Ban đêm, Kỷ Minh, Tần Lâm, Thiên Phàm mang Miên Miên và Coca theo Hạt Dẻ lên chiến hạm quân đoàn 1.
Đến giờ nghỉ ngơi, nửa đường hai bé con đã ngủ ngon lành.
Tần Lâm và Kỷ Minh bế bọn nhóc về cabin nghỉ ngơi, còn lại Thiên Phàm ngồi một mình trong khoang chờ.
Cửa mở ra, Dung Quang bước nhanh vào.
"Thầy Thiên!"
Nghe thấy tiếng gọi, Thiên Phàm quay đầu nhìn, thân thể cứng đờ, bàn tay đặt trên ghế siết chặt.
"Dung Quang?"
Dung Quang bước tới ngồi xổm bên cạnh ông, nhận thấy sự khó tin trong ánh mắt đối phương, tự dưng chẳng biết nên giải thích thế nào.
"Đêm khuya còn phải đích thân tới, em khiến thầy lo lắng rồi." Dung Quang hạ thấp giọng: "Em tính đợi công việc bên này xong rồi sẽ tới gặp thầy."
Vừa dứt lời đã bị nhéo tai.
"Thằng nhóc chết tiệt!" Thiên Phàm nghiến răng nghiến lợi, nhéo chặt tai Dung Quang: "Còn sống cũng chẳng biết lối báo cho tôi một tiếng? Cậu có biết tôi đã khóc ngất xỉu bao nhiêu lần vì chuyện này không?"
Lúc nghe thấy giọng Dung Quang trên kênh công cộng, Thiên Phàm tưởng mình nghe nhầm, sau lại thấy Dung Quang tự giới thiệu, ông suýt nữa hoài nghi nhân sinh.
"Ái...! Đau, đau đau đau..." Dung Quang không dám phản kháng, cũng không dám cử động: "Xin thầy bớt giận, sắp xuất hiện nếp nhăn kìa."
"Không quản được nếp nhăn!" Thiên Phàm nổi nóng đến mức bật khóc, vừa khóc lóc vừa nhéo tai: "Nếp nhăn của tôi đều do hai cha con cậu chọc tức mà ra!"
Tự biết mình đuối lý, Dung Quang chẳng giải thích, vừa dỗ dành vừa tỏ vẻ đáng thương.
"Lúc đó hoàn cảnh quá nguy hiểm, em sợ liên lụy tới thầy nên không dám liên lạc."
Đây không phải lời nói dối hoàn toàn.
Thiên Phàm được coi như một thành viên thuộc biên chế quân đội, tuy nhiên từ trước tới giờ ông vẫn dốc lòng vào sự nghiệp giáo dục, không ra tiền tuyến cũng chẳng tham dự đấu tranh đảng phái. Thiên Lí và Tần Lâm đều cố ý không cho ông can dự vấn đề quân sự, để ông tập trung vào công việc mình tâm huyết.
Dỗ dành hồi lâu, tốn nửa gói khăn giấy, cuối cùng cũng thành công.
Thiên Phàm đỏ mắt, khịt khịt mũi: "Sau đó thì sao? Vẫn không có cơ hội à?"
Dung Quang ngồi bên cạnh ông, đang định bịa ra một lý do thì nghe Thiên Phàm lạnh lùng bảo: "Tốt nhất cậu hãy nghĩ cho kỹ rồi nói."
Dung Quang: "..."
Không nói sẽ bị Thiên Phàm nhéo tai, mà nói quá nhiều chỉ sợ khó phân trần với Thiên Lí.
Dung Quang ngẫm nghĩ, đành bán đứng Tần Lâm.
"Lúc nhận ra tình hình rất nghiêm trọng, em vừa đề phòng kẻ địch lần ra dấu vết, vừa bôn ba các tinh cầu để điều tra, ngay cả liên lạc cũng phải dùng mật mã." Dung Quang than thở: "Sau đó em tìm được cơ hội báo với giáo sư Tần, em cứ tưởng ông ấy đã kể với thầy rồi..."
Nhận thấy ánh mắt hình viên đạn từ người bạn già, ông rùng mình, bất giác lùi ra phía sau nửa bước.
Vợ nổi giận, xong đời.
Kỷ Minh trông thấy, cười nhạo: "Sợ vợ hả? Có triển vọng đấy."
Tần Lâm: "Ế vợ làm sao biết hưởng thụ niềm hạnh phúc này."
Kỷ Minh: "..."
Ở cabin nghỉ ngơi khác, bầu không khí nóng bỏng như thiêu đốt.
Dung Thời giam người vào tường, cổ áo bị kéo xộc xệch, gáy lộ dấu hôn, từng giọt mồ hôi lớn lăn trên thái dương xuống.
Tống Du đưa tay lau mồ hôi cho hắn, khẽ cắn vào môi đối phương, giọng điệu lười biếng: "Anh làm bẩn áo sơmi của em rồi."
Dung Thời đuổi theo hôn: "Đổi áo với anh."
Áp sát vào, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Nụ hôn kết thúc, Tống Du hơi tách ra, nhìn hắn mỉm cười: "Thêm lần nữa nhé?"
Trái tim Dung Thời rung động không thôi, hắn dùng sự tỉnh táo còn sót lại nhìn đồng hồ, chẳng còn thời gian nữa.
"Làm việc trước đã."
Tống Du nhíu đôi lông mày đẹp, mất hứng.
Cậu duỗi tay sờ ra sau thắt lưng hắn: "Nhớ bồi thường đấy, lần sau để em vào."
Dung Thời bình tĩnh nắm lấy móng vuốt tinh nghịch của chú mèo rồi đưa lên miệng hôn, nhắc nhở: "Chi phiếu trống."
Tống Du cứng đờ.
Dung Thời nhìn cậu cười: "Điện hạ không quỵt nợ đấy chứ?"
Tống Du khẽ cắn môi, cãi không lại bèn nghiêm túc nói bừa: "Thiếu nợ là người 18 tuổi cơ mà, cậu ta biến mất rồi, bây giờ chính là tôi 43 tuổi."
"Không sao, cứ có người trả nợ là được." Dung Thời ôm cậu, hôn lên trán rồi lên má: "18 hay 43 tuổi anh đều có thể, không chê."
Tống Du: "..."
Dung Thời: "Khi nào trở về trường nhớ bắt đầu trả nợ."
Tống Du: "..."
Nghĩ đến đống chi phiếu mình tùy tiện ký, da đầu cậu tê dại.
"Anh hai..."
"Anh mong tới lúc được trả nợ quá." Dung Thời xoa đầu cậu, giả vờ không biết cậu làm nũng: "Ngày đầu tiên, nhớ phải đeo tai mèo."
Tống Du: "..." Móa.
Mười phút sau, hai người rời cabin nghỉ ngơi, Kỷ Minh và Tần Lâm đã chờ thật lâu.
Ngửi mùi xà bông tương tự nhau trên người cả hai, Kỷ Minh đen mặt định dạy dỗ, nhưng ngẫm nghĩ lại cảm thấy bản thân chẳng có tư cách kia.
"Cha đâu rồi ạ?" Dung Thời hỏi.
"Tới thăm Miên Miên." Tần Lâm dùng khăn ướt áp vào một bên má sưng đỏ: "Các cậu chuẩn bị xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi."
Tống Du nhìn sang: "Ông bị ai đánh thế?"
Tần Lâm mặt gỗ: "Tôi tự ngã."
Tống Du: "Già rồi, một vừa hai phải thôi."
Tần Lâm: "..."
Dung Thời định về quê đón ba cùng với Tống Du, nhưng nghĩ lại vẫn quyết định mang theo Kỷ Minh, chính tay ông cải tạo ba nên càng hiểu rõ tình trạng thể chất của ba, có thể tranh thủ kiểm tra lúc đổi khoang ngủ đông.
Tần Lâm cũng muốn đi, hai người bèn rủ nhau tới.
Lại nói tiếp Miên Miên còn phải nằm lồng kính hai năm sau khi chào đời, thế nên hai cha con như người xa lạ.
Đặc biệt là Miên Miên, kiếp trước cộng với kiếp này, đây vẫn là lần đầu tiên bé con gặp cha.
Chỉ còn ba nữa thôi.
Dung Thời không quấy rầy họ, dẫn vài người lên một chiến hạm nhỏ.
Quân nổi loạn đã dẹp nên bầu không khí trong cabin không còn khẩn trương như trước.
Dung Thời pha cà phê đưa cho Tống Du, cùng Kỷ Minh và Tần Lâm trao đổi về bệnh tình của ba mình.
"Ngài gửi thuốc cho Miên Miên uống phải không?" Dung Thời nhìn Tần Lâm: "Ở bệnh viện quân y chúng tôi cũng tìm thấy dược phẩm tương tự."
Ban đầu hắn tưởng loại thuốc này khiến cơ thể Miên Miên suy yếu, nhưng hiện giờ xem ra không phải.
Nếu ba là đối tượng thí nghiệm thì rất có thể bệnh của Miên Miên do di truyền, và loại thuốc đó giúp ổn định chức năng cơ thể.
Tần Lâm lắc đầu: "Tôi biết việc này, tuy nhiên thuốc không phải tôi gửi."
Dung Thời lập tức nghĩ tới một người khác.
"Ba của Tiểu Du?"
Nghe vậy, Tống Du đặt muỗng đường xuống, ngẩng lên nhìn.
Thấy Tần Lâm gật đầu, Dung Thời lại hỏi: "Vậy phòng thí nghiệm ngầm trong bệnh viện quân y là của ông ấy?"
Tần Lâm: "Không thể nói vậy, bởi ông ấy là quan sát viên được phân công đến tinh cầu Học Phủ, phụ trách ghi chép lại chỉ số cơ thể của đối tượng thí nghiệm, và định kỳ tiêm cho họ chất ổn định, cũng chính là SYT7737."
Nghĩ tới lời Dung Quang nói trước đó, Tống Du cọ đầu ngón tay vào miệng tách cà phê, khẽ hỏi: "Có phải quan sát viên khá tự do, được di chuyển khắp mọi nơi không?"
"Đang ở tổ chức thì sao có thể tự do?" Kỷ Minh nghiêm túc khẳng định: "Đặc biệt là chuyên gia y tế, cường độ giám sát gấp mấy lần nhân viên khác!"
Tần Lâm: "Theo tôi biết, ít nhất phải có ba giám sát viên đi theo quan sát viên, phụ trách giám sát công việc của quan sát viên, một khi biểu hiện hành động khác thường sẽ bị mang về tổ chức, nhẹ thì chuyển đi nơi khác, nặng thì bị giam lỏng và công tác trong căn cứ, giống như lão Kỷ vậy."
Kỷ Minh hầm hừ quay đi.
Đúng là thế.
Dung Thời không khỏi nhớ tới chuyện Thẩm Tư Niên vài lần dùng đồ vật ám chỉ hắn, tựa hồ bị giám sát mọi lúc chứ nói gì đến tự do.
So với cha hắn thì, ông có thể đi lại khắp mọi nơi, nhưng tất cả hành động đều bị hạn chế.
Muốn thu thập và cung cấp tin tình báo trong tình huống đó vô cùng khó khăn và nguy hiểm.
Dung Thời kéo tay Tống Du, giữ trong lòng bàn tay mình.
Ngoài mặt Bé Mèo tỏ vẻ không có vấn đề, xem ra vẫn để ý.
"Đừng tin lời cha anh." Dung Thời thì thầm, an ủi: "Ngoại trừ việc lớn, không có câu nào nói thật cả."
Tần Lâm không hiểu lý do, nghe Dung Thời nói, ông cười mắng một câu: "Thằng nhóc này! Chỉ giỏi hạ thấp người khác."
Ông giải thích với Tống Du: "Những năm gần đây, chúng tôi vẫn luôn dựa vào tin tình báo do Dung Quang và ba cậu cung cấp. Dung Quang điều tra căn cứ, phòng thí nghiệm... nằm ngoài tổ chức. Còn ba cậu thu thập tài liệu về dược phẩm và đối tượng thí nghiệm, ông ấy luôn bị giám sát, không thể liên lạc với bất cứ ai, thì sao có thể tự do đi lại được?"
Mặt Tống Du giãn ra, đôi lông mày bỗng nhíu lại.
"Để ông ấy chấp hành nhiệm vụ này là kết quả thảo luận của mọi người sao?"
Gạt bỏ những chuyện khác, Thẩm Tư Niên là vương hậu, nếu ở trong cung nguy hiểm thì có thể đến nơi khác ẩn náu, khi nào an toàn lại quay trở về, căn bản không cần thiết phải làm vậy.
"Chính ba cậu yêu cầu thế." Tần Lâm đáp.
Tống Du thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Chẳng một ai có thể ép ba làm việc, trừ khi ông vui vẻ nhận.
Không biết nghĩ tới điều gì, Tần Lâm thở dài: "Tôi cũng tình cờ biết được vài chuyện từ bố vợ mình, ba cậu rất am hiểu lĩnh vực y tế, nếu đổi thành người khác thì chưa chắc đã xâm nhập vào tổ chức nhanh như vậy."
Dung Thời hỏi: "Đối tượng thí nghiệm không được tiêm chất ổn định trong một thời gian dài sẽ ra sao?"
Hiểu ý hắn, Kỷ Minh nói tiếp: "Thường thì tuyến thể sẽ dần dần co lại, cuối cùng mất đi hiệu quả tăng cường, tệ nhất là yếu ớt hơn so với Omega, nhưng mà... A Nhược khác A Linh."
Dung Thời và Tống Du quay sang nhìn ông.
Nghĩ tới sự việc năm đó, sắc mặt Kỷ Minh phức tạp.
"Đại khái đối tượng thí nghiệm chia làm hai loại: một là gien cải tạo, bẩm sinh chất dẫn dụ đã mạnh; hai là tiêm thuốc cải tạo, dựa vào thuốc để duy trì. Tuy nhiên loại một không dễ dàng cải tạo lần thứ hai, loại hai phải dùng thuốc kích thích lặp lại nhiều lần, có thể khiến đồ thị chất dẫn dụ dao động với biên độ lớn."
Dung Thời lập tức nghĩ tới 203, Omega xứng đôi 100% với hắn.
Đối phương đã trải qua vài lần cải tạo để phù hợp với mục tiêu nhiệm vụ.
Di chứng của việc cải tạo rất rõ ràng, một khi dừng thuốc, sức khỏe Omega suy yếu nhanh chóng.
Tống Du khó hiểu: "Cho nên lúc ông cải tạo Kỷ Linh, ngay từ đầu đã nhắm vào mục tiêu là cha tôi?"
"Sao có thể?" Lại bị nghi ngờ, Kỷ Minh kích động: "Lúc đó cha cậu mới chào đời không được bao lâu, cho dù tiếp cận, tôi cũng không thể thu thập được thông tin về chất dẫn dụ!"
Tống Du: "Vậy sao chất dẫn dụ của ông ta lại như thế?"
Kỷ Minh sắc mặt khó coi, há miệng thở dốc, không thốt nên lời.
"Đó là chuyện ngoài ý muốn." Tần Lâm nói tiếp: "Cũng là nguyên nhân khiến tôi kịch liệt phản đối chuyện tiếp tục nghiên cứu."
Giọng ông buồn bực, tâm trạng nặng nề: "Phần lớn số liệu trong thí nghiệm động vật và thí nghiệm mô phỏng mà chúng tôi có được đều biểu hiện: chất dẫn dụ sau khi cải tạo có sức hấp dẫn tương đương nhau với người khác giới, nói cách khác, đối với ai cũng có thể đạt tới độ xứng đôi rất cao."
Có thể đạt độ xứng đôi rất cao với tất cả mọi Alpha, thậm chí là 100%?
Dung Thời và Tống Du đều ngạc nhiên.
"Thật sự lúc đầu tôi chẳng nghĩ nhiều." Kỷ Minh mất mát: "Vô tình nghiên cứu ra, lại đúng lúc có bọn nhỏ, thế là cứ vậy làm, không ngờ..."
"Ai cũng hy vọng con mình trở thành đứa trẻ ưu tú nhất, trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ để chúng nó làm những việc đó."
Nói mấy lời cuối cùng, giọng Kỷ Minh không khỏi nghẹn ngào.
Tống Du: "Vậy tại sao ông lại giúp tổ chức kia thí nghiệm trên cơ thể con người?"
Kỷ Minh đỡ trán, khổ sở: "Ngoại trừ hai đứa nó, tôi chưa từng thí nghiệm trên đối tượng khác."
Dung Thời và Tống Du liếc nhìn nhau, đều hiểu ý nghĩ của đối phương.
Với dã tâm của mình, Lâm Quyền đã lợi dụng thành quả nghiên cứu, ý đồ tạo ra thật nhiều Omega siêu cấp giống Kỷ Nhược và Kỷ Linh. Chỉ có điều Kỷ Minh tuy chẳng hay biết gì nhưng lại khăng khăng không chịu giúp, thế nên ông ta phải tìm đội chuyên gia y tế về để phục chế kỹ thuật của Kỷ Minh.
Nhưng đánh giá từ kết quả cho thấy phục chế đã thất bại, ông ta bèn nảy ra ý tưởng xác định sẵn mục tiêu Alpha cho từng Omega siêu cấp.
-
Trên bầu trời tinh cầu Đế Đô.
Tống Chinh và Thiên Lí họp hội nghị xong mới trở về cabin nghỉ ngơi.
Đã quá nửa đêm, phòng ngủ tối om, cánh cửa phòng làm việc cách vách khép hờ, hắt ra chút ánh sáng mỏng manh.
Ông bước tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trên chiếc bàn lớn, đủ loại tài liệu y tế và thông tin chất đống, bừa bộn. Gạt tàn thuốc đặt ở góc bàn chứa đầy mẩu thuốc lá, những mảnh giấy ghi chú nằm rải rác dưới chân bàn.
Thẩm Tư Niên gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.
Tống Chinh nhặt mấy mảnh giấy lên, xem qua.
Là theo dõi về chỉ số cơ thể của một đối tượng thí nghiệm nào đó, bên cạnh chi chít ghi chú về triệu chứng có khả năng xuất hiện và kiến nghị cấp thuốc theo từng giai đoạn.
Ông đặt gọn xuống bàn, cẩn thận bế người lên, xoay lưng rời phòng làm việc.
"Anh đây." Tống Chinh thơm lên trán ông: "Đây không phải việc của riêng em, đừng quá lo lắng, chúng ta cứ chậm rãi xử lý từng chuyện một, sẽ tốt thôi."
"Anh còn mặt mũi nói thế." Thẩm Tư Niên mỉm cười, hừ hừ: "Nếu không gả cho anh thì em lấy đâu ra nhiều phiền não như vậy."
Thấy ông cười, Tống Chinh không khỏi cười theo.
"Hối hận cũng đã muộn, số em đã định sẽ phải gánh vác với anh suốt một đời."
-
Tốc độ chiến hạm rất nhanh, còn sử dụng điểm nhảy quân sự, hơn hai tiếng đã tới nơi.
Trung tâm điều dưỡng vẫn mát mẻ trong lành như mọi khi.
Đến phòng 9899, Dung Thời quét thiết bị đầu cuối, cửa mở ra.
Tất cả mọi thứ trong phòng không có gì thay đổi so với lần trước, ba lẳng lặng nằm đó, giống như chỉ phút chốc sẽ mở mắt ra và mỉm cười gọi tên hắn.
"A... A Nhược?" Kỷ Minh bước đến gần khoang ngủ đông, bàn tay rũ bên hông siết chặt.
"Hai người chuẩn bị một chút." Dung Thời nói rồi nhấn vài nút trên bảng giao diện của khoang ngủ đông, lồng bảo hộ trong suốt lập tức mở ra.
Kỷ Minh hít thở sâu, lấy dụng cụ từ hộp y tế mang theo, kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Kỷ Nhược, còn Tần Lâm xem xét các hạng mục số liệu được ghi chép lại trong khoang ngủ đông.
Dung Thời và Tống Du tránh sang một bên nhìn họ làm việc, hai người thỉnh thoảng trao đổi đôi câu, sau đó lấy thuốc ra tiêm vào.
Thoáng thấy vẻ mặt Dung Thời khẩn trương, Tống Du bèn nắm tay hắn.
"Ba sẽ không sao."
Dung Thời nắm lại, không nói gì.
Một giờ sau, Kỷ Minh đóng lồng bảo hộ, khởi động khoang ngủ đông, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Để máu tuần hoàn thêm vài vòng nữa, chậm nhất trong một giờ sẽ tỉnh lại."
Dung Thời mắt sáng lên: "Thật ạ?"
Kỷ Minh gật đầu, nhìn hắn: "Không quá nghiêm trọng đâu, ông đã bỏ lỡ cuộc đời của ba cháu, sẽ không để ba cháu bỏ lỡ cuộc đời của cháu."
Thấy trong một giờ có thể tỉnh lại, họ bèn chờ đợi, để xác định tình hình sức khỏe trước rồi mới quyết định phương án di chuyển sau.
Dung Thời chẳng đi đâu, một mực chờ bên khoang ngủ đông.
Tống Du ngồi cạnh hắn, khẽ cười bảo: "Bây giờ xem ra, Miên Miên mới là nhân sinh mỹ mãn."
Dung Thời: "Hử?"
Cậu đùa: "Cha bỏ đi đã quay trở lại, ba sắp tỉnh giấc, anh hai thì ở ngay bên, đúng là một cậu bé hạnh phúc, em ước mình được như vậy đến phát điên."
Biết cậu nói về sự đối lập với kiếp trước, Dung Thời mỉm cười, xoa đầu cậu.
"Ba bỏ đi đã quay trở lại, cha cũng tỉnh táo, anh hai kiêm chồng thì ở ngay bên, em không hạnh phúc hơn Miên Miên sao? Ước mình được như thế làm gì?"
Tống Du nhìn hắn: "Em không nên ước vậy, mà phải ước được như anh."
Dung Thời: "Hửm?"
Tống Du dán vào, thơm chụt lên má hắn: "Có một người chồng yêu thương anh hết mực."
Dung Thời nắm chặt tay cậu, nụ cười trên môi sâu hơn.
Có một chú mèo con thích ăn kẹo, càng ngày càng ngọt ngào.
Yên lặng đảm nhiệm vị trí phông nền - Kỷ Minh/Tần Lâm: "..."
Rải cơm chó chưa đủ, còn rải đi rải lại, hai đứa làm người coi!
Khóe mắt chú ý tới nơi nào đó, Dung Thời ngẩn ra, quay đầu nhìn.
Trong khoang ngủ đông, bàn tay Kỷ Nhược đặt bên hông bỗng động đậy...
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày nào đó quay về trường, Tống Meo Meo lên mạng đặt mua đôi tai mèo.
Dung Thỏ Thỏ đi ngang qua, liếc mắt nhìn: Đặt thêm đuôi mèo cũng được. [Thỏ Thỏ ngượng ngùng]