Trước khi tách ra, Dung Thời khẽ cắn lên bờ môi mềm mại của Tống Du.
"Chú mèo điên như em, chỉ có anh mới dám nhận."
Tống Du cười khẽ, tai nghe thấy tiếng bước chân cực nhỏ, cậu giơ nòng súng hướng ra cửa.
"Phải là con thỏ hung dữ như anh, chỉ có tôi mới dám lấy chứ?"
Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, một viên đạn nén khí cao xuyên thủng cổ tay người tới, làm khẩu súng rơi xuống đất.
Tốn vài phút giải quyết nhóm sát thủ, Tống Du ngồi xuống xem xét bàn tay và cổ áo của một người trong đó.
"Vết chai dày hơn hai hôm trước."
Dung Thời: "Cựu binh."
Tố chất chiến đấu của nhóm này rõ ràng dày kinh nghiệm hơn nhiều so với hai nhóm trước.
Động tĩnh nhanh chóng thu hút nhóm sát thủ khác, cả hai không trì hoãn, từ hành lang thoát hiểm chạy xuống tầng một.
Vừa bước chân ra khỏi cầu thang, Tống Du vội rụt lại, cánh cửa kim loại bị đạn bắn trúng.
"May mà không gặp con chuột nào." Cậu dựa tường, đắc ý cười: "Giết người thoải mái hơn giết chuột nhiều."
Dung Thời: "..."
Nói giết người thoải mái hơn chỉ có em.
Đáng tiếc ghét của nào trời trao của đó.
Ý cười trên môi Tống Du còn chưa tan thì một con chuột lớn cỡ con kangaroo bất ngờ nhảy ra từ toà nhà đối diện, nhìn cậu qua khung cửa bằng đôi mắt to tròn long lanh.
Tống Du: "..." Định mệnh.
Chuột biến dị: "?"
Vừa nâng tay lên, con chuột trúng đạn ngã xuống.
Ai đó dùng tốc độ nhanh hơn cậu.
Dung Thời hạ súng, thong thả trêu chọc: "Thế mà lại sợ chuột, tôn nghiêm mèo của em đâu?"
Nhìn cái đuôi con chuột biến dị, Tống Du càng đen mặt.
"Tôi là mèo cưng, chỉ ăn thỏ chứ không ăn chuột."
Dung Thời: "..."
Chợt liếc nhìn về hướng nào đó, Tống Du cau mày: "Không phải đã bảo họ đi trước rồi sao?"
Dung Thời dõi theo tầm mắt cậu.
Qua khung cửa sổ tầng một đối diện, loáng thoáng thấy Lão Lâm và các đội viên A8 đang bị chuột biến dị đuổi theo.
Dung Thời ngẩng đầu nhìn theo hướng họ chạy, vừa vặn là hành lang mới sụp xuống lúc nãy.
"E rằng họ tới cứu chúng ta."
"Làm điều thừa." Tống Du làu bàu, giọng điệu lại không khó chịu.
Ở toà nhà đối diện, Lão Lâm và mọi người bắn yểm trợ, để ba đội viên xuống dưới tìm người trong đống đá bị sụp.
"Mẹ kiếp có thấy thì cũng thành bánh nhân thịt rồi!" Đội viên đứng bên Lão Lâm vừa nổ súng vào lũ chuột biến dị, vừa cằn nhằn.
Lão Lâm rống lại: "Vậy cũng phải tìm!"
"Đội trưởng, lũ chuột ngày càng nhiều!"
"Không xong! Có lẽ chấn động từ vụ nổ lúc nãy đã thu hút chúng nó, phải làm sao bây giờ?"
"Má nó da dày thật!"
"Mau lên!"
Phía ngoài mưa bom bão đạn, họ vừa phải đề phòng kẻ địch, vừa phải đối phó với lũ chuột biến dị, tiến thoái lưỡng nan.
Lão Lâm nôn nóng, nhấn vào bộ đàm, gào lên: "Cứu viện cứu viện! Tọa độ L100 Cục An ninh!"
"Yêu cầu đã được gửi tới lực lượng cứu viện, hiện đang phân công công tác, hãy ưu tiên bảo vệ bản thân an..."
"An con mẹ nó!" Lão Lâm bắn mấy phát về phía con chuột biến dị đang xông tới: "Sớm hay muộn bố mày cũng bị mấy người chơi chết!"
Họ canh giữ gần khu vực hành lang hình chữ hồi* giữa toà nhà, ba hướng khác trên hành lang đều lục tục xuất hiện chuột biến dị.
(回: Chữ hồi gồm hai bộ khẩu ghép lại với nhau, giống đường vòng quanh co, không lối thoát, theo phong thuỷ thì đây là dạng hành lang xấu, không nên xây)
Ba đội viên phụ trách tìm "bánh nhân thịt" dũng cảm lục lọi đống đá sụp.
Bỗng sau lưng vang lên tiếng "chít", khiến lông tơ họ dựng đứng.
Một Beta trong đó mau chóng rút súng xoay người, trước mắt là đầu con chuột được phóng đại gấp mấy lần, đôi móng vuốt sắc bén chỉ cách hắn có nửa thước.
"Đệt!" Hắn giật thót, vừa lùi vừa bóp cò.
Nhưng lại vấp phải đống đá, thành ra mấy phát súng đều trật.
Mắt thấy móng vuốt đã vươn tới trước mặt, hắn giãy giụa lùi về phía sau, nội tâm rơi vào tuyệt vọng.
Vút!
Tiếng xé gió cực nhỏ vang lên, Beta trông thấy đầu con chuột lật sang một bên, rồi ngay sau đó cơ thể nó bị đá văng ra xa mấy mét.
Beta nhìn kỹ, thanh niên cao ráo lạnh lùng này không phải là bánh nhân thịt mà hắn đang tìm kiếm nãy giờ sao?
Dung Thời vươn tay: "Không sao chứ?"
Beta nắm lấy tay hắn rồi đứng dậy, lúc này mới hoàn hồn.
"Các cậu có ổn không?"
Tống Du dựa vào tường, quan sát vị trí những tay bắn tỉa: "Chân không tàn thì nhanh lên."
Trên hành lang, Lão Lâm và các đội viên vật lộn với lũ chuột biến dị, dần kiệt sức.
Toà nhà đổ nát, nên họ không dám dùng vũ khí mang tính sát thương cao, hơn nữa động tĩnh lớn thì càng thu hút nhiều chuột biến dị.
Nhưng chỉ dùng mỗi súng lục rất tốn sức!
Lão Lâm tiếp tục bắn vào con chuột biến dị, không quay đầu lại hỏi: "Tìm thấy chưa?"
"Thấy rồi."
Bên tai đột ngột vang lên giọng Dung Thời khiến Lão Lâm giật thót.
"Định mệnh!"
Hắn quay đầu lại, đứng phía sau là hai anh chàng cao ráo đẹp trai sáng láng.
"Làm mất công lo lắng nãy giờ!"
Lại một quả tên lửa nổ tung trên bức tường, Dung Thời vỗ vai hắn: "Đi thôi."
Lão Lâm vẫy tay gọi anh em, cả đám nhanh chóng chạy về phía trung tâm chữ hồi.
Nhưng càng đi, chuột biến dị càng nhiều.
Lão Lâm sốt ruột: "Chọc trúng ổ chuột hay sao?"
Dung Thời và Tống Du chú ý hướng di chuyển của nhóm sát thủ.
"Vẫn gia tăng." Tống Du lạnh lùng, hạ thấp giọng.
Phía trước và phía sau đã lên tới hơn trăm người.
"Họ ở đằng kia!"
Trong đội, chẳng biết ai hô lên.
Dung Thời quay đầu nhìn.
Tiểu đội A3 rời đi trước bị đàn chuột đen nghìn nghịt cản đường, chẳng có cách nào tiếp cận được thiết bị.
"Đội trưởng, hay là rút lui?"
"Không được, gọi cứu viện đi!"
"Vĩ Tử bị cào trúng đầu rồi!"
"Đội trưởng mau ra quyết định!"
Trong tiểu đội A3 đã có người toàn thân bê bết máu, nằm dưới đất không ngóc đầu lên nổi, thành viên còn lại ít nhiều đều bị thương.
Dương Bằng nghiến răng, khó thở tức ngực.
Đâu phải hắn ta không muốn rút lui, mà hiện giờ chẳng còn đường lui nữa!
Số lượng chuột biến dị quá nhiều, toàn bộ đường lui đã bị chặn!
Tiếng súng vang lên, hai con chuột biến dị đứng gần thành viên nằm dưới đất bị bắn vỡ đầu.
Beta đỡ Vĩ Tử sửng sốt.
Ngay sau đó, lại có hai con chuột biến dị trúng đạn vỡ đầu ngã xuống.
Hắn ngẩng lên nhìn xung quanh bốn phía, thì thấy hai thực tập sinh đang giơ súng trên hành lang bên trái.
"Moá..."
Lúc họ nã thêm mấy phát nữa, Beta mới tìm lại tiếng nói của mình.
Mẹ kiếp phát nào vỡ đầu phát đấy!
Da chuột biến dị rất dày, nếu không bắn trúng vào điểm chí mạng thì chả khác gì gãi ngứa.
Động tác của chúng lại nhanh nhẹn, rất khó nhắm chuẩn, bắn ba phát mới trúng điểm chí mạng coi như lợi hại.
Nhiều chuột biến dị vậy, bắn trúng một con không hiếm, nhưng mỗi phát một con, chắc chắn là nhân vật xuất sắc!
Beta ngẩn ngơ.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì đánh chết hắn cũng chả tin, hai thực tập sinh năm thứ nhất lại có kỹ thuật bắn cực kỳ điêu luyện!
"Cứu viện, cứu viện tới!" Beta mừng như điên, lập tức gọi Dương Bằng: "Đội trưởng, A8 tới rồi!"
Nghe thấy thế, Dương Bằng bèn nhìn theo, khi trông thấy Dung Thời và Tống Du, biểu cảm của hắn ta bỗng trở nên khó tả.
Sao hai đứa nó chưa chết?
Biểu cảm khác biệt quá rõ ràng, Dung Thời liếc nhìn rồi quay đi, coi như không có gì.
Dưới hành lang, Tống Du chẳng muốn tới gần, cậu nhìn đàn chuột nhốn nháo, ra tay ngày càng tàn nhẫn.
Dung Thời vừa đối phó, vừa chú ý góc độ bắn.
Một vài viên đạn sạt qua đầu người.
"Em có biết hiện giờ không phải đang chơi Star Wars không?" Dung Thời lạnh nhạt hỏi.
"Biết chứ." Tống Du lạnh lùng, giọng rời rạc: "Bằng không tôi đã cắt bản đồ từ lâu rồi."
Dung Thời: "..."
Lúc họ ra tay, Lão Lâm và các đội viên A8 cũng đặt giá súng máy, nhắm thẳng vào đàn chuột.
Theo số lượng giảm dần, họ từ từ di chuyển về phía A3.
Đi cuối cùng, Tống Du thu súng về.
Thừa dịp khoảng trống ngắn ngủi, Dung Thời xoa đầu cậu, nhỏ giọng an ủi: "Trở về rồi làm bánh quy nhỏ, cho phép em bỏ đường."
Nó bay vòng ra ngoài hành lang, lướt ngang qua một chiếc xe bọc thép cũ nát.
【Đã rà quét, khởi động chế độ xe cổ điển.】
Ngay sau đó, ở vị trí bị dây leo bao phủ, bỗng xuất hiện một chiếc xe bọc thép tương tự, nửa cũ nửa mới, vỏ ngoài tróc sơn.
A8 và A3 vừa chạy ra hành lang thì bị ép phải lùi về.
Các đội viên vừa bắn vừa mắng chửi...
"Hai hôm nay gặp phải vận kít chó gì không biết?"
"Tìm chỗ an toàn trước rồi chờ cứu viện."
"Chuột nhiều thế này, biết trốn vào đâu?"
"Mọi người đến đây đi."
Giọng Dung Thời vang lên phía sau đội ngũ.
Lão Lâm kéo Dương Bằng bước nhanh tới.
Thấy hắn ta buồn bực, Lão Lâm trách móc: "Ranh con, đừng có giở trò với tôi, hai đứa nhỏ đã cứu cái mạng chó của cậu đấy."
Bị chỉ thẳng vào mũi mà mắng, Dương Bằng tức giận, mặt đỏ bừng: "Mẹ kiếp anh đừng ngậm máu phun người! Tôi giở trò lúc nào?"
Lão Lâm: "Còn chối hả, cậu..."
"Được rồi." Dung Thời lên tiếng cắt ngang: "Ân oán cá nhân các anh tự giải quyết đi."
Nghe 01 báo cáo hướng di chuyển của đội sát thủ, hắn nói nhanh: "Tôi và Tiểu Du sẽ dụ sát thủ và đàn chuột biến dị rời đi, còn dư lại các anh giải quyết, kiểm tra thiết bị xong thì đứng đó chờ cứu viện."
Dương Bằng và đội viên khác sửng sốt.
Cứ tưởng định làm gì, mẹ kiếp hoá ra là muốn chỉ huy bọn họ?
Dương Bằng tối sầm mặt: "Cậu dùng thân phận gì ra lệnh cho tôi?"
Dung Thời quay đầu đi, biểu cảm lạnh nhạt: "Tôi chỉ thông báo với anh, anh có thể từ chối thực hiện."
"Cậu chỉ là một thực tập sinh!" Dương Bằng bị thái độ cấp trên của hắn chọc tức: "Lấy đâu ra tư cách..."
"Được."
Dương Bằng chưa nói hết, Lão Lâm đã đồng ý.
"Nhưng các cậu dụ chúng đi bằng cách nào?" Lão Lâm hỏi.
Chuột biến dị từ các góc vọt ra, đằng trước đã có một đám xông vào hành lang.
Thời gian cấp bách, nhưng các đội viên lại cảm thấy phương án tác chiến mà thực tập sinh đưa ra chẳng đáng tin.
"Nhiều chuột biến dị như thế, các cậu tưởng dễ dụ à? Đừng mạnh miệng!" Có người vừa bắn chuột biến dị vừa lớn tiếng chất vấn.
"Nếu được thì đã sớm dẫn chúng đi rồi, ý tưởng vớ vẩn, nghĩ xem làm thế nào để đội cứu viện tới đây một cách nhanh nhất thì hơn."
"Bên kia sắp sụp xuống rồi! Lùi lại!"
"Dùng súng phóng nối vào! Có thể giữ được một lát!"
"Đệt mợ! Cẩn thận dây leo!"
Dung Thời lưu ý bốn phía, lạnh nhạt nói: "Ở đây có một chiếc xe bọc thép, tôi sẽ lái nó chạy ngược hướng với các anh, nhưng đừng chậm trễ, vì chẳng ai biết dưới lòng đất còn bao nhiêu chuột biến dị đâu."
Nghe thấy thế, mọi người mới để ý có một chiếc xe bọc thép trông khá khẩm hơn một chút so với đống phế liệu.
Đây là trang thiết bị của Cục An ninh, thời kỳ đó đều thuộc loại tân tiến nhất, nhưng trải qua bao nhiêu năm đã sớm thành đồ cổ, lạc hậu và vô dụng.
Lão Lâm há mồm, biểu cảm trống rỗng.
"Người anh em, cậu sẽ lái xe bọc thép á?"
Mọi người cũng nghi ngờ không thôi.
"Nghe nói loại xe bọc thép này cần rà quét bằng lái mới có thể khởi động! Và phải là bằng lái hạng A!"
"Vờ lờ! Bằng lái hạng A có thể điều khiển chiến hạm cỡ nhỏ đúng không? Cái xe rách nát mà yêu cầu cao quá vậy?"
"Người được cấp bằng lái hạng A tính cả Đế Quốc không quá 5 vạn, trung úy Thanh của quân đoàn chúng ta cũng chưa thi sát hạch đâu."
"Nghe nói độ khó rất khủng khiếp, còn bị hạn chế chỉ tiêu, đạt điểm cao chưa chắc đã đỗ."
Cả đám vừa đối phó đàn chuột, vừa câu được câu chăng bàn tán.
Trong đó bao gồm cả Lão Lâm cũng không tin Dung Thời sẽ lái xe, làm gì có chuyện hắn được cấp bằng lái hạng A.
Đạn dược của nhóm sát thủ phóng về phía này cứ như chẳng mất tiền, nếu không có đám dây leo chằng chịt bên ngoài thì e rằng toà nhà đã sụp đổ.
Dung Thời chẳng có thời gian giải thích, hắn né đạn, sải bước tới, mở cửa xe phía bên ghế điều khiển.
"Đã bảo phải có bằng lái mới khởi động được cơ mà, sao lại không tin nhỉ?"
"Ông cháu ơi mau chạy về đi! Tên lửa lại phóng tới bây giờ!"
"Không có bằng lái thì không khởi động được đâu..."
Các đội viên A8 khuyên nhủ, nhưng Dung Thời phớt lờ.
Hắn phất tay qua bộ phận cảm biến, giao diện bảng điều khiển trong xe sáng lên.
【Giấy phép lái xe được thông qua, hệ thống xe bọc thép đang khởi động...】
Mọi người: "???"
Giấy phép lái xe được thông qua?
Dung Thời mới 18 tuổi, đã được cấp bằng lái hạng A?
Sau khi chiếm quyền điều khiển, Dung Thời xoay vô lăng chuyển hướng, tăng tốc rồi lưu loát quay đầu, xe dừng bên cạnh dãy hành lang, cánh cửa bên ghế phụ tự động mở ra.
Tay thả lỏng đặt trên vô lăng, hắn nhìn Tống Du bảo: "Lên xe, anh hai chở em đi hóng gió."
Thoáng nhìn biểu cảm bị vả mặt của cả đám, Tống Du vui sướng.
Thỏ Thỏ nhà cậu, đương nhiên cái gì cũng biết.
Đạn bay tới từ phía đối diện đều được chiếc xe bọc thép kiên cố chặn lại.
Dung Thời: "Kim chủ papa của mày không nghe thấy."
【...】
Chờ Tống Du lên xe, Dung Thời khóa cửa, bật chế độ phòng ngự, chiếc xe đâm thẳng vào đàn chuột biến dị.
Tống Du thả 00 ra, nó trượt qua khe cửa trên nóc, biến thành máy phát sóng.
【00: Bắt đầu chưa?】
Tống Du: "Kích hoạt."
【00: Đã kích hoạt.】
Xe vừa tới gần đàn chuột, một vài con nhào lên.
Tới lúc máy phát sóng được kích hoạt, đàn chuột tựa như phát điên, liều mạng lao vào xe.
【01: Ối ối ối... bọn mày đừng tới đây! Em trai ơi, anh không còn trong sạch nữa rồi Q^Q】
Dung Thời: "..."
"Quả nhiên có tác dụng." Tống Du khẽ cười.
Thiết bị cảm biến đặt tại khu vực M80 cho cậu linh cảm.
Nếu một bước sóng riêng có thể chọc giận thể biến dị, vậy cậu hoàn toàn có thể lợi dụng điều đó.
Chiếc xe bọc thép chạy giữa đàn chuột theo quỹ đạo hình chữ S, chơi đủ rồi thì uyển chuyển lượn ra bên ngoài.
"Còn có thể lái xe như vậy?"
"Mẹ kiếp quá xuất sắc!"
"Đờ mờ! Lũ chuột chạy hết rồi!"
Những con chuột biến dị trong tầm đối phó bỗng quay phắt lại đuổi theo chiếc xe, khiến các đội viên cảm thấy hụt hẫng.
Nhìn chiếc xe dẫn đàn chuột rời đi, cả đám hai mặt nhìn nhau.
Nhân vật nổi tiếng đều lái xe ngạo nghễ vậy sao! Thật trâu bò!
Ở bên ngoài Dung Thời không chạy ra xa, mà di chuyển vòng quanh theo hình chữ hồi.
Mục tiêu của nhóm sát thủ chính là họ, nên cũng bị dẫn ra.
"Vẫn còn hơn một trăm tên." Tống Du nhìn bọn chúng thi nhau ló đầu, giọng nói lạnh lẽo.
Dung Thời chú ý tình huống bốn phía, giải thích với cậu: "Địa hình kiểu này cực thích hợp cho việc ẩn nấp, khả năng xe của bọn chúng cũng đậu quanh đây."
Hắn vừa lái vừa giảng giải cho cậu một số kiến thức.
Đàn chuột phía sau đen nghìn nghịt, chạy lòng vòng theo họ.
Kẻ đứng sau tổ chức cuộc ám sát với quy mô lớn, mục đích thật rõ ràng, để đảm bảo họ không thể thoát.
Chắc chắn nhóm sát thủ muốn giết chết họ bằng mọi giá.
Khi họ ra ngoài, nhất định chúng sẽ bám theo.
Chờ đến khi dẫn toàn bộ nhóm sát thủ ra, còn chưa tới nơi giấu xe, Dung Thời đột ngột đổi hướng quay ngược lại, chạy thẳng về phía chúng.
Nhóm sát thủ bất ngờ chạm trán với đàn chuột biến dị đang nổi điên, hoàn cảnh chiến trường vô cùng khốc liệt.
Dung Thời giữ tay lái chạy vòng quanh, xem hai bên choảng nhau.
Tống Du nắm tay, cười khanh khách, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ cũ nát: "Quá nhiều mất mát, anh làm người đi."
Dung Thời thong thả mở cửa, thỉnh thoảng lại ném một quả pháo vào đám đông.
"Để xứng đôi với em, anh chỉ có thể không làm người."