Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 149



Ban đêm 12 giờ 20 phút, một chiếc xe bay màu đen đậu trước con hẻm tối tăm, sâu hun hút.

Cửa xe mở ra, Dung Thời đè sụp vành mũ lưỡi trai, kéo khóa áo kín kẽ, che khuất hơn nửa gương mặt.

Tống Du cũng mặc đồ bình thường, vòng qua đầu xe bước đến bên cạnh hắn.

"Sao lại hẹn gặp ở nơi hẻo lánh thế này nhỉ?"

"Nhớ cẩn thận."

Dung Thời cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Khả năng quan sát trong bóng tối của hắn khá tốt, thế nhưng để đảm bảo an toàn, 01 vẫn bật chế độ cảm ứng nhiệt.

Phố Huyền Vũ ở tinh cầu Học Phủ thuộc khu thành cổ, phần lớn là nhà thấp sân nhỏ, tỷ lệ cư trú rất thấp.

Một vài người làm việc gần nửa đời tại tinh cầu Học Phủ, lại không muốn tới tinh cầu khác dưỡng lão nên lựa chọn dành những năm cuối đời tại đây.

Từ số nhà Tần Lâm đưa, hai người rời hẻm nhỏ, bước dọc theo con đường rải sỏi về hướng đông chừng mười phút, cuối cùng đứng trước một cánh cửa.

Đây là loại cửa gỗ đôi truyền thống nhất, bên trên có treo biển "Cửa hàng hoa Hạnh Phúc" và dòng chữ nhỏ dưới góc phải "Số 5 phố Huyền Vũ".*

(Chương trước mình thấy để số nhà 59 nhưng sang chương này lại là 5.)

Dung Thời gõ nhẹ ba lần, một hồi lâu chẳng thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Tống Du sốt ruột, gõ thêm ba lần nữa.

Cậu gõ rất mạnh và lập tức nhận thấy điều bất thường - cửa không khóa.

Hai người liếc nhìn nhau, mau chóng rút súng sau thắt lưng rồi nắm trong tay.

Dung Thời nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong tối tăm hơn so với bên ngoài.

Phòng ngoài rộng chừng mười mấy mét vuông có đặt hai chiếc kệ hình thang, bên trên trồng đầy các loại hoa cỏ, đi sâu vào bên trong thì thấy bày biện đủ các chậu cây nhỏ.

Bước qua cánh cửa là phòng nghỉ giản dị, kê một chiếc giường và một chiếc bàn nhỏ, chỉ liếc mắt đã quan sát hết thảy gian phòng.

Họ tới quá sớm hay quá muộn?

Bỗng tiếng động trầm đục cực khẽ truyền vào tai Dung Thời, hắn vội ngó ra sân sau, giọng 01 cùng lúc vang lên.

【Cách 300m về phía trước có vụ xung đột, tổng cộng là 32 người đang di chuyển về hướng tây.】

"Đi!" Tống Du nhanh chân vượt lên, mở cửa ra sân sau, giậm nhảy vài bước vọt qua bức tường cao hai mét, chạy về phía mục tiêu.

Vừa thoát khỏi con hẻm, cậu thoáng thấy đằng trước có hai tên mặc đồ đen đang lôi một người vào ngõ nhỏ bên trái.

【00: Giáo sư Tần Lâm.】

Tống Du tối sầm mặt, tăng tốc độ.

Tần Lâm toàn thân nhũn ra, ý thức mơ hồ, đôi tay bị giữ chặt, chân không ngừng giãy giụa với ý đồ tạo ra tiếng động.

"Ngoan ngoãn coi!" Tên mặc đồ đen bên trái quát khẽ: "Có tin tao đập chết mày không?"

Vừa dứt lời, sau gáy bỗng thổi tới luồng gió khiến da đầu gã tê dại, cơ bắp toàn thân căng cứng, gã lập tức rút súng ra, xoay người lại.

Nhưng chưa kịp giơ súng lên, cổ tay đã bị nắm chặt.

Tay tê rần, khẩu súng rơi xuống đất.

Gã định kêu cứu thì bị siết cổ ấn vào tường.

Tống Du chẳng cho gã lấy một cơ hội giãy giụa, khớp ngón tay khép vào.

Rắc! Xương đứt gãy.

Sau lưng truyền đến động tĩnh, Tống Du đá ngược, hất văng khẩu súng của tên áo đen khác rồi xoay người một cước quét ngang.

Gã không có đường đánh trả, đầu đập mạnh vào tường rồi nằm sõng soài trên mặt đất, mãi chẳng bò dậy nổi.

Mắt thấy Tần Lâm sắp ngã, từ sau lưng, Tống Du túm lấy cổ áo ông kéo về phía mình.

Chíu!

Tiếng súng nổ vang bên tai.

Tống Du nhanh chóng nghiêng người áp sát tường, giơ súng chĩa thẳng vào ngõ nhỏ trước mặt.

Nhưng chưa kịp nổ súng, tên áo đen đã trúng đạn ngã xuống đất.

"Đưa ông ấy ra ngoài." Dung Thời chạy tới, chắn trước mặt Tống Du.

Cậu vội mang người lui về: "Hãy cẩn thận."

"Ừ." Hắn chẳng nhiều lời, nã đạn về phía trước.

Tống Du tập kích đã thu hút sự chú ý của tất cả những kẻ mặc đồ đen.

Mấy chục tên bịt kín ngõ nhỏ, họng súng đen như mực nhắm thẳng vào Dung Thời.

【01: Đằng trước có năm gã đang bỏ chạy với một ông lão!】

Tầm mắt quét ngang, Dung Thời lướt nhanh về phía trước trong cơn mưa đạn.

Mật độ đạn dày đặc nhưng hắn chẳng hề hấn gì.

"Đệt mợ! Giết nó cho tao!" Tên cầm đầu nóng nảy.

Trong bóng tối, không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng ngã xuống đất.

Mắt thấy đồng bọn bên người lần lượt bỏ mạng, chúng vừa đánh vừa lui, tâm lý dần sụp đổ.

Rốt cuộc có phải người không? Vì sao lại không chết!

"Nó đâu?"

Chẳng biết ai hét lên một câu.

Mục tiêu bỗng dưng biến mất!

Chúng nhìn quanh bốn phía, lông tóc dựng đứng.

Tên cầm đầu tựa hồ cảm nhận được, ngẩng phắt đầu lên, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Dung Thời.

Tim giật thót, gã giơ súng hô to: "Bên... hự!"

Mới kịp thốt ra một chữ, cổ họng căng cứng, tai nghe thấy âm thanh răng rắc, ý thức hoàn toàn biến mất.

Dung Thời ấn nút trên súng phóng, cấp tốc rút lui, bay trở lại cây cổ thụ trong sân.

Những người còn lại nghe thấy tiếng động, giật mình hoảng hốt, vội vã dạt ra rồi xả súng vào vị trí trung tâm.

"Ahhhh...!"

Ngõ nhỏ hỗn loạn, bao nhiêu tên bị đồng bọn bắn trúng.

Dung Thời trượt ống súng, xử lý nốt mấy kẻ còn sót lại, nhẹ nhàng giải quyết 22 người.

【01: Mấy tên kia sắp lên một chiếc xe bay đậu cách đây 100m thẳng hướng phía trước!】

Vẻ mặt Dung Thời thay đổi, hắn vội đạp lên nóc nhà đuổi theo bằng đường tắt.

"Buông tôi ra!"

Cuối ngõ nhỏ, ông lão bị hai tên mặc đồ đen giữ chặt đang không ngừng giãy giụa.

"Ông già, tôi khuyên ngài nên ngoan ngoãn trở về cùng với chúng tôi, nhỡ chọc ông chủ tức giận thì hậu quả ngài không gánh nổi đâu."

Tên đàn ông đi đầu thái độ rất ngang ngược, tuy dùng tôn xưng, giọng điệu lại cực kỳ khinh miệt.

Ông lão phẫn nộ, giọng khàn khàn, ốm yếu: "Tôi không phải phạm nhân! Nó không có quyền giam lỏng tôi!"

Tên đi đầu: "Chuyện này ngài vẫn nên tự mình nói với ông ấy đi."

"Hự!"

Tên mặc đồ đen bên trái đột ngột ngã xuống.

Những người khác lập tức rút súng đề phòng.

"Hự!"

Tên mặc đồ đen phía sau bên phải lại ngã xuống.

Tên đi đầu vẻ mặt lạnh lùng, ra hiệu: "Đưa ông già lên xe!"

Hai tên áo đen còn lại vội vã khiêng ông lão chạy về phía chiếc xe.

Thấy tình hình thay đổi, ông lão dùng chút sức lực cuối cùng giãy giụa, nhưng chẳng đem lại bao nhiêu tác dụng.

"A...!"

Tên mặc đồ đen bên trái ngã xuống.

Hẫng một phía, ông lão cũng lăn xuống.

Tên đồ đen bên phải túm ông lão lên một cách thô bạo, định khiêng người vào trong xe.

Vào xe rồi thì đừng hòng trốn thoát.

Ông lão hít sâu một hơi, há mồm cắn vào lỗ tai gã.

"Á! Buông ra!"

Gã kêu lên, dùng tay thụi vào người ông lão mấy cú.

"Ư ư...!" Ông lão đau đến trào nước mắt, nhưng sống chết không chịu nhả ra.

"Con mẹ mày... hự!"

Đúng lúc tên mặc đồ đen định quẳng ông lão vào trong xe thì cả người bỗng co giật, thân mình đổ ập về phía trước.

Ông lão ngã xuống, từ từ lăn ra sau một vòng.

"Ui da."

Tên đi đầu thấy toàn bộ người của mình bỏ mạng, vội vã chạy về phía ông lão.

Ông lão cố gắng lật mình, quỳ bò trên đất, tay đỡ lưng nhưng vẫn không tài nào đứng dậy nổi.

"Cạch..." nghe thấy tiếng động, ông lão ngẩng lên nhìn thì đối mặt với tên đi đầu đang xông tới.

Ông vội lùi lại, nhanh chóng chuyển hướng, dùng cả tay và chân bò về phía trước.

"Đứng lại!" Tên mặc đồ đen đuổi theo.

"Hừ... thằng oắt con, mày bảo ông đứng lại là ông phải đứng lại à? Ui da..."

Ông lão hùng hổ chửi mắng, vừa thở hổn hển vừa bò về phía trước.

Chíu!

Viên đạn nén khí cường độ cao xuyên qua con đường rải sỏi, để lại một cái lỗ.

Tên đi đầu chật vật né tránh, tuy không bị bắn trúng, nhưng chẳng thể tiếp cận ông lão thêm một bước.

Dung Thời dùng súng phóng móc vào cành cây, đu từ trên xuống, tung chân đá về phía gã.

Dường như cảm nhận được, gã giơ tay lên đón đỡ, tuy nhiên vẫn bị đẩy lui vài bước.

Sau khi đứng vững, Dung Thời chân dài quét ngang, đá văng súng của gã, biến nắm đấm thành chưởng, đánh thẳng vào điểm yếu.

Gã loạng choạng lùi ra sau hai bước, nhanh chóng ổn định rồi chống trả.

Ngắn ngủn vài giây, hai người trao đổi hơn mười chiêu.

Gã càng đánh càng khiếp sợ.

Kẻ này rốt cuộc là ai? Vì sao mỗi chiêu đều có thể khắc chế mình?

Ông lão hoảng sợ đã bò đi mất dạng.

Dung Thời sợ xảy ra chuyện, dùng sức phá tan phòng ngự của đối phương, tung cước trúng vào đầu gã, một chiêu khống chế địch.

Đầu bị dính đòn nghiêm trọng khiến tên mặc đồ đen lảo đảo.

Dung Thời giơ súng nhắm ngay vào trán gã, giọng trầm thấp lạnh lùng: "Hóa ra ngay từ lúc đầu mày đã không phải người của tao."

Nghe giọng nói, gã nheo mắt, khi tầm nhìn rõ ràng thì chỉ thấy một đôi mắt lạnh như băng.

"Là mày...!"

Tiếng súng vang lên.

Gã ngã xuống đất.

【01: Trần Nhật Thăng, đội trưởng lực lượng xung kích quân đoàn 1, hóa ra lại là gián điệp kẻ thù phái tới, hầy.】

Dung Thời cất súng, nhìn "đồng đội" kiếp trước lần cuối rồi xoay người bước về phía ông lão.

Ông lão bò đến đầu gối đau nhức, bàn tay trầy xước, thở không xong, muốn nhìn xem kẻ đuổi theo mình thế nào.

Quay đầu lại, sao chẳng thấy tên mặc đồ đen đâu nữa?

Ông nhìn quanh bốn phía, chỗ này là chỗ nào?

"Mấy thằng oắt con." Ông đỡ lưng ngồi xuống, há mồm thở dốc.

"Ông không sao chứ?"

Phía trên đột ngột vang lên tiếng nói, da đầu căng cứng, ông lão định chạy trốn, lại thấy người nọ uyển chuyển nhảy tới trước mặt.

Chỉ nhìn quần áo cũng biết người này không cùng phe với những kẻ đã bắt mình.

Ông lão âm thầm đánh giá, không vội chạy, bởi chính xác thì làm gì còn sức mà chạy nữa.

"Cậu là ai?"

Dung Thời bước đến ngồi xổm trước mặt ông, không trả lời.

Khuôn mặt ông lão tái nhợt, ướt đẫm mồ hôi, cả lòng bàn tay trầy xước.

Hắn đang định lên tiếng thì đột ngột nghe 01 cảnh báo.

【01: Trên người ông ấy có cài thiết bị theo dõi!】

Ánh mắt Dung Thời biến đổi, tay ra dấu yên lặng.

Nhấn lên gáy và cổ tay ông lão, hắn nhanh chóng phát hiện một chỗ hơi nhô lên.

Ông lão rụt tay về theo bản năng, lại bị Dung Thời giữ chặt.

"Cậu muốn làm gì?"

Dung Thời im lặng, gõ hai cái lên cổ tay ông lão, ánh mắt ý bảo ông đừng lên tiếng.

Ông lão ngẩn ra, cúi đầu nhìn cổ tay mình, trầm ngâm.

Dung Thời lật cổ tay ngăn tầm mắt ông lão, 01 hóa thành sợi tơ bò dọc theo cổ tay hắn đến cổ tay ông rồi đâm xuyên qua làn da.

Cảm giác cổ tay đau nhói, ông lão run lên, đang định giãy giụa thì Dung Thời buông ra.

01 bọc thiết bị theo dõi lại, biến thành một con sóc nhảy lên đầu tường rồi chạy mất hút.

"Cậu vừa làm gì tôi?" Ông lão nhìn vết thương nhỏ, ánh mắt sắc bén.

Dung Thời: "Ông không biết mình bị cài thiết bị theo dõi à?"

Ông lão cụp mắt, hỏi ngược lại: "Còn cậu sao lại biết?"

Dung Thời: "Bởi vì tôi thông minh hơn ông."

Ông lão: "..."

"Có đứng lên được không?" Dung Thời nâng ông lão đứng dậy, thấy ông đỡ lưng với sắc mặt khó coi, hắn bèn hỏi: "Bị đụng vào lưng sao?"

"Lưng của tôi ngon hơn cậu nhiều!" Ông lão hầm hừ gạt tay hắn ra rồi đứng thẳng lên, sắc mặt chợt thay đổi hẳn: "Ui da... cái lưng già của tôi!"

Dung Thời: "..."

Hắn cõng ông lão về, người của Tống Du đã dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.

"Sao thế? Ông ấy bị thương à?" Tống Du bước tới, tầm mắt đảo qua ông lão trên lưng Dung Thời, cau mày khó chịu: "Tôi mới được anh ấy cõng có một lần thôi, ông quá lời rồi."

Ông lão: "..."

Thằng nhãi con này ở đâu ra, có biết thế nào là lễ phép hay không?

Dung Thời: "..."

Ghen tỵ cả với một ông lão?

Hai người quay lại ngôi nhà số 5 phố Huyền Vũ, Dung Thời hạ thấp giọng hỏi: "Giáo sư Tần thế nào?"

Tống Du: "Bị gây mê, em đã cho ông ấy uống thuốc, nửa tiếng nữa là ổn."

Dung Thời: "Ừm, còn em?"

Tống Du lắc đầu: "Chỉ vài người sao có thể làm em bị thương được."

Hắn quay sang nhìn cậu: "Anh muốn hỏi tay em có đau không."

Tống Du phản ứng lại, cong môi mỉm cười: "Nếu em nói đau thì anh sẽ thổi cho em à?"

Dung Thời: "Trở về xoa xoa cho em."

Con thỏ chết ngày càng biết cách dỗ dành.

Tống Du trong lòng cảm thấy ngọt ngào, rướn người định hôn hắn một phát, lại bất thình lình đối mặt với ông lão.

Tống Du: "..."

Cái bóng đèn già này thật đáng ghét.

Ông lão thấy họ dây dưa quấn quýt, toàn thân nổi da gà.

Ông vỗ vai Dung Thời hỏi: "Hay các cậu qua đó hỗ trợ, không mau dọn dẹp thi thể nhỡ bị phát hiện."

Bị người dân hay kẻ địch phát hiện đều chẳng phải chuyện tốt.

Dung Thời vẫn bước về phía trước, giọng lạnh nhạt: "Yên tâm, họ đều là chuyên gia."

Ông lão lập tức không hiểu: "Chuyên gia?"

Còn có người chuyên dọn dẹp hiện trường gây án?

Dung Thời: "Đúng vậy, không ai biết cách nhặt xác tốt hơn họ."

Năng lực cấp dưới được khen ngợi cũng chẳng khác gì bản thân được khen ngợi, Tống Du xỏ tay vào túi, khóe môi vô thức cong lên.

Lại nghe thấy Dung Thời bổ sung: "Có một cậu chủ bạo lực như thế thì đành chịu thôi."

Ông lão: "?"

Tống Du: "..."

___o0o___

Tác giả có lời muốn nói:

Dung Thỏ Thỏ: Có một cậu chủ bạo...

Tống Meo Meo: Hửm? [Thò móng vuốt]

Dung Thỏ Thỏ:...đáng yêu như thế, họ hạnh phúc thật đấy [mỉm cười]

Tống Meo Meo: Còn phải nói? [liếm liếm thịt đệm]