"Chẳng biết em có bị đánh hay không." Tống Du đặt bát mì xuống, ngón tay khép lại, khớp xương kêu răng rắc: "Còn anh chắc chắn sẽ bị đánh."
Dung Thời xoay người bật dậy.
Viên thịt bò đong đầy hương vị hạnh phúc bị cú đấm thẳng mặt nghiền nát, chả còn sót lại chút nào.
Tống Du đuổi theo hắn, ra tay đặc biệt tàn nhẫn.
"Là Alpha thì đừng có trốn."
Dung Thời vừa tránh né vừa rút lui, chân dài vọt qua núp sau lưng ghế sô pha.
"Ngốc mới không trốn."
Tống Du chống một tay lên lưng ghế, chân quét ngang: "Vậy anh thu hồi ngay câu nói lúc nãy."
Dung Thời bắt lấy chân cậu rồi kéo mạnh: "Được."
Tống Du mượn lực xoay mình đứng vững, vừa thấy thoải mái đôi chút thì nghe hắn bảo: "Lúc em bị chú ấy đánh, anh sẽ hỗ trợ khuyên nhủ hai câu, nhưng có nghe hay không thì anh không thể đảm bảo."
"Ông ta cũng dám đánh em?" Tống Du bị chọc tức, trở tay chém xuống: "Em sẽ giết..."
Dung Thời bắt cổ tay cậu, chuyển thủ thành công, vòng tay ôm người vào lòng rồi hôn lên môi.
"Đừng nóng."
Chú mèo con mỗi khi xù bộ lông lên đáng yêu đến mức tim gan cồn cào.
Hắn ôm chặt người giãy giụa trong lòng, hạ thấp giọng: "Vốn dĩ anh muốn tự em phát hiện, nhưng nếu còn tiếp tục, chỉ sợ tính mạng hai ta khó bảo toàn."
Tống Du kéo tay hắn ra xoay người, vô cùng khó hiểu: "Phát hiện gì?"
Dung Thời ngẫm nghĩ rồi bảo: "Gợi ý cho em, mèo."
"Mèo?" Tống Du nhíu mày.
Dung Thời gật đầu: "Em thử ngẫm xem."
Cậu suy tư một lát, đôi mắt hoa đào xinh đẹp mở to: "Chẳng lẽ..."
Dung Thời vui mừng gật đầu: "Ừ..."
"Bởi vì ông ta thích nuôi mèo, thế nên anh mới tín nhiệm ông ta như vậy?" Cậu cảm thấy khó tin: "Con mèo hoang nào tốt hơn cả em?"
Dung Thời: "............"
Đứng trong bóng tối dưới ánh đèn giai đoạn cuối.
Dung Thời mặt gỗ: "Trước khi đoán ra thân phận chú ấy, anh không cho phép em ra tay, bằng không..."
Đang định nói "Anh chẳng bảo vệ nổi em đâu" thì thấy ánh mắt vừa tức giận vừa tủi thân của cậu, hắn bèn đổi lại.
Dung Thời: "Tới lúc đó đừng có ôm anh khóc nhè."
Tống Du: "..."
-
Đêm khuya, Tần Lạc sắp xếp một phần danh sách, mắt lơ mơ vì cơn buồn ngủ, bụng không ngừng tru tréo.
Cậu ra khỏi phòng, tìm đồ ăn nhanh.
Phòng khách được chiếu sáng mờ bởi bóng đèn nhỏ, qua cửa sổ sát đất, cậu giật thót khi trông thấy bóng lưng Tống Du ngồi ngoài ban công.
"Anh?" Tần Lạc ngậm bánh mì bước tới: "Anh về từ lúc nào? Đã ăn cơm chưa?"
Tống Du ôm thỏ thú bông dựa vào ghế, vẻ mặt hờ hững: "Trông tôi có giống kiểu người tràn ngập lòng trắc ẩn không?"
Lòng trắc ẩn? Trước mắt Tần Lạc hiện lên hình ảnh vô số sát thủ bị điện hạ tra tấn đến mức khóc lóc khai báo, cậu lắc đầu lia lịa.
"Hoàn toàn không liên quan đến anh."
Tống Du hơi nheo mắt, rơi vào trầm tư.
Cậu sẽ vì ai mà khóc?
Tần Lạc ngồi xổm trên băng ghế nhỏ, thân thể cao lớn cúi xuống, nhìn có vẻ gò bó.
"Đêm nay không lâm hạnh ngài chủ tịch à?"
Tống Du thuận miệng đáp: "Hắn ra ngoài rồi."
Bí ẩn của Tần Lâm quá nhiều, bây giờ lại liên quan tới Kỷ Minh. Dung Thời sợ mình nghi ngờ khiến ông tổn thương, hơn nữa thân phận Tống Du lại đặc thù, không thích hợp ra mặt, cuối cùng quyết định một người đi.
Tần Lạc hai ba miếng gặm xong chiếc bánh mì, lại cầm hộp sữa chua trên bàn, liếc nhìn chú thỏ lớn rồi hỏi: "Mấy tháng không lên trò chơi, anh không sợ Thỏ Thần có bạn mới à?"
Tống Du ôm chặt thỏ, bàn tay chìm trong lớp lông mềm mại xõa tung, xúc cảm tuyệt hảo.
Hàng thật vắng mặt, đành ôm thú bông cho đỡ thèm.
"Không, người ấy làm gì có bạn bè."
"Đó chính là cao thủ tiền đặt cược lên tới hàng vạn, chơi một hồi có thể kiếm được số tiền người khác cả đời chẳng kiếm nổi, sao lại không có bạn bè?" Tần Lạc mút sữa chua: "Chắc chắn nhiều người cũng giống em, mỗi lần online thì việc đầu tiên là kết bạn với Thỏ Thần, biết đâu ngày nào đó được lỡ tay chấp nhận."
Nghe cậu khen con thỏ, Tống Du thoải mái: "Người ấy có bạn bè hay không, chả nhẽ tôi lại không biết?"
Tần Lạc sửng sốt trước, sau đó mau chóng phản ứng lại.
"Chết tiệt!" Cậu tới gần, hệt chú chó lớn ngồi xổm cạnh ghế, bám vào tay vịn: "Hai người không lưu số liên lạc của nhau đấy chứ?"
Tống Du nhướng mày: "Lưu."
"Má ơi má ơi! Lúc nào?" Cậu hưng phấn hạ thấp giọng: "Ngày nào hai người cũng gọi cho nhau à?"
Tống Du cười tủm tỉm, gật đầu.
Tần Lạc tim gan cồn cào, muốn hỏi Tống Du số liên lạc, nhưng biết nhất định cậu không cho.
Nhưng mà, muốn quá hu hu hu!
"Thỏ Thần lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, cũng biết trò chuyện thật sao?"
Nghĩ đến con thỏ độc miệng, Tống Du cười nhạo: "Lạnh lùng tàn nhẫn á? Hắn đã cợt nhả thì chẳng ai bằng."
Tần Lạc: "..."
Tần Lạc: "Chủ tịch Dung không ghen hả?"
Tống Du vuốt đầu thỏ, nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Thỏ Thỏ là vợ cả, Dung Thời chỉ là vợ bé, dám ghen lập tức ly hôn."
Tần Lạc: "............"
Vẫn là anh ngầu.
Chi nhánh viện nghiên cứu trung ương tại tinh cầu Học Phủ...
Dung Thời ngồi đối diện bàn làm việc của viện trưởng, chờ Tần Lâm gửi tin nhắn cho Thiên Phàm.
Ông đóng thiết bị đầu cuối, đáy mắt hơi lo lắng: "Tiểu Dung à, thận của cậu...?"
Dung Thời: "..." Thận?
Thấy hắn nhíu mày, ông bèn động viên: "Tôi nghe Tiểu Phàm nói rồi, yên tâm, việc này tôi sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không để Tiểu Tống biết. Món canh thuốc bồi bổ tôi đã kê xong, tốt hơn hết nên kiểm tra lại sức khỏe lần nữa."
Nghe ông nói hồi lâu, cuối cùng hắn cũng hiểu.
Giáo sư Tần tưởng hôm nay hắn đến một mình để khám thận.
Dung Thời nghiêm túc: "Thận của tôi rất khỏe."
Tần Lâm cười cười: "Đừng xấu hổ, tôi là bác sĩ, sẽ không chê cười cậu."
Dung Thời: "..."
Hắn cụp mắt chần chờ chốc lát, rồi nhìn ông: "Nếu ngài là bác sĩ, có phải sẽ chịu trách nhiệm tuyệt đối với bệnh nhân của mình đúng không?"
Tần Lâm gật đầu: "Đương nhiên."
Dung Thời: "Các hạng mục nghiên cứu cũng bảo đảm mục đích điều trị bệnh, dựa trên việc mang lại lợi ích cho mọi người."
Tần Lâm khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
Ngón tay Dung Thời khẽ nhấp, bức ảnh Giang Hoài gửi tới được đẩy lên lơ lửng trước mặt.
"Vậy ngài hãy nói cho tôi biết, "Kế hoạch thuyền buồm" này nhằm điều trị bệnh gì?"
Tần Lâm khựng lại, sau khi nhìn rõ dòng chữ trên màn hình ảo thì ông đứng bật dậy, đôi mắt trợn to, tựa như sét đánh ngang tai.
"Cậu... cậu lấy ở đâu...?"
Càng uyển chuyển càng dễ gây tổn thương, Dung Thời tự biết trình độ ăn nói của mình, bèn dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi đang điều tra về Omega siêu cấp, cách đây không lâu tôi phát hiện ngài biết ít nhiều, nên tới trao đổi vài câu."
Văn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng chú cá hề bơi trong bể.
Dung Thời quay đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ: "Cảm ơn ngài đã chăm sóc Miên Miên. Trước hết tôi muốn xin lỗi vì đã đem thuốc của ngài đi xét nghiệm, thành phần thuốc rất giống với tổ chức mà tôi đang điều tra, ngài có được nó thông qua con đường nào?"
"Xét nghiệm?" Tần Lâm đột ngột kích động: "Cậu đưa cho ai xét nghiệm? Thứ đó không thể phơi bày ra ánh sáng..."
"Yên tâm, là người đáng tin cậy." Dung Thời lẳng lặng nhìn ông: "Ngài cũng biết."
Tần Lâm nhíu mày: "Chẳng lẽ là người đó...?"
Dung Thời gật đầu: "Vâng."
Chuyện bí mật bao năm bị vạch trần, Tần Lâm ôm đầu, suy sụp.
"Từ khi bắt đầu, tôi đã biết chuyện này không giấu được, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn lôi kéo các cậu vào..."
Dung Thời nắm tay vịn, dáng ngồi tùy ý, lưng vẫn thẳng tắp.
"Trừ khi vấn đề này được giải quyết thỏa đáng, bằng không những người liên quan chẳng một ai có thể đứng ngoài cuộc."
Hồi lâu sau, Tần Lâm thở dài: "Rất nhiều chuyện một khi đã bắt đầu, tựa như mở hộp Pandora vậy, căn bản không thể kiểm soát hướng phát triển của nó."
Dung Thời biết đây có thể là một câu chuyện xưa rất dài, bèn giữ im lặng.
"Lúc đó tôi vừa qua tuổi hai mươi, vẫn còn băn khoăn về phương hướng nghiên cứu của bản thân trong tương lai, tôi gặp đàn anh Kỷ trong một cuộc toạ đàm học thuật, ông ấy chuyên nghiên cứu về chất dẫn dụ của Omega. Thời điểm đó tôi mới kết hôn không bao lâu, vừa nghe có thể giúp đỡ Omega thì lập tức thấy hứng thú."
"Chúng tôi có rất nhiều điểm chung về các khái niệm học thuật, làm việc rất ăn ý, nên chẳng mất nhiều thời gian để đưa ra dự án hợp tác, đó chính là "Kế hoạch thuyền buồm"."
Nghĩ đến tư liệu 01 điều tra, Dung Thời hỏi: "Nghiên cứu chất xúc tác thay thế thuốc ức chế, trợ giúp Omega vượt qua kỳ động dục suôn sẻ?"
Tần Lâm gật đầu: "Công dụng của thuốc ức chế chính là ức chế, nhưng hiệu quả ức chế bị nhiều yếu tố ảnh hưởng như liều lượng, tuổi tác, tình trạng động dục. Trong điều kiện bình thường, tác dụng sẽ giảm dần, mà tăng liều lượng lại ảnh hưởng tới sức khỏe."
"Chúng tôi đã tiến hành khảo sát, trong vòng một tháng, Đế Quốc có hơn năm trăm triệu Omega cố ý hoặc vô tình động dục, 90% họ lựa chọn sử dụng thuốc ức chế, trong đó 10% không có hiệu quả sau khi tiêm, đành phải để Alpha đánh dấu; trong 10% bị Alpha đánh dấu, có 0.1% bị ép đánh dấu với Alpha mà họ không ưng."
Nói tới đây, giọng Tần Lâm lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Bỏ qua mong muốn chủ quan, bản năng động dục định kỳ khiến Omega chịu tổn thương sâu sắc, cứ nghĩ tới chuyện Tiểu Phàm có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn là tôi không thể chịu đựng nổi."
"Omega dễ bị tổn thương trong kỳ động dục bởi giới tính yếu ớt, bản năng chất dẫn dụ phải chịu sự chi phối của chất dẫn dụ Alpha, từ đó ảnh hưởng đến thể xác và trạng thái tinh thần. Cho nên tôi với Kỷ Minh bàn bạc và vạch ra hướng đi quyết định - làm cho chất dẫn dụ của Omega mạnh hơn."
...
Lúc Dung Thời rời khỏi văn phòng của Tần Lâm đã rạng sáng.
Ông lái xe đưa hắn về.
Trong xe, Tần Lâm định nói lại thôi.
"Cậu có tin tôi không?"
Dung Thời: "Nếu không tin, tôi sẽ không đến gặp ngài."
Tần Lâm chần chờ bảo: "Tiểu Phàm không biết những chuyện này, tôi..."
Dung Thời dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa kính: "Tôi sẽ không kéo thầy ấy vào cuộc."
Tần Lâm khẽ thở phào: "Từ lúc bắt đầu tôi cũng chẳng muốn kéo cậu vào, cũng cố gắng tránh để cậu biết quá nhiều, bởi chuyện này rất nguy hiểm, cậu không cần thiết phải gánh vác nhiều như vậy."
"Tôi sinh ra đã là người trong cuộc, sao có thể chỉ lo cho thân mình được?" Dung Thời lạnh nhạt: "Chỗ Kỷ Minh, ngài có thể giúp tôi liên lạc hay không? Tôi muốn tìm ông ấy nói chuyện."
Tần Lâm nhìn về phía trước.
"Đã vài chục năm tôi không gặp ông ấy, nhưng..." nghĩ đến lá thư kia, ông dừng một chút, nói tiếp: "Tôi sẽ cố gắng."
Trở lại ký túc, Dung Thời xoa xoa thái dương, gương mặt hiện rõ vẻ mỏi mệt.
Hắn về đến nơi, đang định mở cửa thì thấy không thích hợp.
Sao cửa không khóa?
Trong phòng tối om, Dung Thời nhẹ nhàng khép cửa, đứng yên trong bóng tối một lát để mắt thích ứng.