Trước bị Dung Thời chơi đòn tâm lý, sau lại trúng thêm một kích chí mạng của Tống Du, các sĩ quan chỉ huy bao gồm cả Lâm Quyền suy sụp, không tài nào bình tĩnh nổi.
Tuy nói mở hội nghị tác chiến khẩn cấp, nhưng ngoài cãi vã ra thì chẳng thảo luận được gì.
Lục Hữu Khải liên tục nhìn màn hình giám sát, trái tim thắt lại.
Lục gia đã chạy tới bờ vực thẳm, nếu không quay đầu, e rằng nửa đời sau hai cha con họ sẽ phải sống trong cảnh tù tội.
Ông ta đến tuổi này cũng không sao, nhưng con trai ông ta chỉ 18 tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu.
"Lục Hữu Khải!"
Trong cơn hoảng loạn bỗng nghe thấy tiếng Lâm Quyền gầm lên, ông ta hoàn hồn.
Lâm Quyền cau mày, mặt mũi tối tăm: "Tranh giành quyền lực chính là vậy, bây giờ cậu mới hối hận có phải quá muộn rồi không?"
Tới nông nỗi này còn đếm xỉa gì đến tính mạng, tất cả đã mất nên ông ta chẳng nhịn nữa.
"Thắng làm vua thua làm giặc nên không có gì phải hối tiếc, chỉ là bỗng dưng tôi chẳng hiểu nổi vì sao lại tìm ngài hợp tác, để rồi tự tay đẩy Lục gia vào hố lửa."
"Cậu...!" Lâm Quyền nổi trận lôi đình: "Bản thân bất tài còn muốn đẩy trách nhiệm lên người khác, Lục gia các người thật có triển vọng!"
Lục Hữu Khải tối sầm mặt, đang định đáp trả thì thoáng thấy một vệt màu trắng lướt qua, ông ta quay đầu nhìn, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Những người khác thấy vậy cũng nhìn theo, tức khắc há hốc miệng.
Một con thỏ trắng nõn đột ngột xuất hiện giữa hàng loạt máy bay chiến đấu và cơ giáp khí phách?
Cùng lúc, bao nhiêu người trong quân đoàn sinh viên cũng trông thấy.
Trên kênh công cộng không ngừng vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
"Đó không phải món đồ chơi cơ giáp mỹ nhân Tống tặng chủ tịch sao?"
"Chú thỏ đáng yêu như thế, chủ tịch lái có thích hợp không?"
"Má ơi! Sao chủ tịch lại mang thỏ ra đó?"
"Hãy bảo vệ chủ tịch của chúng ta!"
Chú thỏ với lớp vỏ mượt mà không góc cạnh, vẻ ngoài đáng yêu, biểu cảm lạnh lùng lướt ngang chiến trường.
Nghĩ tới người điều khiển nó là chủ tịch, mọi người cảm thấy toàn thân bứt rứt.
Nếu đây không phải chiến trường thì họ đã đi chụp ảnh lưu niệm rồi.
Cùng lúc, Tống Du nhìn cơ giáp Thỏ Thỏ trên màn hình, tâm trạng vui vẻ.
Kẻ địch liên tục bị đẩy lùi, cậu bèn tranh thủ thời gian tương tác với khán giả xem livestream.
Thấy phần bình luận đều tỏ vẻ khó tin, Tống Du mỉm cười: "Các bạn không cảm thấy anh ấy rất hợp với chiếc cơ giáp này sao?"
Phần bình luận...
"Cũng không hẳn!"
"Chủ tịch Dung: chịu, không kham nổi gu thẩm mỹ của vợ tôi."
"Chủ tịch là một Alpha mạnh mẽ, sao lại điều khiển cơ giáp đáng yêu thế? Nó không phải đồ chơi thật à?"
"Trông có vẻ mong manh lắm."
"Đuổi theo bảo cậu ấy quay lại đi, đây là chiến trường đó!"
"Điện hạ, bức huyết thư của vạn người, xin hãy ban cho chủ tịch một con Z_MAX999!"
"Không có mắt." Thấy bao nhiêu người phản đối, Tống Du chống cằm, tầm nhìn đuổi theo chú thỏ trên màn hình: "Anh ấy còn chẳng biết mình thích đến mức nào đâu."
Tần Lạc vừa bước vào khoang chỉ huy: "..."
Có một loại thích, có thể tự hiểu thành người ta rất thích.
Dung Thời không biết hành động của mình thu hút bao nhiêu sự chú ý, khóa mục tiêu Lục Minh xong, hắn phóng đi với tốc độ nhanh nhất.
Lục Minh vừa chém trúng một chiếc cơ giáp, nghe tiếng hệ thống cảnh báo, hắn mau chóng xoay người thì thấy con thỏ cơ giáp đang nhìn mình với vẻ mặt vô cảm.
Hắn sửng sốt chốc lát, cơn tức giận dâng trào, hàng loạt khẩu pháo trên hai cánh tay cơ giáp dựng hết lên, hai mươi phát đạn truy tung đồng thời phóng về phía Dung Thời.
Nếu không phải Dung Thời, hắn đâu tới nông nỗi này!
Đều là Dung Thời làm hại!
"Chết tiệt!" Lưu Hoành không thể ngồi yên, vội ném mấy phát đạn truy tung vào Lục Minh rồi dùng hết tốc độ phóng tới.
Chủ tịch một đời anh minh, đừng để món đồ chơi cơ giáp này hủy hoại.
Nhưng hắn có nhanh đến mức nào cũng không nhanh bằng tốc độ của đạn truy tung.
Mắt thấy thỏ cơ giáp sắp nổ thành từng mảnh vụn, người vây xem thót tim.
Nhưng Dung Thời chẳng có một chút ý thức về việc mình đang bị đuổi giết, hắn liếc xuống bàn điều khiển, bình tĩnh mở lồng phòng hộ cơ giáp.
Theo lệnh của hắn, thỏ cơ giáp gập mình co gối, đôi tai dài rũ xuống chắn phía trước, cả người biến thành một quả cầu lớn.
Giống như tai thỏ làm cánh quạt, chắc chắn đây là ý tưởng của Bé Mèo Tống.
Vừa đứng dậy, mũi kiếm đã ở ngay trước mắt.
Dung Thời mau chóng nghiêng người tránh né.
Trước màn hình phát trực tuyến, tranh thủ thời gian nghỉ giữa các đợt tấn công, Tống Du đảm đương vai trò bình luận viên.
"Lục Minh đâm thẳng kiếm về phía trước, anh hai lùi ra sau tránh né... Lục Minh xoay người đâm tiếp, anh hai nghiêng người tránh né... Anh hai tránh... Anh hai lại tránh... Anh hai vẫn tránh..."
Càng nói, giọng cành lạnh.
Phần bình luận...
"Áu áu áu áu tôi được nghe vương tử điện hạ bình luận!"
"Trời đất ơi! Giọng điện hạ êm tai quá!"
"Cảm giác không cần bình luận, vì chủ tịch chẳng có ý chí chiến đấu."
"Chủ tịch, cậu không mau phản công, điện hạ sẽ nổi giận đấy ha ha ha ha..."
Tống Du lạnh lùng nhìn Dung Thời tránh né đòn tấn công của Lục Minh, chẳng muốn trút giận lên hắn nhưng cũng chẳng muốn nhẫn nhịn, bèn quay đầu tìm bao cát.
"Sao chiến hạm kia giống con chuột vậy? Cho nó nổ tung đi."
【00: Vâng!】
Chừng vài phút, khán giả phòng phát trực tuyến thấy màn hình sáng chói, chiến hạm nhỏ kia đã bị thổi bay thành bụi vũ trụ trên màn hình giám sát.
Tống Chinh kết thúc cuộc họp với Thiên Lí và những người khác, chứng kiến một màn như vậy, vừa ngạc nhiên vừa bất lực.
Con trai điên lên quả thực muốn gì làm đấy.
Nhưng không thể không nói, chẳng phải ai cũng có được dũng khí đó.
Tinh cầu Học Phủ.
Lục Minh dùng mọi chiêu thức có thể, nhưng Dung Thời chẳng hề tổn thương.
Tâm lý hắn suy sụp.
"Đừng đánh nó nữa, rút lui! Tìm Kỷ Minh!"
Bên tai truyền đến giọng nói khẩn trương của Lục Hữu Khải, Lục Minh tức hộc máu: "Kế hoạch của Lâm Quyền đã thất bại toàn bộ, bây giờ đi tìm Kỷ Minh có ích gì?"
"Cuộc chiến ở tinh cầu Đế Đô chưa kết thúc, chúng ta chưa thua đâu!" Lục Hữu Khải lạnh lùng nói: "Chỉ cần thắng, chúng ta sẽ là phe chính nghĩa!"
Lục Minh khẽ cắn môi, đổi hướng bay về trường quân đội.
Chiến hạm của Dung Thời đã ghé vào trường, có lẽ hắn giấu Kỷ Minh ở đó.
Vừa bay đi, cơ giáp phát âm thanh cảnh báo.
Màn hình trước mắt nhoáng lên, hắn phanh gấp, giơ kiếm đón đỡ.
Tiếng động chát chúa vang lên.
Bàn tay cầm cần điều khiển của Lục Minh tê dại vì chấn động.
Trước mắt xuất hiện một dải màu cam, hắn định thần nhìn, thế mà là một củ cà rốt.
"Trình độ chỉ đến thế thôi à?"
Chất giọng lạnh lùng của Dung Thời truyền ra từ thỏ cơ giáp.
Lục Minh gầm lên, ra sức phản kích.
Dung Thời cầm kiếm cà rốt, tung một combo khiến Lục Minh không kịp trở tay.
Sinh viên trên chiến trường đều sốc trước cảnh tượng này.
"Chủ tịch cầm cà rốt phản kích!"
"Chú thỏ thật hung dữ, chủ tịch hãy xông lên!"
"Tung combo thật mượt mà, không hổ là Dung papa!"
"Tư thế chiến đấu ngầu quá đê!"
"Đù! Cánh tay trái của Lục Minh chập mạch!"
"Đậu má! Cánh tay phải đã bị chặt đứt!"
Kênh công cộng liên tục vang lên tiếng thét chói tai, nhìn chú thỏ phản kích, ý chí chiến đấu của mọi người bùng cháy.
Tựa như kiểm tra tính năng cơ giáp, Dung Thời không vội vã tấn công điểm yếu. Với tần suất mỗi giây, kiếm cà rốt trong tay lại tạo ra hai vết cắt trên cơ giáp của Lục Minh.
Tựa như muốn xắt nó ra thành từng mảnh.
Lục Minh khởi động chế độ phòng thủ cao nhất, nhưng Dung Thời lại tìm được điểm đột phá ngay tức khắc, cứ từng đòn phá thế phòng thủ làm hắn liên tục rút lui, không có đường chống trả.
Trên bục hội trường số 1, Trần Thần và Hồ Phong không ngừng tập hợp tin tức gửi cho Dung Thời, Trần Mộ cố gắng xâm nhập AI chiến hạm của kẻ địch, chớp thời cơ quấy rối.
Nhìn tình hình chiến đấu qua màn hình ảo, Hồ Phong: "Phong cách chiến đấu này khiến đối thủ rất dễ nản lòng thoái chí."
Trần Thần lắc đầu than thở: "Chủ tịch quả là tàn nhẫn, ai chọc cậu ấy tức giận thì có bị đánh tàn phế hay không không biết, nhưng chắc chắn tâm lý sẽ dần sụp đổ, cuối cùng chỉ có thể quỳ gối cầu xin tha thứ."
Trần Mộ tay không ngừng gõ phím, xen vào một câu: "Em thấy chủ tịch làm rất đúng, không nên nhân từ với kẻ địch, đánh tới đâu đau tới đấy."
Kiểu người như Lục Minh, đánh hắn ngã không phải nỗi đau đớn nhất, mà là đạp lòng tự trọng và sự kiêu căng ngạo mạn của hắn xuống đất, rồi dùng mũi chân nghiền ép từng chút một.
Trên chiến trường, thấy Lục Minh không ổn, ba chiếc cơ giáp của địch bay tới.
Lưu Hoành mắng chửi, định chạy đến chi viện cho Dung Thời, lại bị Cừu Thiên Hạo ngăn cản.
Cừu Thiên Hạo: "Chấp hành nhiệm vụ của mình, chủ tịch không cần chúng ta lo."
Lưu Hoành khẽ cắn môi, bay theo Cừu Thiên Hạo về hướng khác.
Hắn hiểu lý do, chỉ là không nhịn được khi thấy chúng cậy đông h//iếp ít!
Nhưng hắn buộc phải thu hồi ý nghĩ này ngay lập tức.
Chẳng cần biết số lượng địch là bao nhiêu, đối đầu với Dung Thời chỉ có nhận lấy kết cục thảm hại.
Dung Thời cầm kiếm đáp đất, phía sau lưng ba chiếc cơ giáp rơi từ trên cao rồi nện mạnh xuống đất, tất cả đều bị cắt đứt mạch điện chính, không thể di chuyển.
Hắn bước về phía Lục Minh.
Đường dây trên tay chân cơ giáp của Lục Minh cũng bị chập mạch toàn bộ, không thể cử động.
Dung Thời cầm kiếm quét ngang, cắt đứt khớp gối cơ giáp.
Cơ giáp mất trọng tâm, quỳ xuống đất.
Dung Thời nhìn lướt qua hàng loạt máy bay chiến đấu và cơ giáp đang xông tới chỗ hắn từ mọi hướng rồi cụp mắt nhìn cơ giáp của Lục Minh.
"Tôi đã cho cậu cơ hội."
Lục Minh liều mạng đập bàn điều khiển: "Di chuyển! Di chuyển cho tao!"
Mắt thấy kiếm Dung Thời đâm thẳng tới, hắn thót tim, vội kéo sợi dây nối với khoang thoát hiểm.
Ghế lái nghiêng xuống, trượt vào khoang thoát hiểm, cánh cửa vừa khép lại thì cả khoang lập tức bắn ra ngoài.
Nhưng vừa rời khỏi cơ giáp đã bị một kiếm đâm xuyên.
Dung Thời giơ khoang thoát hiểm lên trước mặt, nhìn Lục Minh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy ở bên trong, bỗng dưng hắn cảm thấy mất hứng.
Người này, không xứng trở thành đối thủ của hắn.
Nếu có thì chỉ mỗi Bé Mèo Tống phù hợp yêu cầu.
Đáng tiếc, đã là vợ hắn mất rồi.
Tia laser bắn xuống tới tấp, Dung Thời cố ý giơ khoang thoát hiểm chứa Lục Minh lên chắn đòn tấn công, khiến cả vòng vây quân địch bao xung quanh không dám động đậy.
Đó là đại thiếu gia Lục gia, ai dám bắn?
Dung Thời cầm khoang thoát hiểm, nghênh ngang rời khỏi vòng vây, thuận tay bắn nổ tung mười mấy máy bay chiến đấu.
Hắn vừa chiến đấu vừa chỉ huy, cơ giáp Thỏ Thỏ càn quét khắp chiến trường, không kẻ nào có thể ngăn cản.
Trước lối chơi của Dung Thời, quân đoàn sinh viên tinh thần phấn chấn, dần dần chơi theo nhịp điệu của riêng mình.
【01: Ông chủ, bắt cóc đàn em tốn năng lượng quá, phần dự trữ không còn nhiều.】
Dung Thời giao Lục Minh đã sợ chết ngất cho người bên dưới, liếc nhìn mấy chiến hạm chính của quân địch, giọng trầm thấp: "Cứ dùng thoải mái đi, để tao trộm cơm cho mày ăn."
Khoang chỉ huy, Lâm Quyền bỗng rùng mình.
Đã năm tiếng trôi qua, tình hình chiến đấu ngày càng bất lợi, thời gian kéo dài sẽ nảy sinh các vấn đề như tiếp tế năng lượng, quân cứu viện, điều trị y tế.
"Báo động! Nguồn năng lượng hệ thống gặp trục trặc! Năng lượng tiêu hao quá nhanh, hãy sửa chữa hoặc tiến hành tự kiểm tra hệ thống ngay lập tức."
Âm thanh cánh báo của AI chiến hạm bỗng vang lên.
Đang mở hội nghị hình ảnh ba chiều, Lâm Nhạc cũng nghe thấy, ông ta cười nhạo: "Lại chơi trò này, không cần phải can thiệp đâu, cánh báo giả đấy!"
Toàn bộ liên quân đều ăn mệt qua cảnh báo giả, lần này chẳng ai tin.
Tiếng cảnh báo vẫn không ngừng vang lên, khoảng thời gian giữa các lần cảnh báo ngày một rút ngắn.
Lâm Quyền cảm thấy không ổn, vẫn bảo người xem thử.
Nhân viên bảo trì chậm rãi đi kiểm tra khoang năng lượng, vừa mở cửa, hai người đằng trước bị một luồng khí lớn cuốn phăng khỏi chiến hạm.
Người đi sau ngồi bệt xuống, dùng cả tay và chân bò khỏi đó.
"Không... không ổn!" Hắn lảo đảo chạy vào khoang chỉ huy: "Khoang năng lượng của chúng ta bị thủng một lỗ lớn!"
"Cái gì?"
Toàn bộ sĩ quan chỉ huy đồng loạt nhìn sang.
Lâm Quyền tối sầm mặt, nện nắm đấm xuống bàn hội nghị.
"Nguồn năng lượng đâu?"
Nhân viên bảo trì: "Tôi... tôi không thấy rõ, hình như có bốn lò phản ứng bị cuốn trôi ra ngoài!"
Tổng cộng sáu lò phản ứng lớn, bốn lò đã biến mất!
Lâm Quyền yêu cầu cấp dưới mở hình ảnh giám sát lúc khoang năng lượng bị thủng thì thấy thỏ cơ giáp bay vào qua lỗ hổng, ông ta tức giận nghiến răng.
"Tất cả di chuyển! Điều tra toàn diện, phát hiện kẻ địch lập tức tiêu diệt ngay tại chỗ!"
Dung Thời cõng bốn lò phản ứng đá năng lượng bay trở về mặt đất.
【01: Bốn cái bốn cái! Chỗ đó còn hai cái chưa kịp lấy, nhưng mà bốn cái đã tuyệt lắm rồi! Ai nha hắc hắc hắc...】
"Chỗ này chí ít cũng bốn tấn, mày không ăn hết được đâu." Giọng Dung Thời lạnh nhạt.
【01: Thế thì tôi ăn ba cái, còn một cái để dành cho em trai.】
Vừa nói xong, giọng 00 vang lên trong đầu Dung Thời.
【00: Ông lớn 00 cũng muốn ba cái.】
【01: Q^Q Vậy phải chia đều, không thì thiếu mất.】
【00: Ừm!】
Dung Thời: "..."
Cứ tiếp tục thì 01 sẽ bị 00 xơi tái.
Vừa xuyên qua tầng khí quyển, tiếng cảnh báo vang lên.
【01: Ông chủ cẩn thận, pháo phân tử hạng nặng đang nhắm vào chúng ta!】
Chỉ cần loại pháo này sượt qua cũng đủ làm cơ giáp nổ tan tành.
Dung Thời tăng mã lực, bay với tốc độ tối đa.
Lục Hữu Khải nhìn chằm chằm hình ảnh con thỏ cõng bốn tảng đá lớn màu xanh lam, phất tay hạ lệnh.
"Khai hỏa!"
Pháo phân tử xé tan bầu khí quyển, nhắm thẳng vào thỏ cơ giáp.
Nhưng chưa kịp đến gần đã bị chặn đứng.
Lục Hữu Khải ngẩn ra, nhanh chóng tìm kiếm vật thể chặn pháo phân tử qua các màn hình ảo.
Trong hạm đội có ba chiến hạm cỡ vừa đột ngột nổ tung, chừng năm giây sau, lại có mười chiến hạm cỡ nhỏ tiếp tục nổ tung.
Khoang chỉ huy hỗn loạn.
"Bên trên!"
Một lập trình viên đứng trước bàn điều khiển phóng đại tọa độ nào đó, rốt cuộc cũng trông thấy mục tiêu.
Một hạm đội khổng lồ bay tới, áp sát ngay trên đầu bọn họ.
Nhìn thấy logo ngoài vỏ chiến hạm, Lục Hữu Khải mặt mũi u ám, càng thêm nóng nảy.
Thế mà là quân đoàn 1, quân đoàn ông ta ghét nhất!
Chú ý động tĩnh phía sau, Dung Thời dừng lại, quay đầu nhìn.
Có yêu cầu liên lạc, hắn bèn chấp nhận.
Trên màn hình ảo xuất hiện một Alpha mặc quân phục, gương mặt vài phần tương tự hắn, chỉ có điều tuổi tác lớn hơn.
Dung Quang ngồi trên ghế chỉ huy quân đoàn 1, nhìn con trai qua màn hình, khóe môi cong lên.
"Ồ, con trai, bộ đồ đẹp đấy."
Dung Thời mặt gỗ, giọng vẫn lạnh nhạt như mọi khi: "Chờ cha thật lâu."