Dung Thời thay đổi sắc mặt, ngón tay đặt trên cò súng khẽ nhúc nhích.
Chẳng ai có thể bình tĩnh khi bắt gặp kẻ tình nghi giết mình.
Thiếu niên chưa kịp cảm nhận niềm vui sướng được cứu thoát, thì đã khiếp sợ trước biểu cảm thay đổi đột ngột của hắn, cậu ta dịch về phía sau một đoạn.
"Anh, tôi... tôi không phải kẻ xấu..."
Rõ ràng người này vừa cứu mình, thế nhưng hiện tại cậu ta không dám chắc đối phương có nổ súng bắn chết mình hay không.
【01: Ông chủ, phía sau 300 mét có một nhóm người đang đuổi tới!】
【01: Ông chủ?】
【01: Ông chủ? Q^Q】
01 liên tục cảnh báo, nhưng sự chú ý của Dung Thời lại dồn hết vào gương mặt Omega.
Rốt cuộc Omega xứng đôi 100% với hắn ở kiếp trước trông ra sao, hắn không tài nào nhớ nổi, tuy nhiên cơ thể vẫn còn lưu giữ cảm giác gần như mất khống chế kia.
Trực giác nói cho hắn biết, chính là người này.
"Còn chần chừ gì nữa?" Tống Du bước nhanh tới, kéo Dung Thời đi: "Tránh mặt trước đã."
Dung Thời đứng bất động, giơ súng nhắm thẳng vào trán Omega, ánh mắt lạnh lùng tới cực điểm.
Người này không thể sống...
Đột nhiên bị chĩa súng vào đầu, Omega sợ tới mức sắc mặt xám trắng, cằm run cầm cập, chẳng thốt nên lời, bắt đầu ho khan dữ dội.
Tống Du: "Anh hai?"
Cậu liếc nhìn Omega, vẻ mặt kinh ngạc.
Trong tình huống không bị uy hiếp, từ bao giờ Dung Thời lại chủ động muốn tước đoạt tính mạng người như thế?
Thằng nhóc này rốt cuộc là ai?
Phía xa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, Dung Thời trầm mặc, ngón tay đặt trên cò súng lại chậm chạp không buông.
Omega thoạt nhìn cùng lắm là 15 tuổi, gầy đến mức da bọc xương, cẳng chân lộ ra ngoài còn không to bằng cánh tay hắn.
Chạy vài bước sẽ thở hổn hển, vấp ngã cả buổi chiều cũng chẳng bò dậy nổi, động đậy sẽ không ngừng ho khan.
Giống hệt Miên Miên.
"Đi thôi!" Tống Du chẳng biết hắn đang làm gì, giữ chặt tay rồi kéo hắn ra phía sau cây cổ thụ.
Omega cũng nghe thấy tiếng động bên kia, lập tức quên béng chuyện mình có thể bị giết chết bất cứ lúc nào, giãy giụa bò dậy rồi bỏ chạy.
Cứ như thể những kẻ đang đuổi tới mang theo mối đe doạ còn đáng sợ hơn chuyện bị bắn vào đầu.
"Chạy à, chạy hả? Để tao xem mày chạy được tới đâu!"
Ba Beta đuổi theo Omega mặc đồng phục rằn ri, đai trên thắt lưng giắt hai khẩu súng ngắn, một dùi cui điện và một khẩu súng máy.
Omega căn bản chạy không nổi, chưa tới 100 mét lại vấp ngã sõng soài.
Ba Beta thấy vậy cũng chẳng vội.
Beta đi đầu nở nụ cười ác độc, thong thả bước tới gần.
"Người ta không nói cho mày biết sao?"
Beta hưởng thụ ánh mắt sợ hãi của Omega, chậm rãi bảo: "Đây là khu nguy hiểm cấp bốn, thể biến dị tồn tại khắp nơi, có thể xơi tái mày chẳng sót lại mảnh nào. Cứ coi như mày trốn thoát, cũng chả sống nổi đâu, thế đã hiểu chưa?"
Omega mấp máy môi, liều mạng lết về phía sau, vừa khóc lóc vừa cầu xin: "Làm... làm ơn hãy tha cho tôi, tôi không chịu nổi, thật sự không chịu nổi..."
"Mày lảm nhảm với nó có ích gì?" Một Beta khác đi đến, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Chạy trốn tới hai lần, lại đếch phải hàng cao cấp, thật lãng phí thời gian, làm chậm trễ mấy anh mày uống rượu hát hò."
"Nói cho nó biết, đỡ phải chạy trốn lần thứ ba." Beta kia bước tới hai bước, khom lưng túm vạt áo Omega.
"Đừng!" Omega bỗng giãy giụa kịch liệt, lớn tiếng la hét: "Tôi không muốn về!"
"Về hay không chả phải do mày quyết!" Beta túm vạt áo kéo cậu ta lên.
Omega bị kích thích, ra sức giãy giụa.
Trong lúc giằng co, móng tay cào trúng mặt Beta.
"Thằng nhóc chết tiệt!" Beta nổi giận, tát một phát.
Đầu Omega lật sang bên, suýt bị đánh ngất xỉu, có thể nhìn thấy gò má trắng bệch bắt đầu sưng tấy lên.
Dung Thời và Tống Du ngồi xổm trên chạc cây, 01 bao quanh họ hệt cái thùng sắt, lớp vỏ mô phỏng môi trường xung quanh, đạt tới hiệu quả tàng hình hoàn mỹ.
"Xem ra đúng là nơi này." Cậu tựa vào hắn, thì thầm.
"Ừ." Dung Thời cau mày.
Đột nhiên, mùi thơm của hoa ngọc lan hoà lẫn vị trà đắng tràn ngập bầu không khí.
Tống Du hoảng hốt trong chớp mắt rồi mau chóng bình tĩnh, cậu không nhịn được giễu cợt: "Ba tên kia đều là Beta, tấn công bằng chất dẫn dụ chẳng đem lại tác dụng gì."
Bất kể nơi đây là địa phương giam giữ Omega bất hợp pháp hay căn cứ liên quan tới cải tạo Omega siêu cấp, thì đều vi phạm pháp luật Đế Quốc nghiêm trọng.
Nếu đã phát hiện, nhất định phải xử lý đến cùng.
Nửa ngày chẳng thấy Dung Thời nói gì, Tống Du nhìn xuống dưới rồi hỏi: "Chúng ta bám theo họ tới căn cứ, hay là cứu Omega kia?"
Hương rượu mạnh bất thình lình lan toả trong khí quản, không có mùi vị nhưng cực kỳ bá đạo, hoàn toàn áp đảo chất dẫn dụ Omega, kích thích thần kinh cậu, nhiễu loạn đầu óc cậu.
Tống Du quay sang nhìn Dung Thời, sắc mặt thay đổi.
"Anh làm sao thế?"
Mồ hôi ướt đẫm tóc trên trán Dung Thời, hắn cắn chặt răng, nỗ lực điều chỉnh hô hấp, tầm nhìn lại mơ hồ từng đợt.
"Không sao." Dung Thời hạ thấp giọng.
Như vậy mà còn cãi bướng? Tống Du đỡ hắn, tầm nhìn rơi xuống người Omega lần nữa, ánh mắt trở nên tàn nhẫn.
Dưới tàng cây, Beta định dẫn thiếu niên Omega về, bốn phía bỗng xuất hiện chuột biến dị.
"Thật phiền." Beta đội trưởng bảo hai đội viên: "Giải quyết nhanh lên, trở về còn kịp uống hớp rượu cuối cùng."
"Cứ bước chân ra ngoài là chẳng gặp được chuyện gì tốt đẹp."
"Chắc lúc trước tao nghĩ quẩn, nên mới đến làm ở cái nơi chim không thèm ị này."
Hai Beta vừa phàn nàn vừa giơ súng máy bắn vào lũ chuột biến dị.
"Còn không phải vì... hự!"
Beta đội trưởng đứng dưới gốc cây, tay túm Omega.
Nói chưa dứt câu, trước mắt bỗng nhoáng lên, hắn chẳng kịp phản ứng, cơ thể đã mất đi tri giác.
Tống Du móc hai chân vào cành cây, treo ngược mình rồi vặn gãy cổ Beta, sau đó vững vàng đáp đất.
Omega tựa hồ đã kiệt sức, hệt đống bùn nhão trượt xuống, nằm im không nhúc nhích.
Tống Du túm cánh tay cậu ta nhấc lên, 00 biến thành vòng bảo hộ tuyến thể bao quanh cổ Omega.
【00: Đã kích hoạt bộ lọc tối đa.】
Tống Du: "Ừ."
Tuy Beta không sinh ra phản ứng với chất dẫn dụ của Omega, nhưng vẫn ngửi được.
Mùi thơm chợt biến mất, hai Beta còn lại ngạc nhiên quay đầu nhìn.
"Ai đó?"
Trông thấy Tống Du, Beta lập tức quay nòng súng.
Nhưng Tống Du lại nhanh hơn một bước, tay gạt nòng súng, chân dài kẹp cổ Beta rồi lật nhào.
Beta này bóp cò theo bản năng, lại vừa vặn nhắm vào Beta kia.
Pằng!
Beta kia bị bắn trúng tim, ngã gục.
Cùng lúc, cổ Beta này dính đòn nghiêm trọng, đầu đập mạnh xuống đất, mất đi ý thức trong tích tắc.
Tống Du đứng dậy, từ lúc ra tay cho đến lúc giải quyết, chưa đầy một phút, ngay cả hơi thở cũng chưa rối loạn.
Hai con chuột biến dị còn sót lại xông tới, Tống Du bèn kéo Omega trốn ra sau thân cây.
Mùi máu tươi thu hút chuột biến dị, chúng nó vây quanh ba Beta, ăn một cách ngon lành.
Sau khi chuột biến dị xơi tái vết đạn lưu trên người nhóm Beta, Tống Du giơ súng định xử lý chúng nó, Dung Thời bỗng nhảy xuống.
Chú ý tầm mắt hắn lướt qua Omega, Tống Du tối sầm mặt, cảnh giác lui về phía sau một bước: "Không cho phép anh chạm vào người này."
Dung Thời mím môi, im lặng lùi lại hai bước.
【Ông chủ, hướng 7h có một tiểu đội gồm 10 người đang di chuyển về phía này! Hẳn là bảo vệ đi tuần tra.】
Nghe 01 cảnh báo, Dung Thời xoa thái dương, hít sâu một hơi để điều chỉnh hô hấp.
"Gần đây có chỗ nào trốn được không?"
【01: Có một hang động cách đây 1 km, hướng 4h.】
Trước khi đội tuần tra đến, cả hai chạy tới đó.
Nếu chỉ có hai người, thì dùng 01 và 00 là được, nhưng hiện tại lại mang theo một Omega bất tỉnh nhân sự, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trước mắt, họ có rất nhiều điều muốn hỏi cậu ta.
Đi được nửa đường, lại gặp chuột biến dị.
Tống Du rút đao quân dụng cắt vào cánh tay Omega, rồi cởi áo khoác ném vào lũ chuột.
Áo khoác dính máu lập tức bị lũ chuột xé thành vải vụn.
Họ cố ý để lại hai ba con, rồi trốn vào trong hang.
Hang động không lớn, nhưng lắm ngóc ngách, Tống Du mang người vào, quẳng xuống một động nhỏ tách biệt.
"Em trai, có thể biến thành lồng giam không?" Tống Du hỏi.
Một khối kim loại nano chỉ có một chip cảm ứng, cho dù có thể phóng to hay thu nhỏ, co lại hoặc duỗi ra, nhưng về mặt lý thuyết thì không thể biến thành hai vật thể được.
"Tôi tôi tôi! Hãy để tôi!"
Quả cầu kim loại 01 bay tới, vừa chạm vào mặt đất thì hoá thành lồng giam vững chãi, nhốt Omega ở bên trong.
Tống Du hài lòng bảo: "Không tồi, thêm cơm."
01: "Áu áu áu áu áu! Yêu ngài!"
Trạng thái Dung Thời bất ổn, Tống Du chẳng vẽ vời, xoay người bước ra ngoài.
Vừa được nửa bước, thì nghe 00 nói với giọng điệu bé trai lạnh lùng: "Áu áu, yêu ngài."
Tống Du: "...Anh trai có thì mày cũng có."
00: "Yêu ngài!"
Rõ ràng giọng điệu chân thành hơn rất nhiều.
Tống Du: "..."
Thủ đoạn xin cơm ngày càng nhuần nhuyễn.
Dung Thời đứng ở cửa hang, lưu ý tình hình bốn phía.
Hòn đảo này bao quanh là biển, nếu tồn tại nơi thích hợp để xây dựng căn cứ, vậy chỉ có khu rừng.
Cây cối là lá chắn tự nhiên.
Dung Thời ngồi xuống, hồi tưởng nhiệm vụ khai hoang V99 trong kiếp trước.
Quân đoàn 1 nhận nhiệm vụ quét sạch thể biến dị từ khu vực K1300 đến khu vực P2400, nhân tiện kiểm tra định kỳ thiết bị khí quyển nhân tạo.
Vào thời điểm đó, ngoại trừ vài khu vực riêng lẻ có số lượng thể biến dị vượt quá mức tiêu chuẩn, thì mọi thứ đều bình thường.
Bây giờ nghĩ lại, phạm vi nhiệm vụ ngoài mấy khu vực nhỏ, thì vừa vặn loại bỏ M80, L100 và Z70.
Chẳng lẽ có sĩ quan cấp cao cố ý không cho hắn kiểm tra ba khu vực này?
Nhưng những gì Thiên Lí đang làm lại hoàn toàn trái ngược.
Nhét hắn và Tống Du vào quân đoàn không phải mình kiểm soát, để hai người điều tra và phát hiện manh mối trong ba khu vực này?
Ông ấy biết được điều gì đó chăng?
Còn Giang Hoài nữa.
Ông ấy làm cách nào để trà trộn vào quân đoàn, mục đích là gì, vì sao lại đưa ám hiệu về căn cứ cho hắn?
Dung Thời càng nghĩ càng nôn nóng, ngẫm mãi không ra, đầu óc rối bời.
Trong hang truyền đến tiếng bước chân, Dung Thời ngước mắt nhìn, gương mặt xinh đẹp của Tống Du hiện lên mờ ảo, sau một cái chớp mắt thì ngày càng rõ nét.
Cậu bước tới, ngồi xổm xuống giúp hắn lau mồ hôi.
"Đỡ hơn chút nào không?"
Dung Thời chẳng nhúc nhích, lẳng lặng nhìn cậu: "Ừm."
Ghé sát lại, Tống Du có thể cảm nhận được nhịp thở của hắn.
Ngắn hơn ngày thường rất nhiều, còn hỗn loạn.
Tầm mắt cả hai chạm nhau, hệt sợi tơ rút khỏi mật ngọt, vấn vít, rút mãi không rời.
Tống Du vươn tay, nhẹ nhàng ấn vào ngực hắn.
Nhịp tim ngày thường vốn ổn định lúc này đập nhanh một cách kỳ cục.