Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 11



Động thái lớn của Dung Thời vào nửa đêm khiến toàn học viện xôn xao. Ngày hôm sau hầu như tất cả mọi người đều trích xuất hình ảnh về hắn. Ngay cả các huấn luyện viên cũng thức suốt đêm soạn giáo án, chuẩn bị đưa sự kiện này thành kiến thức trọng điểm để tiến hành phân tích.

Sau đó với gương mặt đầy mong đợi, họ xem Dung Thời vừa đi vừa ăn uống suốt dọc đường.

Trên diễn đàn, cuộc hành trình mỹ thực tiếp tục cho ra mắt phần hai với hashtag #liệt kê những món ăn hoang dã Dung Thời từng chế biến, khi làm nhiệm vụ trên tinh cầu hoang nên chuẩn bị thêm hoa quả sấy khô#

Đáp lại là một bức vẽ với phong cách kỳ lạ...

"Gặp biến chẳng lung lay, ưu tiên nướng thịt trước."

"Anh, đừng ăn nữa, hai người sắp ăn hết cả khu vực huấn luyện này rồi đấy."

"Cũng gặp thú hoang tương tự các đội ngũ khác, người ta thì thảo luận phương pháp chiến đấu, còn ba người lại thảo luận mùi vị thế nào."

"Đội ngũ khác: nhỡ bị xơi tái, ba người: đánh chén thôi."

"Huấn luyện bằng lưỡi, trời đất ơi năm ấy tao đã bỏ lỡ mất mấy trăm triệu."

"Vốn dĩ muốn xem cậu ta ra tay, kết quả cậu ta lại nướng thịt, làm người chút đi!"

-

Sau khi tách ra khỏi phần lớn thành viên, Dung Thời đi theo hướng đã ước tính. Hắn muốn thoát khỏi Tống Du và Tần Lạc, đáng tiếc Tống Du lại quyết tâm đi theo hắn, còn Tần Lạc từ khi được thưởng thức qua món ăn hoang dã thì ánh mắt nhìn hắn mười phần nóng bỏng.

Chạng vạng, ba người dừng lại dưới chân núi tìm nơi dựng trại.

Thừa dịp lúc ra suối rửa mặt, Tần Lạc đề phòng phía sau lưng, thì thầm với Tống Du: "Phương hướng lệch khỏi quỹ đạo một cách thái quá, không biết hắn muốn đi đâu nhỉ?"

Tống Du vắt khăn lau tay: "Quản làm gì, cứ đi theo là được."

Tần Lạc không thể bình tĩnh giống như cậu, tối hôm qua chắc chắn Dung Thời đã phát hiện ra tên sát thủ, thế nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn chưa đề cập tới dù chỉ một câu.

Cũng là sinh viên mười mấy tuổi đầu mà chứng kiến cảnh giết người lại có thể bình tĩnh đến thế ư?

"Anh, liệu có phải hắn là người của đại..." Tần Lạc liếc mắt ra hiệu với Tống Du rồi im lặng.

Động tác lau tay của Tống Du khựng lại, cậu đưa ngón cái lên xoa xoa khóe miệng: "Chẳng biết nữa."

Dưới chân núi có hang động, bởi vì xảy ra chuyện tối qua nên Tần Lạc cảm thấy đêm nay dựng lều ngủ ngoài trời vẫn tốt hơn, chí ít có vệ tinh theo dõi, sát thủ nào dám xằng bậy.

Nhưng Tống Du lại kiên quyết muốn ngủ trong hang.

Tần Lạc: "Nhỡ..."

Tống Du cười: "Cậu nghĩ tại sao tôi phải ra ngoài? Chẳng tạo cơ hội cho bọn họ thì chúng ta phải chờ tới khi nào?"

Tần Lạc hoàn toàn không tán đồng: "Quá nguy hiểm! Anh đâu thể biến mình thành mồi nhử được!"

Liếc thấy Dung Thời đang xách về một đùi heo rừng, Tống Du thì thầm: "Kẻ nguy hiểm nhất trong đợt huấn luyện này chính là hắn, những tên khác chẳng đáng nhắc tới."

Tần Lạc ngẫm nghĩ lời Tống Du nói, càng hoang mang.

Dung Thời rất mạnh, trong tình huống không biết là thù hay bạn mà đi theo hắn, vậy lỡ xảy ra vấn đề thì đâu phải chuyện nhỏ!

Có câu "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất", má ơi, cậu phải giúp điện hạ canh chừng hắn mới được!

Dung Thời chẳng có hứng thú đào bới những bí mật nho nhỏ của đôi chủ tớ này. Hắn nhóm lửa, đặt đùi heo đã sơ chế lên giá, lại lấy trứng chim mới trộm được từ trong ba lô ra, đắp bùn xung quanh rồi ném vào đống lửa.

Tần Lạc vừa thấy trứng chim mà cậu chưa từng được nếm thì lập tức ngồi xổm xuống cạnh Dung Thời, đôi mắt chờ mong, tới lúc đang hào hứng ăn thì chợt bừng tỉnh.

Không xong rồi, sao lại chỉ lo ăn với uống thế này, đây chính là nhân vật nguy hiểm số một đấy, đâu thể mất cảnh giác như thế!

Tống Du vừa bóc vỏ trứng vừa cười nhạo: "Không ngờ trông chủ tịch Dung đứng đắn vậy mà lại lén lút trộm trứng chim."

Dung Thời: "Không ăn thì trả đây."

Tống Du há miệng cắn nửa quả trứng: "Anh ăn thỏ của tôi, tôi ăn trứng của anh thì đã sao?"

Dung Thời: "..."

Tần Lạc bị lòng đỏ trứng nghẹn ngang cổ: "..." Đường núi có được phép đua xe không?

Buổi tối ba người thay phiên nhau gác đêm, Dung Thời bật định vị, tính toán đại khái khoảng cách và mục tiêu trước mắt.

Một trận gió thổi qua, mang theo hơi ẩm cây cỏ và hương hoa thoang thoảng, khiến hắn hoảng hốt trong giây lát.

Ánh mắt Dung Thời biến đổi, hắn nhìn quanh bốn phía, xác định nơi tỏa ra mùi hương.

Trong động, Tống Du day day trán rồi mở mắt, cơn khô nóng bất thình lình xảy ra khiến tinh thần bất ổn. Cậu thử hít sâu mấy hơi, chẳng biết hương hoa từ đâu bay tới làm tâm trạng cậu bực bội.

Muốn đánh người.

Biết cảm xúc này khác thường, cậu ngồi yên một lát rồi bước ra cửa động, tới gần đống lửa, chất giọng khàn khàn ngái ngủ hơi buồn bực: "Đến lượt tôi rồi."

Dung Thời: "Cậu có ngửi thấy không, giống mùi hoa quế."

Tống Du ngồi xuống tảng đá bên cạnh hắn, xụ mặt: "Thúi chết đi được."

Hương hoa bất chợt xen lẫn hương rượu, phảng phất mùi thơm của gỗ hòa quyện trái cây, cay nồng cổ họng, tựa như đốt lửa, dư vị ngọt ngào. Dẫu có cơn gió thổi qua thì hương thơm vẫn còn lưu lại.

Thật đặc biệt, cực kỳ dễ chịu.

Dung Thời cảm thấy trái tim bị siết chặt, hệt dòng điện nhỏ len lỏi từ đầu ngón tay rồi lan ra toàn bộ cơ thể, trong đầu như có một hồi chuông, thùng thùng vang vọng.

Hắn nhanh chóng phát hiện nơi tỏa ra hương rượu là Tống Du.

Tống Du dùng que củi cời đống lửa, từng tia sáng bùng lên rồi biến mất trong bóng tối, cậu khó chịu kéo kéo cổ áo: "Anh không cảm thấy nóng..."

Khóe mắt bỗng thấy Dung Thời sáp tới, cậu vội nghiêng người tránh né theo bản năng: "Làm gì thế?"

Vừa động đậy, hương rượu càng rõ ràng.

Dung Thời lập tức xác định, hắn đã từng ngửi thấy chất dẫn dụ này.

Chất dẫn dụ của mỗi người không giống nhau, đều là hương hoa quế thì vẫn có sự khác biệt nhỏ.

Đời trước hắn không gặp Tống Du, thậm chí còn chưa từng thấy trên màn ảnh, vậy vì sao chất dẫn dụ này lại quen thuộc đến thế.

Dung Thời kìm nén nỗi nghi ngờ, vẻ mặt bình tĩnh, hắn hỏi: "Chất dẫn dụ đang bị rò rỉ kìa, cậu chưa uống thuốc ức chế à?"

Tống Du ngẩn ra, giơ tay ngửi ngửi: "Sao có thể, tôi mới dùng rồi mà."

Tất nhiên cậu không thể ngửi được chất dẫn dụ của chính mình.

Dung Thời lấy thuốc ức chế trong túi ra đưa cho cậu: "Lúc trước tôi đã nói rồi, khả năng chất độc sẽ thúc đẩy kỳ mẫn cảm, hơn nữa..."

Hắn nhìn về một hướng toàn bóng đêm: "Hương hoa này hơi bất thường."

Tống Du không lấy, cậu trở về cầm ba lô của mình ra, cởi bao tay, xắn tay áo lên quá khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc.

Cậu tiêm thuốc ức chế vào tĩnh mạch: "Hình như do ảnh hưởng của chất độc, tôi chưa bao giờ gặp Omega nào mang chất dẫn dụ có thể ảnh hưởng tới tôi."

Chất dẫn dụ có sự khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu, mạnh có thể ảnh hưởng yếu. Cùng giới thể hiện sự áp chế, khác giới thể hiện sự hấp dẫn.

Chờ tới khi không còn ngửi thấy hương rượu kia nữa, Dung Thời mới đứng dậy: "Cậu canh giữ ở đây, để tôi đi xem sao."

"Anh xem gì?" Tống Du buông ống tay áo, ngẩng đầu nhìn hắn: "Cho dù có Omega động dục thì cũng đâu liên quan tới anh."

Dung Thời vô cảm: "Xem náo nhiệt."

Tống Du: "..."

Hai mươi phút sau, họ ngồi xổm trên một nhánh cây thấp.

Phía trước độ mười mét có hai căn lều dựng trên bãi đất trống, đống lửa đã tắt, tấm rèm của một căn lều hé mở, từ bên trong truyền ra tiếng ồn ào.

Tống Du thản nhiên cười hỏi: "Có khi nào đã làm tới rồi không?"

Dung Thời chẳng cười nổi, trong lòng hắn mơ hồ có linh cảm rất mãnh liệt.

Chẳng bao lâu, tấm rèm bị xốc lên rất thô lỗ, một Alpha lảo đảo bước ra, cùng lúc âm thanh máy móc của 01 vang lên.

【Cố Ngôn, Alpha, đội trưởng đội tiên phong số 2 thuộc quân đoàn số 1, quân hàm thượng úy.】

Ánh mắt Dung Thời tối sầm, lại nghe thấy giọng 01 được nhân tính hóa thành giọng bé trai.

【Cấu kết với kẻ thù phản bội! Xem tôi bắn hắn ta thành tổ ong vò vẽ này!】

Một Omega từ trong căn lều bám sát theo sau, cổ áo mở rộng, gương mặt đỏ bừng, trên cằm có một nốt ruồi.

【Lâm Mạt, Omega, em trai Lâm Phong - sĩ quan chỉ huy quân đoàn số 7, bạn đời Cố Ngôn.】

Cố Ngôn thấy Lâm Mạt tới gần, bèn tránh ra xa vài bước: "Cậu quay về lều của mình đi! Để tôi tìm người khác lấy thuốc ức chế giúp cậu."

Lâm Mạt nức nở: "Nhưng em rất sợ phải ở một mình, chẳng cần thuốc ức chế cũng được, anh ở lại với em có được không?"

Cố Ngôn: "Tôi sẽ chẳng kiềm chế được mà đánh dấu cậu mất!"

Lâm Mạt nghẹn ngào gạt nước mắt, giọng tựa con mèo nhỏ: "Nhưng mà... em không muốn ở một mình."

Trên nhánh cây, hai người nghe ngóng chốc lát, Tống Du không khỏi ghé vào tai Dung Thời thì thầm: "Kỹ thuật quyến rũ của Omega này vụng về quá."

Cậu dán sát vào nên Dung Thời lại ngửi thấy hương rượu thoang thoảng, tuy đã tiêm thuốc ức chế nhưng chất dẫn dụ chưa biến mất ngay lập tức.

Dung Thời quan sát tình huống bên kia: "So sánh thử thì thua xa cậu."

Tống Du: "?"

Bên kia hai người giằng co, Lâm Mạt khóc sướt mướt kéo áo Cố Ngôn không cho rời đi, có thể thấy Cố Ngôn đã nhẫn nại đến cực hạn.

Hương hoa đột nhiên trở nên nồng đậm.

"Đánh dấu em đi, anh Ngôn."

Lâm Mạt vừa nói xong, Cố Ngôn đang gắng gượng chịu đựng chẳng biết nghĩ gì, bất thình lình đè Lâm Mạt xuống, xé mở cổ áo của cậu ta ra để đánh dấu.

Bỗng một vật gì đó bay tới cổ Cố Ngôn làm hắn hôn mê trước khi kịp cắn vào tuyến thể của Lâm Mạt.

"Anh Ngôn? Anh Ngôn?" Lâm Mạt đẩy đẩy hắn, nhưng vừa nhổm dậy cũng bị đánh trúng, ngất xỉu.

Dung Thời thu tay về, từ trên cây nhảy xuống rồi đi qua đó.

Tống Du nhìn quả trám lăn vào góc, tầm mắt dừng trên người Dung Thời trong tích tắc.

Dung Thời đẩy Cố Ngôn từ trên người Lâm Mạt xuống: "Cậu đi tìm xem pháo tín hiệu ở đâu."

"Dám sai bảo tôi." Tống Du hừ nhẹ rồi chui vào một căn lều.

Đợi người đi rồi, ánh mắt Dung Thời nghiêm túc: "01, chiết xuất chất dẫn dụ của họ."

Tiếng nói vừa dứt, viên đá quý trên khóa trang trí biến thành một thứ giống chiếc kim tiêm đâm vào tuyến thể Cố Ngôn.

【Đã tồn tại trong cơ sở dữ liệu.】

Dung Thời đưa tay tới gần Lâm Mạt, chờ 01 nhập dữ liệu và nhắc nhở thì mới buông ra.

【Máu Cố Ngôn có nồng độ thuốc ức chế cao, máu Lâm Mạt lại không hề có thành phần thuốc ức chế.】

Tống Du lấy pháo tín hiệu của Lâm Mạt rồi bắn lên trời.

"Tôi bảo." Cậu chậm rãi bước tới chỗ Dung Thời, trong tay cầm thuốc ức chế lấy ra từ trong ba lô của Lâm Mạt: "Omega này cố ý dụ dỗ, chúng ta làm hỏng chuyện tốt của cậu ta rồi."

Dung Thời nhận lấy thuốc ức chế rồi xem xét, đúng là nó chưa được sử dụng.

Kiếp trước Cố Ngôn và Lâm Mạt là bạn đời, thế nhưng từ tình huống vừa rồi thì họ hoàn toàn chẳng giống hai người yêu nhau.

Dung Thời ngước mắt nhìn Tống Du: "Cậu thấy thế nào?"

Tống Du đang quan sát hai người nằm trên mặt đất, hỏi lại: "Cái gì thế nào?"

Dung Thời: "Vừa rồi chất dẫn dụ của Omega này đột nhiên tăng cường, cậu không bị ảnh hưởng à?"

Tống Du nhìn hắn: "Sao tôi có thể bị Omega loại này ảnh hưởng cơ chứ?"

Trong lời nói có cảm giác bị xúc phạm.

Chờ tại chỗ chừng mười phút, khi nhân viên cứu viện tới thì họ rời đi.

Trên đường về, Dung Thời nghe kết quả phân tích của 01, bởi chẳng có mạng nên tin tức không được đầy đủ.

Nghĩ đến chất dẫn dụ của Omega kia, tựa hồ lại ngửi thấy men rượu, hắn buột miệng thốt lên: "Hương vị chất dẫn dụ của cậu rất dễ chịu."

Sau khi nói xong, không thấy đối phương lên tiếng, hắn bèn quay sang thì thấy Tống Du vẻ mặt khó chịu nhìn hắn chằm chằm.

Dung Thời: "Làm sao thế?"

Tống Du gằn từng chữ một: "Anh đang quấy rối tình dục tôi đấy."

Dung Thời: "?"