Vào ngày thứ ba sau khi cuộc chiến kết thúc, quân đoàn 2 cũng hoàn thành nhiệm vụ khai hoang.
Dung Thời xong việc, rời khỏi phòng điều khiển, dự định về cabin nghỉ ngơi một lát rồi cùng đi ăn với Tống Du.
Lúc bước ngang qua khu huấn luyện, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng hát từ bên trong vọng ra.
Chẳng biết vì sao, hắn dừng lại.
Quét mống mắt xong, cánh cửa kim loại mở ra, tiếng hát vang vọng.
Kết cấu khu huấn luyện bố trí theo kiểu vòng tròn chìm, tổng cộng có năm tầng. Khi bước vào sẽ ở tầng trên cùng, mỗi tầng gồm hàng trăm phòng chức năng, tầng cuối cùng có một sàn tập lớn đặt chính giữa để mọi người tập luyện.
Giờ phút này, mấy ngàn người đang chen chúc trên sàn tập và lan can các tầng, đồng thanh hát quân ca.
Họ hát đến mức khuôn mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh, lại còn lạc nhịp. Nhiều người vừa khóc vừa gào lên, chẳng một nốt nhạc nào đúng âm điệu.
"Anh Dũng! Ra đi thanh thản! Hu hu hu hu hu..."
Một thành viên A8 đứng gần cửa hát được nửa chừng thì không nhịn được, thất thanh khóc rống.
Họ tiễn đưa chiến hữu hy sinh, đồng thời trút bỏ cảm xúc bị đè nén.
Dung Thời bỏ mũ xuống, vẻ mặt bi thương, lát sau mới đội mũ lên rồi xoay người rời đi.
Kiếp trước, chẳng biết có người hát tiễn đưa hắn hay không.
Trở lại cabin nghỉ ngơi, mùi sữa ngọt ngào phả vào mặt.
Tâm trạng nặng nề bỗng chốc nhẹ nhõm.
Căn phòng bếp bừa bộn, Tống Du đang cầm chiếc thìa lớn nhất xúc đường bỏ vào máy xay.
Dung Thời đứng ở cửa, chưa vội bước tới.
Hắn thấy cậu đổ thìa xuống rồi ngó vào, sau đó lại đổ nửa thìa nữa rồi ngó tiếp, sau ba lần thì cầm cả lọ đường dốc xuống.
Dung Thời: "..."
Thận bắt đầu run rẩy.
Bột và đường trộn đều, tới khi không còn nhìn thấy đường nữa, Tống Du lại cầm lọ đường định dốc xuống thì bị một bàn tay vươn ra chặn lại.
Dung Thời đứng sau lưng, ôm cậu vào lồng ngực.
"Em liếm luôn đường trong lọ là được."
Tống Du nghiêng đầu, trên má dính hai vết bột.
"Nhưng vị chẳng ngon bằng bánh quy."
Dung Thời nhướn mày: "Em liếm thật hả? Há mồm anh xem có bị sâu răng hay không nào."
Tống Du: "..."
Máy xay vang lên âm thanh nhắc nhở bước tiếp theo.
Dung Thời nhìn cậu đổ gia vị cùng các loại quả linh tinh xuống, động tác cẩu thả làm chúng vương vãi hết ra ngoài, rồi ấn mạnh vào nút điều khiển.
Dung Thời: "...Tốt xấu cũng là món em thích, không thể kiên nhẫn hơn một chút sao?"
Tống Du cau mày, thử từng chế độ một rồi mới ấn lại chế độ xay ban đầu.
Tiện thể đáp: "Em đã dành hết sự kiên nhẫn để theo đuổi anh rồi, chẳng dư thừa cho chuyện khác."
Chú mèo con nhiễu sự này.
Dung Thời hôn vành tai cậu, thấp giọng bảo: "Chốc nữa bác sĩ Giang tới đây, em đã nghĩ xem nên hỏi ông ấy điều gì chưa?"
Vành tai bị hôn đến ngứa ngáy, Tống Du tránh sang bên, ánh mắt lập tức trở nên thiếu kiên nhẫn: "Sao hồn ma của ông ta còn chưa tan?"
Dung Thời: "..."
Trong khoang y tế, Giang Hoài lấy dược phẩm và dụng cụ từ trong tủ thuốc ra.
Quân y cùng phòng ngồi trên bàn làm việc phía sau thấy thế bèn thắc mắc: "Bảo họ tới đây băng bó chẳng phải tốt hơn à, sao anh phải mang qua đó?"
Giang Hoài đứng quay lưng về phía hắn, bỏ dược phẩm vào hòm thuốc nhỏ, cười đáp: "Dù gì cũng bị thương vì bảo vệ tôi, nên tôi phải chịu trách nhiệm đến cùng."
Quân y lưu ý những thứ được bỏ vào hòm thuốc, tới khi ông đóng nắp lại mới chuyển tầm mắt.
"Thật khó tin, thoạt nhìn cậu Tống Du kia chính là kiểu người tùy tiện, thế mà lại bảo vệ anh."
Giang Hoài mỉm cười, sao chép nguyên văn lời thoại của ai đó.
"Cậu ấy nói năng tùy tiện, kỳ thực có trái tim nhân hậu, là một đứa trẻ ngoan."
Ánh mắt quân y hơi híp lại, nụ cười trên môi đầy ẩn ý: "Có vẻ như anh hiểu rất rõ về cậu ấy."
"Cũng chẳng nhiều lắm, chỉ là từ lúc tôi cứu họ khỏi chiến trường thì họ rất tín nhiệm tôi." Giang Hoài sửa sang hòm thuốc, bước ra cửa: "Tôi đi đây, cùng lắm hai mươi phút sẽ trở lại."
Quân y xua tay: "Mau đi thôi, chậm trễ một chút cũng không sao, tôi xử lý được."
Ông đánh giá Dung Thời, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Cậu lấy được tin tức từ đâu?"
Dung Thời: "Chú đừng lo lắng, đường dây này tuyệt đối an toàn, cháu muốn biết ông ấy giữ vai trò gì trong tổ chức."
Giang Hoài: "Theo tin tức tôi có thì Kỷ Minh không phải là người của tổ chức, cũng chưa từng tới tổ chức, chỉ là đề tài ông ấy nghiên cứu tương tự với cải tạo chất dẫn dụ Omega."
"Ông ấy là cha của vương hậu." Dung Thời hạ thấp giọng: "Chỉ từ điểm này thì khó có thể thoát khỏi hiềm nghi."
Giang Hoài nheo mắt: "Tôi sẽ lưu ý."
Dung Thời lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong túi ra, chính là thứ Miên Miên đưa cho hắn trước khi xuất chinh.
"Chú kiểm tra lọ thuốc này giúp cháu."
Giang Hoài nhận lấy, xoay xoay nó trong tay.
"Ai đưa cho cậu?"
Dung Thời: "Một bậc cha chú mà cháu rất kính trọng."
Tống Du nghe họ đối thoại, lông mày nhăn càng chặt.
Dung Thời tín nhiệm người này hơn cậu nghĩ.
>br/>
Thiết bị đầu cuối chợt vang lên, Giang Hoài tắt tiếng, nhét thuốc vào túi rồi đứng dậy: "Được rồi, cứ vậy đã, tôi phải về đây."
"Từ từ." Dung Thời vội vàng đi vào bếp lấy một hộp bánh quy vừa nướng xong đưa cho ông: "Vợ cháu làm, là hương vị bên ngoài không mua được."
"Không cho!" Tống Du nổi nóng, định chạy tới giật lại thì Dung Thời ngăn cản.
Giang Hoài chưa kịp phản ứng, thấy vậy lập tức cầm hộp bánh quy rồi đi thẳng.
"Rảnh rỗi thì bảo nó sửa cái tính tình thối này đi."
"Lão già chết tiệt, ông vừa nói..." Tống Du mới mắng được nửa chừng, Dung Thời đã bịt kín miệng.
Giang Hoài: "..."
Lão già chết tiệt?
Dung Thời ôm bà xã phẫn nộ, khẽ cười: "Không sao, cháu thích em ấy như vậy."
Đang định chửi mắng - Tống Du: "..."
Nghe khá thoải mái.
Giang Hoài: "..."
Sớm hay muộn cũng bị hai thằng nhóc ngỗ nghịch này làm cho tức chết.
Giang Hoài đi rồi, Tống Du giật bàn tay đang bịt miệng mình xuống, cười giễu cợt: "Trước đó ai đã thề thốt cho dù bánh quy hỏng cũng là của mình?"
Dung Thời: "...Anh đảm bảo không đưa cho người khác, riêng ông ấy là trường hợp đặc biệt."
Tống Du: "Mẹ nó đặc biệt chỗ nào, anh nói thử xem!"
Về mặt lý trí, dĩ nhiên cậu biết Dung Thời và Giang Hoài không có gì, nhưng về mặt tình cảm, bất cứ ai tiếp xúc gần gũi với hắn đều là kẻ thù của cậu!
"Ở trong lòng anh, ông ấy giống như là ba anh vậy." Dung Thời nghiêm túc bảo.
Tống Du giật mình, ngập ngừng hỏi: "Ông ấy có mối quan hệ như thế nào với cha và ba anh?"
Dung Thời gật đầu: "Rất thân thiết."
Là thông gia với nhau.
Ngay cả khi nói thế, Tống Du vẫn cảm thấy khó chịu.
Cậu tốn thời gian vất vả làm, thế mà cho đi hơn nửa, đối tượng lại là một người đáng ghét.
"Em còn chưa ăn miếng nào đâu."
Cái tay chuyên trị trĩ, cũng xứng đáng được ăn bánh quy nhỏ do vương tử đích thân làm sao?
Nhìn thấy cậu cau mày lạnh lùng, Dung Thời buồn cười hôn lên khóe môi cậu: "Bánh quy là của ông ấy, anh là của em, có muốn hay không?"
Con thỏ chết nói lời cợt nhả, thật sự ngày càng trôi chảy.
Tống Du mắt lóe sáng, đuổi theo hôn lại.
"Anh nói thử xem?"
-
Hạm đội quân đoàn 2 trở lại trạm không gian chòm Tiên Nữ, nơi Dung Thời và Tống Du sẽ lên phi thuyền của Học viện quân sự để về trường học.
Thanh Tùng dẫn Cừu Thiên Hạo và đám Lão Lâm đưa họ tới đại sảnh.
Thanh Tùng: "Thật sự không cân nhắc chuyện gia nhập quân đoàn 2 chúng tôi sao?"
"Đúng thế, ở đây rất tốt." Lão Lâm phụ họa, vẻ mặt không chịu từ bỏ: "Chung sống lâu như vậy, tôi đã coi các cậu là người một nhà rồi."
Lời này thốt ra, binh sĩ xung quanh cũng lên tiếng.
"Phải đấy, Dung papa à, đi theo thủ trưởng của chúng tôi đảm bảo tương lai đầy hứa hẹn!"
"Lần đầu tiên chẳng nỡ rời xa thực tập sinh thế này, giá như được ghép cặp lâu dài."
"Nếu thực tập sinh khác tới thì tôi sẽ cảm thấy thật xa lạ."
"Dung papa đừng đi! Quân đoàn vui hơn trường học nhiều, chúng tôi cũng có thể nướng thịt cùng với cậu!"
Tầm mắt Dung Thời lướt qua mọi người.
Một tháng trước cũng là trạm không gian này, hắn và Tiểu Du vừa đến đã bị bắt nạt, bị coi thường. Thế mà trải qua quãng thời gian ngắn ngủi, họ đã coi mình là người một nhà.
"Tôi mới học năm thứ nhất." Giọng Dung Thời lạnh nhạt như mọi khi: "Chưa tốt nghiệp, không thể nhập ngũ được."
Cả đám bỗng im bặt, tới giờ phút này họ mới nhận ra - chết tiệt - Dung Thời đang học năm thứ nhất!
Má ơi người chơi xuất sắc toàn diện này là một mầm cây non!
Lão Lâm bật khóc ngay tại chỗ.
"Mẹ kiếp tôi còn sống để đợi được cậu sao?"
Dung Thời vỗ vỗ vai hắn, buồn cười bảo: "Suy nghĩ tích cực lên, chờ lần sau gặp mặt không chừng anh đã thăng chức."
"Chỉ bằng những lời này, tôi sẽ liều mạng leo lên!" Lão Lâm lau sạch nước mắt: "Đến lúc đó nhất định phải để con trai cậu gọi tôi là thầy đấy."
Dung Thời: "..."
Con trai á? Ai sinh?
Tống Du: "..."
Đúng là một gã ngốc.
Cừu Thiên Hạo cầm hai thanh kiếm đưa cho họ: "Đây là tâm ý của các anh em, tặng hai cậu làm kỷ niệm."
"Cảm ơn." Dung Thời nhận lấy xem xét, là phiên bản giới hạn cao cấp của quân đội, trên lưỡi có khắc chữ quân đoàn 2.
Cừu Thiên Hạo: "Hẹn gặp lại khi tôi trở về trường."
Dung Thời: "Được."
Đang trò chuyện, bỗng thấy nhiều người nhìn ra phía sau lưng mình, Dung Thời xoay người, là Kim Đại Triệu.
"Làm gì mà ồn ào thế? Giải tán hết đi!"
Kim Đại Triệu gầm lên, mọi người cút sạch.
Ông nhìn Dung Thời, lông mày cau lại theo thói quen: "Cậu... thật sự không cân nhắc tới chuyện đổi thầy à?"
Dung Thời: "..."
Thấy thái độ này của hắn, Kim Đại Triệu chẳng ép buộc.
"Tôi biết cha cậu, một chiến sĩ vô cùng ưu tú, cậu rất giống cha mình."
Dung Thời mắt sắc bén: "Ngài biết cha tôi ư? Ông ấy..."
Kim Đại Triệu giơ tay lên, nhìn trái phải, nhỏ giọng bảo: "Tôi không tin cha cậu là lính đào ngũ, mấy năm nay tôi vẫn không ngừng tìm kiếm sự thật, tôi hứa sẽ trả lại sự trong sạch cho cha cậu. Sau này nếu cậu gặp khó khăn thì cứ liên lạc với tôi bất kể lúc nào."
Kiếp trước, Dung Thời chưa từng gặp Kim Đại Triệu, hắn cũng không hề biết ông và cha mình là người quen cũ.
"Vâng." Dung Thời đồng ý.
Kim Đại Triệu nhìn Tống Du, giọng càng nhỏ: "Ngài biết lập trường của tôi, tôi sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho ngài, hy vọng ngài đừng đưa tôi vào tình thế khó xử."
Tống Du cười nhạt: "Nói dễ nghe nhỉ, điều kiện thuận lợi ông tạo ra là do tôi đổi hai con MAX811 mới được đấy."
Kim Đại Triệu: "..."
Khó lừa thật.
Trước khi rời đi, Kim Đại Triệu nghĩ tới gì đó, quay đầu bảo Dung Thời: "20 năm nữa thể nào tôi cũng được thăng hàm trung tướng, đủ tư cách làm thầy của con trai cậu chưa?"
Dung Thời: "..."
Tống Du khẽ xì một tiếng rồi quay đi: "..."
Lại thêm một gã ngốc.
Đã hết giờ chỉnh đốn, quân đoàn 2 tiếp tục khởi hành.
Trong khoang y tế, mấy quân y tới phòng bệnh hết, chỉ còn mỗi Giang Hoài ngồi bên cửa sổ, trầm ngâm nhìn hộp bánh quy.
"Có tiền đồ." Ông không nhịn được cười khẽ, đáy lòng mềm mại, rối tinh rối mù.
Còn biết làm bánh quy nữa.
Thật khó mà tưởng tượng ra hình ảnh kia.
Giang Hoài nhón một miếng bỏ vào miệng, vẻ mặt tức khắc thay đổi.