Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 154



"Wow! Lại bắn rơi một chiến hạm phe mình, chỉ huy quân địch thật trâu bò!"

Tần Lạc vừa tham gia náo nhiệt vừa bình luận trực tiếp: "Vị này trông giống thượng úy Lưu Đức - sĩ quan chỉ huy thế nhỉ, năng lực chỉ huy thật ấn tượng."

Trong phòng phát trực tuyến vốn có vài người nghi ngờ, nay Tần Lạc nhắc tên, khu bình luận lập tức xôn xao.

"Tao đoán đúng rồi phải không? Nếu không sao lúc nãy phát hiện chương trình phát trực tuyến hắn lại suy sụp giậm chân thế?"

"Một, hắn là Lưu Đức. Hai, năng lực chỉ huy thật tệ."

"Đã ghé phần tố cáo công khai của quân đội, mặc kệ hắn có phải sĩ quan Lưu Đức hay không, dám dùng pháo oanh tạc phi thuyền trường quân đội thì chết là cái chắc!"

"Tôi đã liên hệ với Trường quân đội Trung ương, đơn vị đồn trú tinh cầu Học Phủ, tổ chức cảnh vệ tinh cầu Học Phủ, ai cũng được, mau tới cứu viện đi!"

Tần Lạc xem xét hướng gió trong khu bình luận, lại nhìn số người online tăng vọt lên tám mươi triệu, thầm nhủ chị dâu thật trâu bò.

Dung Thời trông đứng đắn, cách chơi lại ngông cuồng, chiêu trò gây tổn thất tới mức này chỉ có hắn mới nghĩ ra nổi.

Bậc thầy chơi khăm, người bình thường chơi không nổi.

Trong màn hình giám sát, sau khi Lưu Đức phát hiện mình bị livestream thì suy sụp, mau chóng rời khỏi hiện trường.

Nhưng Ares cứ như được Dung Thời giao nhiệm vụ, Lưu Đức đi đến đâu cameras theo đến đó, hoàn toàn đùa giỡn hệ thống điều khiển trên chiến hạm quân địch trong lòng bàn tay.

Dung Thời: "Không cần giám sát WC."

Ares: "Được, tôi sẽ chĩa cameras ở cửa WC chờ hắn."

Phi công/khán giả: "..."

Ông trùm AI thật lợi hại.

Chẳng biết do chương trình phát trực tuyến ảnh hưởng tâm lý hay do bị pháo phân tử liên tục oanh tạc gây tổn thất lớn, tần suất tấn công của quân địch giảm hẳn.

Tần Lạc nhân cơ hội phỏng vấn Tống Du.

"Anh, anh cảm thấy thực lực của đối phương thế nào?"

Tống Du: "Trí lực quá thấp."

Tần Lạc: "Vậy anh cho rằng đối phương lấy đâu ra tự tin để tấn công chúng ta?"

Tống Du: "Đa số kẻ ngốc đều nghĩ mình bình thường."

Tần Lạc gật gật đầu, nhìn cameras bảo: "Anh cả tổng kết vô cùng ngắn gọn và chính xác, nào chúng ta cùng đi phỏng vấn vị tiếp theo."

Cậu bước đến chỗ Dung Thời: "Ông anh, ông anh thấy vũ khí trang bị của đối phương thế nào?"

Dung Thời: "Không tệ."

"Có thể nói cụ thể hơn được không?" Tần Lạc hỏi rồi nhìn cameras: "Cơ hội hiếm có, các bạn nhỏ mau mở sổ tay."

Bao nhiêu người ở khu bình luận cười ha ha...

"Sổ tay đã mở, ngoan ngoãn chờ."

"Áu áu áu áu!! Đây là nội dung tôi được nghe miễn phí sao? Anh cả hãy nói nhiều một chút!"

"Ôi không, trên phố toàn là người, tôi hoảng loạn quá, đành chọn đại một cửa hàng nào đó để vào lớp vậy."

"Dung papa giảng bài kìa! Để con gọi bạn bè tới!"

Dung Thời chỉ ngón tay, ở giữa xuất hiện thêm một cửa sổ ảo lơ lửng, bên trên hiển thị mô hình chiến hạm địch dạng 3D.

"Đây là mẫu K811 do Cố thị sản xuất, được gọi là kẻ ẩn nấp, mô hình đời thứ hai, dùng để theo dõi ám sát, chất liệu thân máy đặc thù, năng lực phản giám sát mạnh mẽ... giá thành cao, được quân đội cung cấp một phần kỹ thuật mấu chốt. Khi xin cấp phép sản xuất, quân đội sẽ hạn chế con đường tiêu thụ, chỉ cho phép mua sắm nội bộ, không cho phép tiêu thụ bên ngoài."

Tần Lạc hơi kinh ngạc, vốn định để Dung Thời vùi dập đôi câu, không ngờ hắn thật sự hiểu biết nhiều như vậy!

"Nói cách khác chỉ có quân đội mới có, đoàn tinh tặc thừa tiền cũng chẳng mua nổi?"

Dung Thời: "Đem chiến hạm kiểu này cung cấp cho đoàn tinh tặc thì ai dám yên tâm mà ngủ chứ?"

"Đúng thế." Tần Lạc cố ý hỏi: "Vậy lai lịch bọn chúng ra sao nhỉ, bỗng dưng tôi không hiểu?"

Dung Thời: "Xét từ vũ khí rõ ràng có liên quan tới quân đội, nhưng trình độ chiến đấu lại thua đoàn tinh tặc, đúng là khó hiểu thật."

Tần Lạc: "..."

Mỗi lần phỉ nhổ đều trúng tim đen, bái phục ông anh.

Khán giả phòng phát trực tuyến tăng vọt lên một trăm ba mươi triệu, cả khu bình luận đều thảo luận việc này.

"Xem ra là sự thật, thượng úy Lưu gì kia, hắn muốn tạo phản chăng?"

"Quân đội cần phải giao nộp Lưu Đức và đưa ra lời giải thích chính thức về cuộc tấn công, bằng không trang này khó mà lật!"

"Quân đội thế mà tấn công người một nhà, có khủng bố quá không?"

"Ai xác nhận dùm cái, chủ tịch nói có đúng không? Sao cái gì cậu ấy cũng biết thế?"

"Kỹ sư có kinh nghiệm trong xưởng công nghiệp quân sự mười năm bày tỏ, đúng là mẫu này do quân đội cung cấp, chưa từng giới thiệu ra bên ngoài, tỷ lệ xuất hiện cũng cực thấp, thế mà cậu ấy hiểu biết thấu triệt như vậy, vốn kiến thức tích lũy của tân sinh viên này không đùa được đâu."

Chỉ hai ba câu, Dung Thời đã ghim chặt thân phận đối phương.

Quân đoàn Lưu Đức hỗn loạn.

Lưu Đức nhốt mình trong WC, ngồi trên bồn cầu tức giận hét lên với cấp dưới qua màn hình ảo: "Vì sao vẫn còn phát trực tuyến?"

Cấp dưới lau mồ hôi liên tục, vẻ mặt hoảng loạn lo âu.

"Không làm được, thật sự không làm được, chúng tôi đã thử mọi cách đều không hack được!"

Lưu Đức: "Vô tích sự! Diễn đàn trường quân đội không hack được, tôi cần các cậu làm quái gì?"

Cấp dưới chột dạ, giọng càng ngày càng nhỏ: "Có... có lẽ họ đã can thiệp gì đó, tôi chưa từng gặp qua hệ thống phòng ngự cao như vậy..."

Nghe mình bị châm chọc mỉa mai trên livestream, Lưu Đức tức đến choáng váng, phẫn nộ quát: "AI kia đâu? Sao còn chưa trục xuất nó ra ngoài?"

Cấp dưới khẩn trương, không ngừng nuốt nước miếng.

"Đã thử ạ, tôi nghi ngờ trước đó chúng đã cấy virus, bằng không hệ thống của chúng ta đâu dễ dàng bị xâm nhập như vậy, AI hầu như chẳng phản kháng gì hết."

Lưu Đức nổi trận lôi đình: "Trước khi hóa giải khống chế, bảo tất cả mọi người trao đổi bằng văn bản! Đừng để bại lộ bất cứ thông tin gì!"

Cấp dưới mắt sáng lên: "Yên tâm, hiện giờ tôi cũng đang ở trong WC."

Đang nói, bên tai hai người đột ngột vang lên giọng nam điềm tĩnh.

"Thưa quý khách, thời gian khoa học đi WC là năm phút, ngài đã ngồi xổm mười ba/ tám phút, kiến nghị ngài sắp xếp chế độ ăn uống hợp lý, đề phòng táo bón. Để tiết kiệm tài nguyên công cộng, cửa WC sẽ tự động mở sau năm giây."

Lưu Đức: "..."

Cấp dưới: "..."

Mẹ kiếp rốt cuộc AI gì thế này?

Quân đoàn của Lưu Đức không dám liều nữa, Tống Du nhìn màn hình theo dõi thấy chúng đang lùi dần, khả năng cho rằng khoảng cách xa sẽ thoát khỏi cục diện khống chế.

Bên Dung Thời chỉ có độc một chiếc phi thuyền, còn chẳng phải loại hình tấn công, dĩ nhiên không đuổi theo, nhưng khán giả trong phòng phát trực tuyến đã bị chọc giận, căn bản không muốn buông tha Lưu Đức.

Học viện quân đội Trung ương là trường học quân sự đứng đầu Đế Quốc, số lượng người truy cập và mức độ chú ý có thể hiểu nhiều tới mức nào, hơn nữa lại là hai nhân vật vô cùng nổi tiếng Dung Thời và Tống Du bị tấn công.

Hội tụ các điểm nóng, khi tin tức vừa tuôn ra lập tức chiếm lĩnh các nền tảng truyền thông lớn.

Ngắn ngủn chưa đầy nửa giờ, Lưu Đức trở thành đối tượng bị cư dân mạng lên án công khai, một khi đã có bằng chứng rõ ràng, sự nghiệp quân sự của hắn cũng kết thúc.

Những đội quân khác mai phục gần đó lặng lẽ lùi lại, hiếm khi mới có cơ hội tốt, họ không muốn từ bỏ.

Có Lưu Đức làm gương, tất cả vội vàng đeo mặt nạ, sợ bị Dung Thời phát hiện.

"Sao phát trực tuyến còn không hack xong? Mấy người đang làm trò hề gì vậy?"

"Báo cáo thủ trưởng! Chúng tôi không sao hack được!"

"Không được, phòng ngự quá cao! Không làm được!"

"Đối phương theo lộ trình đột nhập vào hệ thống của chúng ta!"

Trường hợp tương tự nhau trình diễn ở từng quân đoàn mai phục.

Bọn họ trơ mắt nhìn chiếc phi thuyền nhỏ lắc lư bay trước mắt, rõ ràng chỉ một phát pháo phân tử là có thể bắn nó nổ thành bụi vũ trụ, mà thế quái nào lại không trúng, còn bị bại lộ thân phận.

Rời khỏi phạm vi tấn công, Dung Thời đem quyền điều khiển trả lại cho phi công.

Tần Lạc đứng bên Dung Thời và Tống Du, ngoài cười hì hì, trong lòng kỳ thật khẩn trương không thể tả.

Từ tình hình AI, ít nhất có năm quân đoàn mai phục quanh đây, mỗi quân đoàn ít nhất hơn một ngàn người.

Nghĩ đến quyết định trước đó, cậu vẫn còn sợ.

Nếu lúc ấy cậu cùng điện hạ nửa đêm rời đi, rất có thể bị chúng oanh tạc luân phiên, kết quả thế nào thật khó nói.

Cameras lơ lửng đã ghi lại mọi sự việc xảy ra với phi thuyền, đám Lưu Hoành Trần Thần ngồi chờ trong phòng phát trực tuyến sốt ruột giậm chân, họ biết chuyện không đơn giản như Dung Thời và Tống Du nói.

Trần Thần: "Anh họ mày ngáo à? Một mình chết chưa đủ đâu mà phải kéo cả gia tộc theo?"

Lưu Hoành đã gửi tin cho cha và ba mình, hắn co người trên sô pha, mặt mũi ủ rũ: "May mắn pháp luật Đế Quốc không quy định tội liên đới, bằng không tao có mười cái mạng cũng chả đủ dùng."

Dám tấn công phi thuyền trường quân đội, dám tấn công nhân tài nổi bật của trường quân đội, dám tấn công hoàng thất!

Tùy tiện chọn một trong ba, hình phạt nhẹ nhất cũng tù mọt gông.

Bạch Đình từ trong phòng chạy ra: "Tao vừa gọi cho cha tao, ông ấy nói quân đội đã phái cứu viện tới, hiện giờ cấp cao đang triệu tập hội nghị khẩn cấp, bên trên tức giận, chuyện lần này không dễ bỏ qua."

Trần Thần: "Bây giờ vấn đề không chỉ đơn giản là ai bị tấn công nữa, với quân đội mà nói, đây còn là danh dự, dân chúng đã sinh ra nghi ngờ quân đội, nếu không xử lý thích đáng, phản ứng dây chuyền kế tiếp chẳng một ai đoán được."

Hồ Phong lắc đầu líu lưỡi: "Có phải chủ tịch biết sẽ xảy ra chuyện nên mới livestream không? Tao đang thắc mắc sao tự nhiên cậu ấy cần mẫn thế."

Trước mặt chính là điểm nhảy không gian.

Tống Du nhìn chăm chú màn hình ảo, ngón tay rũ bên hông lặng lẽ ngoắc Dung Thời.

Chỉ cần bay tới đó, coi như họ thông qua cửa thứ nhất.

【01/00: Đã lọt vào phạm vi tấn công, chú ý đề phòng!】

Nhìn vào một điểm nào đó trên màn hình giám sát, vẻ mặt Dung Thời biến đổi.

Ngay khi phi thuyền tiến vào điểm nhảy, mấy phát pháo phân tử phóng thẳng tới từ các góc độ khác nhau.

Tốc độ thật sự quá nhanh, Dung Thời từ bỏ ý định dùng tay, sử dụng suy nghĩ ra lệnh cho 01, để nó khống chế phi thuyền né tránh dựa theo ý hắn.

"Đệt mợ!"

Phi thuyền đột ngột nghiêng một góc lớn, Tần Lạc không kịp phản ứng, cả người trượt đi, may mắn ôm được góc bàn mới không đụng vào tường.

Cùng lúc, Dung Thời nhấn xuống bàn điều khiển, một tay vòng qua eo Tống Du bảo vệ cậu trong lồng ngực.

Tống Du nhìn màn hình giám sát, cau mày: "Không cùng phe với đám kia."

Dung Thời: "Ừ."

Làn sóng tấn công đầu tiên qua đi, làn sóng thứ hai đuổi tới, căn bản không cho họ cơ hội thở dốc.

Phi công: "Không thể tiến vào, quay về trường học trước đã."

"Không được đâu." Dung Thời quan sát quân địch, giọng lạnh nhạt: "Bọn chúng sẽ không cho chúng ta quay về."

Cơ phó xem xét lộ tuyến quay về, phát hiện phạm vi có thể kiểm tra đo lường đều bị chiến hạm lai lịch không rõ lấp kín, căn bản chẳng có khe hở chui qua.

"Nếu cứ vậy, chúng ta không đợi được cứu viện mất!"

Nhìn chiến hạm dày đặc, Tần Lạc suýt gục ngã.

Giá họ ở trên chiến hạm còn đỡ, đằng này họ lại ở trên một chiếc phi thuyền nhỏ.

So sánh với chiến hạm khác nào kiến với voi!

"Sợ gì?" Tống Du xoay cổ tay, cười khẽ: "Tôi không chịu nổi khiêu khích, nếu bọn chúng nhất định muốn, vậy phải chơi cho thật đã."

"Mọi người ngồi vào ghế an toàn phía sau đi."

Dung Thời bảo hai phi công và Tần Lạc, còn hắn và Tống Du đứng trước bàn điều khiển: "Ares và em trai đi khống chế hệ thống quân địch rồi chờ lệnh."

Ares/Zero Reese: "Đang xâm nhập... đã xâm nhập."

Màn hình ảo giữa trung tâm có thêm một cửa sổ, biểu hiện hình ảnh giám sát của quân địch.

Đáng tiếc đối phương đều đeo mặt nạ, căn bản thấy không rõ ai với ai.

Trong cung, Tống Kha nhìn màn hình phát trực tuyến, cười khinh thường.

"Chúng mày cho AI xâm nhập thì thế nào, cứ tưởng giở vài chiêu trò vặt vãnh là thắng được thật hả? Ngây thơ!"

Dung Thời điều khiển phi thuyền né tránh, Tống Du xem xét số liệu radar, cung cấp bổ sung dữ liệu cho Dung Thời.

"Thầy Dung, tiết này học gì vậy?" Tống Du mỉm cười, ánh mắt lạnh băng.

Dung Thời lạnh nhạt: "Học khóa chiến thuật đi."

Tống Du: "Chiến thuật gì?"

Dung Thời: "Chắc là thuyền cỏ mượn tên?"

Tần Lạc ngồi sau thấy hai ông anh hào hứng, thở dài, nhìn cameras đùa: "Nói thật thì, chẳng biết liệu thuyền cỏ có phải là chiếc phi thuyền nhỏ bé này không? Tôi sợ lắm."

Khán giả trong phòng phát trực tuyến vừa sốt ruột vừa phấn khích, muốn nhìn họ chiến đấu với các quân đoàn, lại sợ họ xảy ra chuyện.

Quân địch tấn công liên miên không dứt, kỹ thuật điều khiển cao siêu của Dung Thời khiến mọi người kinh ngạc cảm thán không thôi.

Dung Thời nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh đầu tiên.

"Ares, từ giờ trở đi, cứ cách năm giây, lần lượt công bố thông tin cá nhân của quân địch trên các nền tảng lớn cho đến khi chúng dừng tay mới thôi."

Ares: "Vâng! Phấn khích quá đê!"

Mọi người: "..." AI này sai sai.

Tống Du: "Em trai, khống chế hệ thống phóng, căn cứ mệnh lệnh để hành động."

Zero Reese: "Vâng! Phấn khích!"

Trong chiến hạm quân địch, Triệu Võ nghe Dung Thời nói trên livestream, cười không ngừng.

"Một chiếc phi thuyền nhỏ cũng dám đối đầu trực diện với quân đoàn?"

Hắn khác quân đoàn 3 của Lưu Đức!

Còn công bố thông tin cá nhân nữa cơ? Hù dọa ai hả!

Cười được nửa chừng, phía dưới có người hô to: "Thủ trưởng, không xong! Ngài... thông tin của ngài..."

Triệu Võ sắc mặt cứng đờ, nhanh chóng mở mạng xã hội, thì thấy hồ sơ cá nhân của mình chễm chệ trên top hot search!

Một đoạn video ngắn, chỉ có mười lăm giây, so sánh hình ảnh đeo mặt nạ và thông tin cá nhân của hắn.

Mắt không mù sẽ nhận ra là cùng một người.

"Khốn kiếp!" Triệu Võ nhảy dựng lên, đầu muốn nổ tung.

"Thủ trưởng, làm sao bây giờ? Chúng tôi không xóa được thông tin của ngài!"

"Câm miệng!" Nghe thế, Triệu Võ giậm chân: "Mẹ kiếp cậu sợ người khác không nhận ra đó là tôi hay sao?"

Sau khi nói xong, sắc mặt hắn biến đổi, biểu cảm vặn vẹo.

Lúc này, cấp dưới lại hô to: "Thủ trưởng, hệ thống phóng của chúng ta gặp trục trặc, pháo phân tử không trúng mục tiêu!"

Triệu Võ ngẩng đầu nhìn hơn chục màn hình giám sát.

Trong không gian tối tăm không ngừng vang lên tiếng nổ mạnh, thế nhưng chẳng trúng phi thuyền!

Các quân đoàn mai phục khác xông lên khi Triệu Võ ra tay, chuẩn bị lợi dụng sự hỗn loạn để tiêu diệt phi thuyền của Dung Thời.

Chỉ cần số lượng đủ nhiều, AI kia không thể quản hết.

Nhưng họ chưa kịp ra tay đã bị pháo phân tử của Triệu Võ bắn phá tơi bời.

Chiến hạm của Triệu Võ là loại hình tấn công mạnh, số lượng lại nhiều, căn bản họ không chống đỡ được!

Sao lại thế này? Lịch sử tái diễn?

Tần Lạc thắt đai an toàn ngồi trên ghế, thoáng thấy hai phi công há to miệng, không chớp mắt quan sát tình hình chiến đấu trên màn hình ảo, thoạt nhìn như kinh ngạc đến mức hóa đá.

"Quá đẹp! Pháo phân tử đoàn A xuyên thủng chiến hạm đoàn C của quân địch!" Tần Lạc phấn khích giải thích: "Lấy phi thuyền rách nát làm mồi, mượn hỏa lực đoàn A tấn công đoàn BCDEF, tuyệt vời ông mặt trời chiêu thuyền cỏ mượn tên!"

"Nhưng mà tôi cảm thấy nên gọi chiêu này là tay không bắt sói càng thích hợp hơn, ông anh à."

"Quá đẹp! Đoàn D chỉ còn một chiến hạm nhỏ, tuyệt vọng rời khỏi chiến trường."

"Loại chiến thuật nguy hiểm này của anh cả, người thường xem là được, đừng dễ dàng bắt chước, bằng không rất có thể sẽ bị mũi tên mượn từ quân địch xuyên thủng chính mình."

Bầu không khí trong phòng phát trực tuyến từ căng thẳng dần dần trở nên nhẹ nhõm, nhiều người lại bắt đầu cười ha ha...

"Anh cả mượn mũi tên để bắn quân địch, còn người thường mượn mũi tên cắm vào mình, mãi không rút ra được (Đầu chó)"

"Tay không bắt sói là sở trường cắt đứt đường sống của chủ tịch Dung."

"Sao cứ cảm thấy lối chơi này quen mắt, rất giống một nhân vật nổi tiếng trên Star Wars."

Mắt thấy tình hình chiến đấu ngày càng tệ, Tống Kha tối tăm mặt mũi.

Hắn nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, thật sự nhịn không được bèn gọi cho Triệu Võ.

"Mẹ kiếp anh đang mộng du đấy à?"

Triệu Võ: "Tình huống không đúng, rút lui trước đã."

"Rút lui?" Tống Kha khó tin, cơ hội tốt như vậy mà không thể làm gì được Tống Du?

Hắn cả giận nói: "Không được! Lần này không giết được nó, tôi sẽ giết anh!"

Bên kia im lặng hồi lâu, trước khi Tống Kha quát tháo lần nữa thì nghe đối phương ngơ ngác bảo: "Ngài... ngài xem phát trực tuyến đã..."

Tống Kha thót tim, vừa chuyển giao diện thì hệt sét đánh ngang tai.

Màn hình phát trực tuyến là hắn.

___o0o___

Tác giả có lời muốn nói: Kẻ địch mạnh đang áp sát...

Dung Thỏ Thỏ: Vợ ơi, kho vũ khí của anh tới rồi. [ngoan ngoãn]

Tống Meo Meo: Bắt đầu thôi. [liếm móng vuốt]

Tống Kha: Làm ơn tôn trọng nhau một chút có được không?