*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rời trò chơi, Tống Du tựa trên ghế ngoài ban công, ôm thỏ bông vào lòng, tìm một dãy số trong thiết bị đầu cuối rồi nhấn nút gọi.
Mất vài phút mới kết nối, hình ảnh sáng lên, một người đàn ông đẹp trai đang ngồi sau bàn làm việc, trao đổi gì đó với cậu thư ký.
Hai người trao đổi xong, cậu thư ký khom mình chào Tống Du rồi yên lặng rời khỏi văn phòng.
Tống Du kéo tai thỏ, tùy tiện hỏi: "Thế nào, có làm được không chú?"
"Chỉ cần có bản vẽ thì chẳng có vũ khí nào mà Cố thị không làm được cả." Người đàn ông đan chéo đôi tay trước người, cặp mắt phượng hơi nhướng lên: "Quy định cũ, tiền trao cháo múc."
"Gửi bảng báo giá để cháu chuyển tiền." Tống Du bất đắc dĩ lắc đầu: "Người một nhà có cần tính toán chi li thế không?"
Người đàn ông này tên là Cố Tích, vợ của chú ba, ba của Coca, là Omega giàu nhất Đế Quốc, chẳng ai sánh bằng.
Cố Tích: "Anh em ruột còn đang đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành cơ mà."
Tống Du: "..."
Năm phút sau, hơn một trăm triệu tinh tệ bị rút khỏi tài khoản.
Cố Tích nhìn thông tin thanh toán, hài lòng bảo: "Sẽ giao hàng trong vòng một tháng, nhưng xin số lô sản xuất bằng cách nào thì chú không biết đâu nhé."
Tống Du: "Chuyện đó cháu sẽ tự lo, nhất định chú phải giao cho thợ máy có tay nghề thành thạo đấy."
"Tiền vào tài khoản rồi thì mọi việc đều dễ thương lượng." Cố Tích chuyển đơn đặt hàng cho nhân viên: "Gần đây Coca mập lên không ít, cháu nhớ thường xuyên dẫn nó đi tản bộ."
Tống Du co chân dài, thả lỏng người tựa lưng vào ghế, âm thanh lười biếng, giọng điệu kéo dài: "Không rảnh, chú tự đi mà làm."
Cố Tích: "Chẳng phải cháu đang bị lưu đày sao?"
Tống Du: "Đúng vậy, cho nên hiện giờ cháu còn bận yêu đương, có vấn đề gì sao?"
Nói đến đây, Cố Tích thay đổi dáng ngồi, hơi nghiêng về phía trước: "Cháu quen người nhà Miên Miên hả?"
Thấy đôi đồng tử của ông sáng lên, Tống Du nheo mắt đánh giá: "Có chuyện gì à?"
Cố Tích nghiêm túc bảo: "Chú thấy Miên Miên rất có khí chất con dâu nhà họ Cố, cháu hỏi người nhà bé con xem bao nhiêu tiền thì đồng ý... bán."
Tống Du: "..."
Coca có biết chú định mua con dâu nuôi từ bé không?
Tống Du: "Việc này chả liên quan tới tiền nong đâu, nếu chú giỏi chịu đòn thì có thể thương lượng."
Cố Tích: "?"
Ngắt liên lạc, Tống Du trở lại phòng khách.
Tần Lạc nằm trên sô pha tán gẫu với bạn thân ở tinh cầu Đế Đô, trông thấy cậu, bèn hỏi: "Anh, anh muốn làm cơ giáp tặng cho Thỏ Thần thật à?"
Tống Du vào bếp pha cà phê: "Đã đặt hàng."
"Chú Tích đồng ý làm hả?" Tần Lạc đi theo, cầm quả đào ngồi gặm trước quầy bar: "Thế số lô sản xuất thì sao?"
Đế Quốc kiểm soát cơ giáp vô cùng nghiêm ngặt, cá nhân hoặc tổ chức nào muốn sở hữu cơ giáp hợp pháp phải viết đơn gửi lên Chính phủ xin số lô sản xuất. Được cấp phép mới sử dụng, bằng không chỉ trưng bày trong nhà cũng bị coi là trái pháp luật.
Tống Du thả một nắm hạt cà phê xuống rồi nghiền thành bột theo phương pháp thủ công.
"Thì nhờ ba cậu xin chứ sao."
Tần Lạc: "..."
Cậu ta quan sát sắc mặt Tống Du rồi ngập ngừng nói: "Em cảm thấy... chi bằng anh tặng cơ giáp ảo cho Thỏ Thần đi, có thể chơi Star Wars được. Chứ cơ giáp thật ít nhất cũng phải cao mười mấy mét, hầu hết mọi người đều không thể đặt nó trong nhà."
"Một đống số liệu thế thì sao tôi lấy được?" Quá nửa còn do tình địch làm.
Tống Du bỏ bột cà phê vào máy: "Chỗ ở thôi mà, mua cho cậu ấy căn nhà lớn là xong."
Tần Lạc: "..." Anh đại gia anh nói chỉ có chuẩn.
Tần Lạc: "Nhưng người bình thường chẳng ai dùng tới cơ giáp cả."
Tống Du: "Cậu ấy chơi cho tôi xem là được rồi."
Tần Lạc: "..."
Lý do để anh tiêu tốn cả trăm triệu đấy ư?
Sáng hôm sau, lên lớp xong, Dung Thời tới văn phòng Hội sinh viên xử lý công việc.
Đến giữa trưa, Trần Mộ gõ cửa bước vào.
"Chủ tịch, bác sĩ Giang bảo Chu Ân đã tỉnh, Hội sinh viên có điều gì muốn hỏi thì bây giờ hãy sang đó."
Dung Thời: "Tôi biết rồi."
Thoáng nhìn giấy tờ trên bàn làm việc, Trần Mộ tò mò hỏi: "Có vẻ thời gian tới sẽ tổ chức rất nhiều hoạt động nhỉ?"
Dung Thời đứng dậy, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
"Ừ, tân sinh viên nhập học đã được hai tháng, nên lôi ra ngoài tản bộ rồi."
Trần Mộ: "..."
Trong Học viện quân sự, ngoài các kỳ kiểm tra đánh giá vô cùng nghiêm ngặt thì những hạng mục thi đấu so tài cũng được tổ chức với mật độ dày đặc.
Sinh viên tham gia bất kể lĩnh vực nào mà có thứ hạng sẽ được cấp tín chỉ, và đỗ tốt nghiệp nếu đã hoàn thành đủ số lượng tín chỉ.
Bao năm qua có rất nhiều tân sinh viên tưởng rằng chỉ cần đi học đầy đủ, không bị đúp hoặc chịu kỷ luật thì sẽ đỗ tốt nghiệp, ý nghĩ này thật ngây thơ.
Căn bản chỉ đi học chẳng đủ để hoàn thành số lượng tín chỉ do Học viện quy định, mà phải tìm kiếm từ những nguồn khác.
Mà sinh viên bước sang năm thứ hai đã lục tục ra ngoài làm nhiệm vụ, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tiến độ học tập. Nếu bị đúp thì trừ việc không lấy được tín chỉ, sinh viên đó còn đánh mất cơ hội nhận nhiệm vụ.
Đây chính là cơ chế khắc nghiệt nhằm sàng lọc tinh anh ở Học viện quân sự.
Trong thời gian học tập ở trường, sinh viên ưu tú có thể tích góp nhiều công trạng, đến khi tốt nghiệp đã là sĩ quan cấp trên. Còn sinh viên bình thường, chỉ cần đủ số lượng tín chỉ để tốt nghiệp đã là cả một vấn đề.
Hai người đến căng tin ăn cơm trước rồi mới tới phòng y tế.
Trong phòng, Chu Ân đang ngồi dựa vào đầu giường ngẩn người, thấy họ xuất hiện mới hoàn hồn.
"Thực sự xin lỗi vì đã gây ra bao nhiêu rắc rối." Giọng hắn khàn khàn mệt mỏi: "Tôi sẵn sàng chấp nhận bất cứ hình thức kỷ luật nào từ Hội sinh viên."
Thái độ so với mấy hôm trước đó quả thực khác nhau như trời với đất.
Dung Thời kéo ghế dựa ngồi bên giường bệnh: "Anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày vừa qua không?"
Chu Ân chậm rãi gật đầu, ánh mắt ảo não: "Nhớ rõ, nhưng không biết tại sao mình lại làm thế. Bây giờ hồi tưởng lại, trong trí nhớ tôi cứ như một kẻ khác vậy."
Mắt Dung Thời khép hờ, hắn lẳng lặng hỏi: "Bác sĩ Giang nói có khả năng anh đã bị chất dẫn dụ của Omega kích thích liên tục trong kỳ động dục, làm cho tính cách thay đổi hoàn toàn, anh có ấn tượng gì về chuyện đó không?"
Sắc mặt tái nhợt, Chu Ân hơi cau mày, sau một hồi ngẫm nghĩ thì đột nhiên trợn to đôi mắt: "Có!"
"Từ khi nhập học cho đến bây giờ, tôi đã vô tình ngửi thấy mười mấy lần, lúc trò chuyện với bạn bè, tụi nó còn trêu chọc bảo tôi dính vận kít chó, cứ gặp Omega động dục suốt."
Ánh mắt Dung Thời lóe sáng, hắn thản nhiên hỏi: "Chỉ ngửi thấy chất dẫn dụ thôi à?"
"Ừ, chắc là khoảng cách quá xa, thật sự tôi chưa nhìn thấy Omega bao giờ." Nói tới đây, cảm xúc của Chu Ân lắng xuống: "Hôm Tiểu Hàm bị tôi đẩy xuống dưới tầng, tôi vốn hẹn cậu ấy ra để bàn giao công việc, nhưng vừa ngửi thấy chất dẫn dụ thì tôi nổi điên đến mức mất lý trí..."
Dung Thời: "Mùi vị mỗi lần có giống nhau không?"
Chu Ân lắc đầu: "Không giống, nhưng mấy lần gần đây thì rất giống, chẳng xác định được có phải cùng một Omega hay không."
Dung Thời yêu cầu hắn mô tả chi tiết cảm nhận từ lần đầu tiên cho tới lần cuối cùng, rồi ghi chép thật cẩn thận.
Trước khi đi, Chu Ân gọi hắn lại, do dự bảo: "Tôi có thể phiền cậu chuyển lời xin lỗi tới Tiểu Hàm không?"
Thoáng nhìn ra ngoài phòng bệnh, Dung Thời đáp: "Không cần đâu."
Nghe thấy tiếng Ngô Hàm, thân thể hắn cứng đờ, đôi tay đặt trên tấm chăn siết chặt.
"Thực xin lỗi, tôi chẳng còn mặt mũi nào gặp cậu."
Ngô Hàm khập khiễng bước tới trước giường bệnh: "Anh ngẩng đầu lên."
Tay Chu Ân thả lỏng rồi siết chặt, siết chặt rồi thả lỏng, sau khi lặp lại vài lần hắn mới ngẩng đầu lên.
Đã sẵn sàng nghe trách mắng, lại chẳng kịp phòng bị mà hoa mắt trước nụ cười rạng rỡ của Ngô Hàm.
"Lời anh nói thật sự quá đáng." Ngô Hàm duỗi tay ra trước mặt hắn: "Nhưng tôi cũng đánh trả, coi như huề đi!"
Mắt Chu Ân sáng ngời, hắn nắm chặt bàn tay trước mặt: "Cậu đánh rất mạnh."
Ngô Hàm bật cười: "Bởi vì anh thật sự thiếu đánh."
Chu Ân cũng cười theo: "Lần sau tôi còn nói như vậy thì cho phép cậu đánh tiếp."
Ngô Hàm đấm hắn một cái: "Không, tay của tôi để chế tạo cơ giáp chứ không phải đánh nhau."
Thấy họ vừa trò chuyện vừa cười đùa, Dung Thời bèn rời khỏi đó, ý cười thoảng qua trên môi.
Chiều nay có tiết học thực chiến, Dung Thời ép cơ chân khởi động trên sân, khóe mắt thấy Tống Du bước tới gần.
Tống Du cao hơn Alpha bình thường, tỉ lệ vóc dáng chuẩn, vai rộng eo thon chân dài nhức nách. Mặc đồ thể thao trông cực kỳ phong cách, cộng thêm mái tóc vàng nổi bật, cho dù giấu mặt cũng tuyệt đối là tiêu điểm giữa đám đông.
Quả nhiên khi cậu vừa xuất hiện, âm thanh huýt sáo trên sân chưa từng dừng lại.
"Anh hai, lại không chịu đợi người ta rồi." Tống Du chậm rãi bước đến, khoác vai Dung Thời, ghé vào tai hắn thì thầm: "Thuốc ức chế kiểu mới đang trên đường tới, ba loại đều là thuốc thử nghiệm chưa được cấp phép."
Với tình hình của Chu Ân, rõ ràng thuốc ức chế thông thường vô tác dụng. Theo họ phỏng đoán, chắc chắn hắn sẽ còn ngửi thấy chất dẫn dụ mô phỏng nữa, nếu không có thuốc ức chế hữu hiệu, vậy lần sau chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đang bàn công việc, thế nhưng sự chú ý của Dung Thời lại hoàn toàn tập trung ở mùi hương.
Ghé sát vào có thể ngửi thấy chất dẫn dụ của Tống Du, chỉ hơi thoang thoảng nhưng cảm giác tồn tại mười phần.
"Này, có nghe không đấy?"
Một bàn tay thon dài phất qua trước mặt, trong khoảnh khắc, Dung Thời mơ hồ trông thấy măng cụt mèo trăng trắng.
Măng cụt mèo
Chờ tới lúc hoàn hồn, hắn đã bắt lấy bàn tay kia.
Tống Du chẳng hiểu nổi: "Làm gì thế?"
Dung Thời: "..."
Họ chẳng hề hay biết hành động của mình thân mật tới mức nào, khiến đám sinh viên giữa sân tru lên như sói.
"Thao luyện bất ngờ gặp gỡ cặp chồng chồng nhà chủ tịch!"
"Phắc, giết tui đi."
"Diễn trò ân ái chẳng coi ai ra gì, làm ơn để người ta sống yên ổn đê!"
"Khoác vai! Thì thầm! Cầm tay! Để ông đây xem còn gì mà mấy người không dám làm nữa?"
"Úi úi úi... đánh nhau rồi đánh nhau rồi! Hay quá!"
"Chủ tịch thật dữ dội!"
Tống Du dùng chiêu thức mới đối phó với Dung Thời, động tác dứt khoát: "Tay của tôi cũng dám sờ, to gan lớn mật."
Dung Thời nhẹ nhàng tránh né, ngắm nhìn động tác quen thuộc, tâm trạng vô cùng phức tạp.
"Sao tay bà xã lại không được sờ?"
Hai người đánh nhau tới hai mươi phút, dùng nắm đấm làm nóng cơ thể, rồi viện cớ đi uống nước, đường hoàng bỏ tiết huấn luyện thực chiến.
Huấn luyện viên đợi chừng hai phút, với kinh nghiệm lão làng, ông quyết đoán bỏ qua.
"Huấn luyện viên! Hai người chủ tịch còn chưa về đơn vị!" Có sinh viên báo cáo.
Huấn luyện viên: "Kệ họ."
Sinh viên nổi giận: "Vì sao họ không phải huấn luyện thực chiến?"
Huấn luyện viên: "Nếu trình độ quyền cước của cậu được như thế thì cậu cũng có thể nghỉ."
Sinh viên kia: "..." Mịa.
Những người khác: "..." Thích tự rước lấy nhục hở?
Trước bồn rửa mặt, Dung Thời vốc nước từ vòi uống mấy ngụm to, nhân tiện rửa mặt luôn.
Ngẩng đầu lên thì vừa vặn trông thấy khuôn mặt ướt nhẹp của Tống Du trong gương, nước trượt dọc theo hàng mi, ngưng đọng thành giọt rồi rơi xuống.
Trước kia Tống Du vẫn đẹp như thế sao?
Dung Thời không rời được tầm mắt, chờ đến khi đối phương ngẩng đầu lên mới nhìn sang chỗ khác.
"Đừng tưởng tôi nhắm mắt thì không biết anh nhìn lén." Tống Du lấy khăn lau mặt, chế nhạo: "Bây giờ mới phát hiện ra tình địch đẹp trai hơn mình à?"
Dung Thời: "..."
Tống Du lau mặt: "Đừng mù quáng nữa, sớm từ bỏ đi, không chừng chúng ta có thể miễn cưỡng làm bạn bè."
Dung Thời lau tóc ướt trên trán: "Nếu không thì sao?"
Động tác Tống Du khựng lại, cậu bước tới gần hắn một bước: "Cậu ấy thích màu tóc của tôi, anh có không?"
Dung Thời: "..." Hắn từng nói qua điều này nhỉ?
Dung Thời cố ý bảo: "Cậu ấy thích giọng nói của tôi, ngày nào không được nghe thì đêm ấy chẳng ngủ nổi."
Tống Du: "..." Móa!
Tống Du: "Lúc tay tôi đau, cậu ấy sẽ thổi thổi giúp tôi."
Dung Thời: "Lúc tôi trằn trọc, cậu ấy sẽ kể chuyện cho tôi nghe."
Tống Du: "Tâm trạng của tôi không tốt, cậu ấy sẽ hát cho tôi nghe."
Miệng nhanh hơn não, nói xong Tống Du mới cảm giác sai sai, đang định sửa lại thì nghe thấy Dung Thời bảo: "...Vậy cậu tương đối lợi hại."
Tống Du: "..."
Trở về sân tập, Dung Thời xoay đầu nhìn cậu: "Cậu ấy ôm cậu nâng lên cao thật à?"
Tống Du: "..." Bò bị thổi chết.*
(Cách nói bắt nguồn từ một câu chuyện để chỉ sự khoe khoang quá đà)
Chỉ còn nửa tiết, họ miễn cưỡng tham dự phân đoạn huấn luyện tiếp theo.
Hai người chạy theo sau đội ngũ, Dung Thời nhìn về phía trước, khẽ bảo: "Hôm qua tôi nghe cậu ấy nói, hình như chưa nhận được cơ giáp..."
Tống Du nhăn mày lại: "Hai người vẫn còn liên lạc à?"
Dung Thời: "Thế cơ giáp của cậu..."
Không chờ hắn nói xong, Tống Du đã nghiến răng nghiến lợi: "Quên đi cho tôi!"
Dung Thời: "Cơ giáp..."
Tống Du: "Quên đi cho tôi, ngay lập tức!"
Dung Thời: "..."
Rốt cuộc cậu tặng cơ giáp cho con thỏ hoang nào? Vì sao cứ muốn tránh né đề tài này thế?
Trong phòng làm việc, Giang Hoài tựa vào cửa sổ, góc độ này vừa vặn quan sát được sân huấn luyện.
Ông kẹp điếu thuốc chưa cháy giữa những ngón tay, nhìn về hướng kia hồi lâu rồi nở nụ cười bí ẩn.
Dung Thời chưa từng nghĩ tới chuyện hắn bị giày vò bởi bộ cơ giáp có ngoại hình khôi hài và tính khả thi gần như không tồn tại kia, khiến mỗi ngày hắn đều hoài nghi nhân sinh.
Đợi một tuần, Bé Mèo chẳng hề đả động tới việc tặng cơ giáp cho hắn.
Chẳng lẽ hắn đoán sai ư?
Tống Du thật sự không phải Bé Mèo của hắn?
Mẹ kiếp sao Tống Du không phải Bé Mèo của hắn?
Vậy Bé Mèo của hắn rốt cuộc là ai?
Sau khi có đối tượng hoài nghi thì hết nhịn nổi, ngày nào Dung Thời cũng thử thăm dò.
Tuy đối tượng hoài nghi cũng là Alpha cao ráo, tư chất tuyệt vời giống hắn, căn bản không thuộc phạm vi lựa chọn bạn đời của hắn, thế nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng tới lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu Bé Mèo là ai.
Cho đến khi bắt đầu mất ngủ, Dung Thời cảm thấy không xong, nhất định phải chấm dứt chuyện này.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Hôm nay bàn bạc xong công việc, thừa dịp Tống Du đi rót nước, hắn mở thiết bị đầu cuối, dùng nền tảng Star Wars gửi tin nhắn cho Bé Mèo.