Thời gian thi chiến đấu thực tế mô phỏng là ba giờ, tác chiến theo tiểu đội, giết được càng nhiều dã thú thì điểm càng cao.
"Chỉ đơn giản và thô bạo thế." Thầy giám thị giải thích: "Mục đích chủ yếu là kiểm tra đánh giá kết quả học tập của các bạn trong tháng này. Quy tắc rất đơn giản, không cố ý làm bạn học tổn thương, trừ điều đó ra thì các bạn dùng cách nào cũng được, miễn là giết càng nhiều dã thú càng tốt."
Có sinh viên giơ tay: "Vậy nếu tổ của chúng em càng nhiều người thì điểm càng cao phải không ạ?"
Thầy giám thị: "Điểm sẽ được cộng đều cho mỗi đội, tất cả các bạn lập thành một đội cũng được, tuy nhiên điểm của mọi người sẽ bằng nhau, thế nên các bạn phải tự cân nhắc."
Cả đám hai mặt nhìn nhau.
Nói vậy, tức là bám được vào nhân vật lớn rồi ôm đùi thì nằm thẳng cẳng cũng giành chiến thắng!
Nhưng câu kế tiếp của thầy giám thị khiến họ vỡ mộng.
"AI sẽ ghi chép lại biểu hiện của từng cá nhân, cho điểm tổng hợp rồi căn cứ vào đó để chia ra, đây mới là thành tích cuối cùng của bạn. Nếu đội ngũ của bạn đạt điểm cao, nhưng bạn chẳng làm gì thì thành tích vẫn là 0 điểm."
Mọi người: "..."
Đúng gừng càng già càng cay.
Họ không khỏi liếc nhìn Dung Thời.
Anh chàng sâu lười sẽ làm gì đây nhỉ, lẽ nào họ có cơ hội chứng kiến một chủ tịch xơi trứng ngỗng đầu tiên trong lịch sử ư?
Đừng nói là thật đấy, nghe hơi bị phấn khích!
8 giờ 55 phút, mọi người tiến vào mạng internet chuyên dụng, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến mô phỏng.
Hệ thống mô phỏng của Học viện chân thực hơn trò chơi Star Wars, thậm chí còn kết nối với dây thần kinh cảm giác, hầu như biến giả thành thật.
Trong trò chơi nếu bị xiên trúng sẽ có khả năng đau đớn tới mức ngất xỉu.
Dung Thời chuẩn bị đăng nhập, tiếng 01 bỗng vang lên.
【Cảnh báo! Cậu chủ nhỏ và ba gặp chuyện!! Bị giội nước lã trong thời tiết lạnh giá, mẹ nó bắt nạt người quá đáng! 01 xin xuất binh!】
Hắn vừa nghe thì thấy Tống Du trầm mặc bước nhanh ra ngoài.
"Tống Du, em làm gì đấy?" Thầy giám thị gọi với theo, nhưng không được.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Dung Thời cũng chạy nốt.
"Dung Thời! Em trở về cho tôi!" Thầy giám thị nóng nảy.
Nếu hai vị này không tham gia khảo hạch, điểm trung bình sẽ hạ xuống rất nhiều.
Dung Thời chẳng dừng bước: "Xin lỗi, em có chuyện phải giải quyết, sẽ quay lại ngay lập tức ạ."
Rời phòng thi, hắn đuổi theo Tống Du: "Cậu đi đâu thế?"
Ánh mắt Tống Du lạnh lẽo khác thường: "Coca bị đánh."
Mọi người trong phòng thi lo lắng...
"Nhìn sắc mặt họ không tốt lắm, xảy ra chuyện gì thế nhỉ?"
"Thời điểm này thì xảy ra chuyện gì được? Lẽ nào họ không muốn thi?"
"Nhìn dáng vẻ chẳng giống, cảm giác như xảy ra chuyện lớn."
"Chỉ còn ba phút nữa, sao mà kịp cơ chứ?"
Trương Nghị ngồi trong góc, nhìn hai người trước sau bước ra ngoài, đáy mắt dâng lên niềm vui sướng.
Chỉ cần họ rời đi thì cuộc thi lần này thua chắc.
Lục Minh ngồi chéo phía trước chuyển tầm mắt, hắn thấy rõ nụ cười của Trương Nghị.
Hắn không tham dự, thế nhưng đã có người làm, vậy hắn phải lợi dụng cơ hội này mới được.
Nửa giờ trước, khoa mầm non Học viện Quân đội Trung ương.
Miên Miên lôi Coca từ trong chăn ra, giục cậu bé mặc quần áo, rửa mặt.
Coca buồn ngủ dụi mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó: "Vì sao phải đi học, tớ chẳng muốn đi học tí nào."
Miên Miên vụng về vuốt mái tóc vểnh lên: "Mù chữ không làm cơ giáp được."*
Coca: "Cỏ á? Ăn ngon lắm hả?"*
("Mù" (manh -盲), phát âm gần giống với "cỏ" (mang -芒))
Miên Miên: "..."
Hai bé con loay hoay tới hai mươi phút mới ra khỏi cửa.
Lúc xuống cầu thang bị gió lạnh thổi, rốt cuộc Coca cũng tỉnh táo.
Hai bé con tuy cùng ký túc nhưng lại không cùng lớp.
Buổi sáng, lớp Coca học tiết mỹ thuật, còn lớp Miên Miên học tiết âm nhạc, phòng học cũng không nằm cùng một khu.
"Cậu không cần đưa tớ đi đâu." Tới con đường chia nhánh, Miên Miên bảo cậu bé tới phòng học mỹ thuật.
Coca: "Không được, tớ đã nói rồi, tớ phải bảo vệ cậu."
Hai bé con đi đến vườn hoa nhỏ thì một nhóc Beta cùng lớp Miên Miên chạy tới, lanh lảnh nói: "Thầy giáo bảo hôm nay chúng ta không học hát mà chơi xếp gỗ."
"Tớ cũng muốn chơi xếp gỗ!" Coca ngưỡng mộ không chịu được: "Cho tớ chơi với nhé?"
Nhóc Beta cau mày: "Không được, cậu học lớp khác."
Chờ nhóc Beta chạy đi, Coca nắm tay Miên Miên đến phòng thực hành, vừa đi vừa oán giận: "Cho chơi một chút thì việc gì chứ, keo kiệt bủn xỉn."
Một cơn gió lạnh thổi qua, Miên Miên khẽ ho khan, nhìn về hướng phòng thực hành, im lặng.
Đi ngang qua vườn hoa nhỏ, hai bé con tới nơi nhưng tầng một vắng tanh.
Thoáng thấy bóng người chạy vụt qua cửa kính phòng học, Coca nhíu đôi lông mày nghĩ ngợi.
Coca tới trước cửa, nhón chân với tay nắm rồi kéo ra.
Mở được một nửa đã bị một xô nước lạnh giội thẳng vào đầu, lạnh đến mức run lẩy bẩy.
"Coca!"
Miên Miên thất thanh hô to, nhưng vì quá yếu ớt, cậu bé chạy được nửa đường thì vấp ngã, chổng mông mãi chẳng bò dậy được.
Trong cửa là hai thằng nhóc lớp mẫu giáo lớn với nụ cười xấu xa, giội nước xong còn hoan hô kêu to.
"Lêu lêu lêu... thật ngu ngốc! Ha ha ha ha..."
"Gà rớt vào nồi canh, mày là một con gà rớt vào nồi canh! Ha ha ha ha..."
Coca kéo cửa, để hở một khe hẹp theo bản năng, quay đầu bảo Miên Miên: "Miên Miên, cậu chạy đi gọi thầy giáo tới đây!"
Thật vất vả mới đứng dậy được, Miên Miên nghe thế bèn đổi hướng chạy tới văn phòng gần nhất.
Hai thằng nhóc làm việc xấu xong tính chuồn qua khe cửa hẹp.
Coca dùng sức lực nhỏ bé của mình, đẩy bọn chúng vào bên trong, đồng thời giơ chân đạp mạnh.
Hai thằng nhóc không biết cậu bé khỏe như vậy, một thằng nhóc sơ ý bị cậu đạp trúng, chó ngã ăn kít, khóc rống lên.
Coca tiếp tục đẩy ngã thằng nhóc còn lại, những cú đấm "loạn xà ngầu" liên tiếp hướng vào mặt nó.
"Dám giội nước lã vào Miên Miên, tao đập cho này!"
Bấy giờ hai thằng nhóc mới kịp phản ứng, vừa khóc vừa đánh lại Coca.
Nhưng Coca đánh rất đau, hai thằng nhóc bị đánh tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tuy nhiên Coca cũng dính đòn, má nóng lên, hơi đau.
"Ai đánh nhau bên đó?"
Nghe thấy tiếng thầy giáo, Coca đang vung nắm đấm bèn rụt về, vội vàng đứng bật dậy từ trên người một thằng nhóc, vô tội nhìn ra cửa.
Vừa trông thấy Miên Miên trong lòng thầy giáo, cậu bé không nhịn được òa khóc, khóc còn to hơn cả thằng nhóc nằm trên mặt đất.
"Miên Miên, bọn nó bắt nạt tớ, còn đánh tớ nữa... oa oa oa..."
Miên Miên giãy giụa nên thầy giáo đặt cậu xuống, bé con vội vàng chạy tới: "Coca! Bị đánh vào mặt hả? Có đau lắm không?"
"Đau quá, đau quá à." Coca ôm Miên Miên khóc.
Thầy giáo cầm khăn lau thì cậu bé vừa khóc vừa giật chiếc khăn nhét vào tay Miên Miên.
Coca thút thít: "Em muốn Miên Miên lau cơ."
Thầy giáo: "..."
Hai thằng nhóc no đòn, khóc lóc chỉ vào Coca tố cáo: "Nó... nó đánh bọn em!"
Coca co rúm lại, trốn sau lưng Miên Miên: "Hai anh này giội nước vào em, còn đánh em nữa!"
Cậu mếu máo nói rồi khóc lớn hơn.
Miên Miên: "Thầy ơi, em tận mắt nhìn thấy hai anh này giội nước vào Coca!"
Trường hợp ẩu đả xong quay sang chỉ trích nhau, thầy giáo nhìn đã quen. Nhưng cả người Coca ướt sũng, vì vậy lời cậu bé nói có phần đúng.
Ông bình tĩnh đỡ hai thằng nhóc dậy, chuẩn bị đưa đến phòng y tế kiểm tra, rồi gọi cho phụ huynh hai đứa tới trường giải quyết.
Vừa ra khỏi phòng học, một chiếc xe bay kiểu mới đáp xuống ngay trước mắt.
Tống Du và Dung Thời vẻ mặt lạnh lùng, một trước một sau bước ra.
Thầy giáo nhìn đến ngẩn người.
Hai cậu thanh niên này đẹp trai quá!
Dung Thời ngồi xổm trước người Miên Miên xem xét, nén cơn tức giận, nhẹ nhàng hỏi: "Ai bắt nạt em?"
01 nói Miên Miên bị giội nước, nhưng quần áo cậu bé vẫn khô ráo.
Miên Miên lắc đầu, nắm tay Coca đáp: "Chúng muốn giội nước vào em, nhưng Coca đã chắn lại."
Dung Thời xoay đầu nhìn học trò ngốc.
So sánh với Miên Miên thì thê thảm hơn, đầu quấn khăn lông, người có vệt nước, một bên má mum múp thịt hơi đỏ.
Dung Thời khẽ vỗ vỗ đầu nhóc: "Cảm ơn, em mau thay quần áo đi."
Được khen ngợi!
Coca chưa kịp phấn chấn đã bị nhấc bổng lên, rất nhanh gương mặt thúi của ông anh họ xuất hiện trước mắt.
Tống Du chọt chọt khối đỏ hồng trên má cậu bé: "Bị hai thằng nhóc kia đánh à?"
Coca vội che lại: "Làm gì thế, đau chết em!"
"Xin hỏi, hai cậu là người nhà của Coca và Miên Miên à?" Thầy giáo hỏi.
Tống Du dùng khăn lông che Coca kín mít, xoay người ngăn luồng gió, lạnh lùng nói: "Phiền thầy thông báo cho phụ huynh hai thằng nhóc kia, dám bắt nạt con cháu dòng họ Tống, việc này tôi sẽ không để yên."
Thầy giáo bị cậu nhìn chằm chặp, không khỏi hãi hùng.
Khí thế làm cho người ta khiếp vía này, quả thực còn đáng sợ hơn cả cấp lãnh đạo!
Dung Thời ôm Miên Miên đứng dậy, trầm giọng: "Nếu đối phương không cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng thì chúng tôi sẽ truy cứu tới cùng."
Thầy giáo bị dọa tới mức lùi nửa bước, sắc mặt tái đi.
"Được, được, tôi sẽ liên hệ ngay lập tức, bây giờ hãy đến phòng y tế trước đã."
【Video bao gồm hình ảnh và âm thanh liên quan làm chứng cứ đã được lưu giữ.】
【Chính là gã ngu ngốc Trương Nghị kia! Bởi trì hoãn cuộc thi của ông chủ mà nghĩ ra thủ đoạn đê tiện này!】
Trong văn phòng trưởng khoa, sắc mặt Từ Phong rất kém.
Trước đó Thiên Phàm đích thân nhờ ông chuyển trường cho Miên Miên, ông cũng nhân tiện tìm hiểu tình hình của Dung Thời.
Gia đình quân đội, nhập học với mức điểm tuyệt đối, là sinh viên nổi bật ngàn dặm mới tìm được một.
Ông dạy học đã nhiều năm, thưởng thức nhất những sinh viên như thế, bởi vậy vẫn luôn để ý tới Miên Miên.
Nhưng bé con lại gặp chuyện ngay dưới mí mắt ông!
"Thực xin lỗi, là tôi thất trách." Từ Phong mím đôi môi thẳng tắp: "Phụ huynh hai cậu bé kia đang trên đường tới trường, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Dung Thời đặt Miên Miên ngồi bên cạnh: "Còn một bạn cùng lớp với Miên Miên nữa, tên là Trần Hiểu - Beta, phiền thầy cũng gọi cho phụ huynh em đó tới đây."
Từ Phong giật mình: "Cậu bé ấy có liên quan ư?"
Miên Miên: "Chính bạn ấy bảo em tới phòng thực hành."
Từ Phong không dám qua loa, lập tức bảo giáo viên chủ nhiệm liên hệ với gia đình Trần Hiểu.
Nửa tiếng sau, phụ huynh ba thằng nhóc xuất hiện.
Phụ huynh hai thằng nhóc kia thấy mặt mũi con mình bầm dập thì nổi giận.
"Ai nặng tay vậy? Có phải nó không? Học sinh hư hỏng thế mà không đuổi khỏi trường hả?"
"Mấy người quản lý trường học kiểu gì vậy? Tôi gửi một đứa con lành lặn mà mấy người để nó ra nông nỗi này à?"
Ngôn ngữ bốp chát khiến tai Dung Thời ong ong.
Hắn bế Miên Miên, dắt học trò ngốc, lẳng lặng đi thẳng.
"Đứng lại! Cậu có ý gì? Chưa nói rõ ràng đã bỏ đi là sao?"
"Hôm nay mà không xin lỗi con trai tôi thì tôi sẽ làm cho cậu không có trái ngon để ăn đâu!"
Tống Du đặt cốc nước xuống rồi nhìn sang, giọng nói tùy tiện, từng chữ lại lạnh như băng: "Tôi không quy trách nhiệm cho các người, ngược lại các người muốn đổ tội lên đầu tôi à?"
Từ Phong nhìn người cực chuẩn, vừa thấy Tống Du liền biết thanh niên này chẳng dễ chọc.
Hơn nữa sau lưng Tống Dương là dòng họ Cố, là gia tộc kẻ bình thường không thể đắc tội.
Biết gia đình hai thằng nhóc kia chưa hiểu rõ tình hình, Từ Phong vội vàng giải thích.
Giải thích xong, ông nhìn hai đứa: "Sao các em lại muốn giội nước lên đầu Miên Miên?"
Một thằng nhóc: "Em không có! Em không giội!"
Thằng nhóc còn lại: "Là nó đánh em!"
Thấy thế, một vị phụ huynh lạnh lùng nói: "Thầy xem, các cháu đều nói không có! Vậy mấy người dựa vào đâu mà khẳng định đứa nhỏ nhà chúng tôi sai?"
Tống Du: "Muốn biết thì đơn giản, xem video giám sát là được."
Phụ huynh này phút chốc nghẹn lời, quay đầu nhìn con mình, thấy ánh mắt nó trốn tránh rồi tìm cách lẩn ra phía sau lưng thì lập tức hiểu rõ.
Vừa nói xem video, vị phụ huynh kia bèn nhận sai: "Chỉ là chuyện nhỏ ấy mà, trẻ con thì biết gì, để tôi bảo con tôi xin lỗi các cháu sau."
Phụ huynh này lập tức phụ họa: "Đúng vậy, trẻ con cứ nghịch ngợm xong rồi quên béng, người lớn chúng ta cũng đừng chấp nhặt."
"Chuyện nhỏ hả? Không cần chấp nhặt sao?" Tống Du đứng lên, nhếch khóe môi: "Được, vậy khỏi xin lỗi."
Thấy cậu dễ nói chuyện, hai người thầm thở phào.
Quả nhiên tuổi trẻ dễ lừa.
"Em tôi từ lúc bị giội nước tới lúc thay quần áo, mất mười lăm phút." Tống Du nhìn họ: "Nếu là chuyện nhỏ, vậy phạt chúng nó toàn thân ướt đẫm đứng trên hành lang hối lỗi trong mười lăm phút đi."
Một phụ huynh đứng bật dậy, không dám tin: "Cậu nói gì?"
Một phụ huynh khác: "Cậu có bệnh à! Làm gì có cái kiểu phạt trẻ con như thế?"
Tống Du búng tay, lập tức có hai người từ bên ngoài đi vào, kéo hai thằng nhóc ra.
"Tôi nghĩ các người nhầm rồi, tôi không thương lượng với các người."
Hai thằng nhóc bị lôi đi, sợ hãi khóc toáng lên, gia đình ngăn không được, đánh chửi cũng vô ích, cuối cùng đành xin Từ Phong giúp đỡ.
Từ Phong vô cùng đau đầu, nếu giải quyết như thế, e rằng chức vụ của ông khó mà giữ được.
Ông đứng dậy bước qua, vừa định lên tiếng thì bị Tống Du ngăn cản.
Cậu lạnh lùng nói: "Việc này tôi khuyên thầy đừng tham dự."
Hai thằng nhóc đang gào khóc bị lôi đến một khu đất trống trong trường và tưới xuống đầu một thùng nước đá, vừa lạnh vừa sợ, nức nở không dứt.
Tống Du đứng trước mặt chúng: "Ai bảo hai đứa làm vậy? Nói ra thì không phải chịu phạt nữa."
Nhìn ba mình bị người chặn lại, hai thằng nhóc sợ choáng váng, nghe thế thì liều mạng chỉ vào Trần Hiểu.
"Là... là nó! Hức hức hức..."
"Nó... nó bảo sẽ cho chúng em đồ ăn vặt, rồi bảo chúng em giội... giội nước!"
Tống Du nhìn ba Trần Hiểu đứng cách đó không xa, đang định chạy trốn.
Trần Hiểu thấy Tống Du nhìn sang, lập tức khóc òa, tay nắm chặt quần áo ba mình, sợ cũng bị kéo ra ngoài tưới nước lạnh.
"Ba... ba bảo em làm!"
Dung Thời đưa Miên Miên và Coca về ký túc theo đường vòng.
Thấy ba Trần Hiểu lạnh lùng phủ nhận, hắn bèn lấy video giám sát ra.
Dung Thời nhìn Từ Phong: "Chúng tôi sẽ gửi thầy chứng cứ liên quan, hi vọng thầy sẽ xử lý chuyện này thích đáng."
Từ Phong và thầy cô đứng đó xem đều kinh ngạc.
Thời gian ngắn như vậy đã lấy được video giám sát!
Tống Du nhìn Dung Thời, định bảo không thể mặc kệ như vậy được.
Tựa hồ Dung Thời biết cậu muốn nói gì, hắn bèn bước tới bên cạnh thì thầm: "Xử lý sau đi, bây giờ trở về trước đã."
Tống Du: "Trở về làm gì?"
Dung Thời ngước mắt: "Lâu lắm rồi không đánh người, ngứa tay."