy, nhìn sang.
Dung Thời không ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt: "Khác thường, chẳng tốt hơn so với lúc bình thường."