Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 51



"Anh, bên kia gửi báo cáo."

Tần Lạc bước ra khỏi phòng ngủ, tìm kiếm trong phòng khách, cuối cùng mới thấy Tống Du ngoài ban công.

Tống Du ngồi ghế bập bênh, chậm rãi lắc, một hộp bánh quy đặt trên chiếc bàn nhỏ vừa tầm tay với.

"Anh lại lén mua đồ ăn vặt nha." Tần Lạc chia sẻ báo cáo cho cậu rồi cầm hộp bánh định rời đi.

"Bỏ xuống."

Tống Du mở mắt, ánh mắt tựa dao găm đâm tới: "Cậu dám ăn bánh quy tôi làm à?"

"Cái gì? Anh không nói sớm." Tần Lạc quẳng hộp bánh xuống bàn hệt như ném bom làm nó trượt ra xa.

Tống Du phớt lờ, tiện tay phóng đại cửa sổ ảo rồi xem xét báo cáo.

"Lục Hữu Khải hả?"

"Đúng vậy, bất ngờ không?" Tần Lạc chậc chậc: "Mấy năm nay họ Lục phách lối một cách kỳ cục trong quân đội, chả biết mình là ai, chuyện... cũng dám làm."

Tống Du gõ nhẹ lên tay vịn.

"Chưa chắc đã nhằm vào tôi."

"Vậy chẳng lẽ ông ta nhằm vào Dung Thời?" Tần Lạc khó tin: "Chỉ vì anh ta đoạt vị trí số một ư?"

Tống Du trầm mặc một lát, lại hỏi sang việc khác: "Điều tra về Miên Miên chưa?"

"Suýt thì quên mất!" Tần Lạc vội chia sẻ báo cáo khác cho Tống Du: "Sinh non nên cơ thể yếu ớt, còn lại chẳng có vấn đề gì."

Báo cáo này lấy từ bệnh viện nơi Miên Miên chào đời, ghi chép lại rất chi tiết, đúng như Tần Lạc nói, trừ bỏ thể chất hơi suy nhược thì tất cả đều bình thường.

Bởi vì ở giai đoạn sơ sinh nên dữ liệu tuyến thể chưa ổn định, không nhận thấy điều bất thường.

-

Trong lớp học chính trị, Dung Thời và Tống Du ngồi trong góc hàng ghế cuối cùng. Những người khác cứ như hẹn trước, toàn bộ chen chúc trên các hàng ghế đầu, thành ra trong phạm vi ba mét xung quanh họ chẳng có lấy một ai.

Tầm mắt Tống Du dừng trên cuốn sách bài tập vật lý trong tay Dung Thời: "Sát thủ ngày đó do Lục Hữu Khải thuê."

Dung Thời không ngẩng đầu, ánh mắt chẳng hề gợn sóng: "Ừ."

Tống Du ghé sát vào, hạ thấp giọng: "Anh biết à?"

"Không biết." Dung Thời thản nhiên bảo: "Nhưng đoán được."

Cha con Lục Hữu Khải và hắn có xung đột trực tiếp về mặt lợi ích, tuy nhiên muốn giết hắn không chỉ có hai cha con nhà này.

Tống Du hỏi: "Anh từng xích mích với ông ta hả?"

Dung Thời không trả lời mà đưa quyển sách trong tay sang: "Cậu đọc thử xem?"

Còn đang nghĩ tới sự việc sát thủ, Tống Du nhìn lướt qua.

Đúng lúc mở ra trang thực nghiệm cơ học lượng tử.

"Vật lý thực nghiệm?"

"Thực nghiệm?"

Dung Thời ngỡ ngàng, giống như bắt được thứ gì đó.

"Tòa nhà thực nghiệm C8?"

Từ trước đến nay giờ học chính trị hệt giờ hát ru. Trong lớp, rất nhiều người thỉnh thoảng lại quay đầu ngó Dung Thời và Tống Du cho đỡ buồn ngủ.

"Họ đã thì thầm tới nửa tiết học rồi."

"Ngày nào cũng ở bên nhau sao chẳng thấy ngán nhỉ?"

"Với người ta đó là mật ngọt, kiểu như đi WC cũng phải dính lấy nhau ấy."

Trên hàng ghế phía trước, mấy người đang xì xào bàn tán thì chợt thấy Dung Thời đứng dậy, cầm sách đi ra ngoài bằng cửa sau.

Thầy giáo già dạy chính trị nâng cặp kính dày cộp, chậm rãi vẫy tay: "Bạn học kia, còn chưa hết giờ mà."

Dung Thời: "Em đi toilet ạ."

Sinh viên khác: "..."

Đường hoàng bảo đi toilet chắc chỉ có mình hắn.

Chân Dung Thời chưa bước ra khỏi phòng học, Tống Du đã đứng dậy, nhìn thầy giáo cười tươi rói: "Em đi cùng với bạn ấy ạ."

Sinh viên khác: "..."

Nhìn biểu cảm này thì không chỉ đơn giản là đi toilet đâu nhỉ?

Dung Thời chân dài, bước nhanh, biến mất hệt một cơn gió.

Tống Du đi theo hắn, đến văn phòng Hội sinh viên lại bị chặn ngoài cửa.

"Sao? Không cho vào hả?"

Dung Thời: "Không phải thành viên của Hội sinh viên thì miễn vào."

Tống Du giễu cợt: "Người nhà chủ tịch cũng không được à?"

Tầm mắt Dung Thời lướt qua gương mặt cậu, sau đó hắn lẳng lặng đi vào bên trong.

"Phá lệ một lần, ai bảo cậu là bà xã của tôi cơ chứ."

Tống Du: "..."

Chiếm chút lời vui vẻ thế sao? Ấu trĩ.

Tống Du vừa đóng cửa lại thì nghe thấy Dung Thời nói với ai đó: "01, kiểm tra toàn bộ thiết bị giám sát trong tòa nhà thực nghiệm C8."

【Đang kiểm tra – đang phác họa hình ảnh ảo ba chiều – đã hoàn chỉnh mọi chi tiết trong khu vực cần theo dõi, không có thiếu sót.】

Dung Thời mở thiết bị đầu cuối trong văn phòng, dùng quyền hạn chủ tịch đăng nhập, điều động toàn bộ quyền hạn đối với tòa nhà thực nghiệm C8.

"Tòa nhà thực nghiệm C8 à?"

Tống Du bước tới, khom lưng, một tay chống mặt bàn, tay còn lại đặt trên lưng ghế, mắt nhìn màn hình ảo trước mặt Dung Thời: "Có vấn đề gì sao?"

Khóe mắt để ý cậu tới gần, Dung Thời lẳng lặng dịch sang bên cạnh.

"Chưa biết có vấn đề hay không."

Tống Du: "Vừa rồi anh nói chuyện với ai thế?"

Dung Thời: "Muốn biết hử?"

Mỗi lần hắn hỏi vậy thì đều tỏ ý nếu nhận được đáp án sẽ phải trả giá.

Tống Du quay đầu nhìn hắn: "Tôi đã viết cho anh mấy chi phiếu trống rồi, anh còn đòi gì nữa?"

Dung Thời: "Tôi chỉ hỏi xem cậu có muốn biết thật hay không thôi, đừng mẫn cảm thế."

Tống Du: "..."

Anh nói sao chả được.

"Đây là trí tuệ nhân tạo gắn trên thiết bị đầu cuối." Dung Thời chỉ vào khóa trang trí màu xanh lam trên cổ tay: "01, chào hỏi phu nhân đi."

Khóa trang trí chợt lóe sáng, Tống Du nghe thấy một giọng nam chừng độ tuổi thanh thiếu niên.

"Chào kim... phu nhân, tôi là 01 hắc hắc hắc, ngài xem đá năng lượng..."

Chưa kịp nói xong, nó đã bị ngắt mất quyền lên tiếng.

"01 hắc hắc hắc? Anh đặt tên cho nó à?" Ánh mắt Tống Du vi diệu: "Kim phu nhân là cái quái gì vậy?"

Sao trí tuệ nhân tạo này giống thiểu năng thế?

Dung Thời: "..."

Trọng điểm chú ý có lệch quá không?

Ngón tay Dung Thời khẽ nhấp, toàn bộ hệ thống giám sát của tòa nhà thực nghiệm C8 được chuyển tới chỗ trống trên bàn làm việc.

Hai người cẩn thận xem xét hình ảnh ba chiều.

"Chỗ này và chỗ này." Tống Du chỉ vào tầng cao nhất và khu vực rìa ở tầng hầm đầu tiên: "Có tỷ lệ tầng lửng lớn nhất."

Dung Thời: "Ừ."

Tống Du: "Bao giờ đi?"

Dung Thời: "Đêm nay."

Chủ tịch có quyền đóng tạm thời thiết bị theo dõi ở một vài khu vực, nếu sử dụng thì thuận tiện hơn 01 can thiệp cưỡng chế, tuy nhiên hơi phiền toái, bởi hệ thống sẽ lưu lại lịch sử.

Nửa đêm, hai người đi bộ theo con đường mòn tới tòa nhà thực nghiệm C8.

"Giải quyết lịch sử bằng cách nào?" Trông thấy hắn quét thiết bị đầu cuối rồi trực tiếp đi vào bằng cửa hông, Tống Du nghĩ hắn đang dùng quyền hạn chủ tịch.

Dung Thời: "Bảo 01 xóa."

Tống Du: "Nó có cả quyền hạn đó sao?"

"Phu nhân, 01 tuy bất tài nhưng chút quyền hạn đó vẫn phải có chứ." 01 bỗng lên tiếng, trong không gian tối tăm yên tĩnh toát lên vẻ kỳ dị.

Tống Du: "Mày thử gọi lại lần nữa xem?"

01: "Pa... papa! Hức hức hức..."

Tống Du: "..." Trí tuệ nhân tạo này chẳng những thiểu năng mà còn nhát như thỏ đế.

Hai người tìm được lối vào hàng lang rồi đi xuống tầng hầm.

Tống Du cầm đèn pin bước bên cạnh Dung Thời, giễu cợt: "Anh sinh cho tôi một đứa con trai lớn như vậy từ bao giờ thế?"

Dung Thời: "..."

Tầng hầm dưới tòa nhà thực nghiệm hầu như đều là kho hàng chứa thiết bị.

Hai người đi một vòng theo hành lang mà chẳng phát hiện được gì.

Tống Du: "Lên tầng cao nhất thử xem."

Được vài bước, cậu phát hiện Dung Thời không đi theo.

Hắn vẫn đứng ở chỗ cũ, trầm ngâm.

Chiếu theo kiểu mẫu của phòng thí nghiệm trong Bệnh viện Quân y số 88, nếu nơi này thực sự tồn tại tầng lửng, vậy thì mắt thường chẳng phân biệt được.

Hắn mở thiết bị đầu cuối, trong bóng tối, một cửa sổ ảo sáng lên dưới ngón tay.

"01, rà quét toàn bộ thiết bị thuộc quyền hạn của chủ tịch trong tầng này." Dung Thời ấn bàn tay lên cửa sổ ảo, tiến hành quét vân tay.

"Đang rà quét – hoàn thành rà quét – so với trước đó thì được bổ sung thêm một thiết bị trao quyền, đã định vị."

Dung Thời nhìn vào vị trí kia, quơ quơ đèn pin về phía Tống Du: "Đi thôi."

Tầm mắt Tống Du đảo qua cổ tay hắn.

Theo sự hiểu biết của cậu, hệ thống thông minh tân tiến nhất hiện nay chỉ quản lý nội bộ, còn có thể liên hệ chặt chẽ với bên ngoài giống như 01 thì cậu chưa từng nghe qua.

Dung Thời bước đến trước cửa phòng C1056, theo định vị, thiết bị được trao quyền bổ sung nằm trong này.

Chẳng cần nói thêm, Tống Du tự giác rút súng lục sau thắt lưng, kéo ống trượt, ngón tay đặt sẵn vào cò súng, quay mặt về phía Dung Thời rồi hất cằm, ý bảo hắn mở cửa.

Tầm mắt Dung Thời lướt qua ngón tay mảnh khảnh của cậu, tay phải nhấn lên thiết bị cảm ứng bên cạnh cánh cửa.

Tia sáng hiện lên, kèm theo âm thanh nhắc nhở, cánh cửa kim loại bắt đầu chuyển động.

Nhưng cửa chưa mở hết, Dung Thời thoáng trông thấy một luồng ánh sáng xuất hiện qua khe cửa. Căn bản chẳng cần tự hỏi, hắn xoay người ôm chặt lấy Tống Du mà chạy, được vài bước thì kéo cậu ngã xuống.

Gần như cùng lúc, tiếng nổ lớn vang lên, sóng xung kích mạnh mẽ lan tỏa dọc hành lang, toàn bộ không gian chấn động.

Tống Du nằm giữa Dung Thời và mặt nền, được bảo vệ kín kẽ.

Cậu phản ứng cực nhanh, duỗi tay che chắn đầu Dung Thời, một mảnh kim loại bay tới cắt ngang mu bàn tay.

Tiếng nổ lớn qua đi, khắp hành lang phủ kín khói đặc, Dung Thời bèn lấy khẩu trang lọc khí ra đeo cho cậu.

Tống Du: "Anh không dùng à?"

Dung Thời móc chiếc khác ra rồi tự đeo lên mặt mình.

"Vẫn còn mà."

Tống Du: "..."

Ý nghĩa trao đổi đâu?

Tựa hồ biết cậu nghĩ gì, Dung Thời thản nhiên bảo: "Chuyện gì cũng theo đuổi ý nghĩa, có thấy mệt mỏi không?"

Tống Du: "..."

Hai người đeo thêm kính cảm ứng nhiệt để tránh bụi.

Dung Thời nhìn vết thương chảy máu trên mu bàn tay cậu, lấy cuộn băng vải ném qua: "Cần tôi quấn giúp không?"

"Không cần."

Tống Du cắn một đầu băng vải, nhanh chóng vòng vài vòng trên tay, siết chặt rồi thắt nút lại.

Dung Thời quan sát, nhịn không được hỏi: "Thuần thục vậy, thường xuyên bị thương à?"

Xét tính cách vụng về của Tống Du, có thể thắt bằng một tay đúng là kỳ tích.

"Tàm tạm."

Tống Du thản nhiên ném trả cuộn băng vải, cầm súng lên, ra hiệu cho Dung Thời tiến về phía cửa.

Dựa vào cạnh cửa, Dung Thời đưa tay ra sau lưng, 01 từ khóa trang trí chui lên, hóa thành một khẩu súng màu bạc.

Theo 01 rà quét, trong phòng không có vũ khí, vụ nổ mạnh vừa rồi có khả năng cao đã kích hoạt vũ khí trong tầng lửng.

Dung Thời: "01, rà quét lần nữa."

01: "Đang rà quét – trong phòng không có vũ khí, phía bắc phòng một thông sang phòng hai, trên tường trang bị mười tám khẩu pháo laser, khẩu pháo đã kích hoạt chính là vũ khí có sức tấn công mạnh nhất."

Tống Du: "Có bản đồ phân bố pháo laser không?"

01: "Có có có! Đã rà quét và mô phỏng con đường an toàn nhất! Papa! Ngài xem tôi đã cực kỳ nỗ lực, vậy đá năng lượng..."

Nói được nửa chừng, quyền lên tiếng của 01 bị ngắt.

Tống Du: "Con trai tôi đâu?"

Dung Thời: "Chết non rồi."

Tống Du: "..."

Hai người xem xét con đường an toàn nhất trên màn hình ảo.

Dung Thời: "Cậu đối phó chín khẩu bên trái, tôi đối phó chín khẩu bên phải, có vấn đề gì không?"

Tống Du cười nhạo: "Điều đó tôi nên hỏi anh mới đúng."

Trước khi vào, Dung Thời chẳng yên tâm giữ chặt cổ tay cậu.

"Đừng cậy mạnh."

Tống Du thờ ơ gạt tay hắn ra: "Yên tâm, trước khi thấy cậu ấy tôi sẽ không chết."

Dung Thời: "..."

Sau khi thấy, có khả năng cậu sẽ muốn chết đấy.

Hai người tính chuẩn thời gian, Dung Thời nã một phát súng thẳng vào khẩu pháo laser đã được kích hoạt.

Đạn có độ nén khí cao xuyên qua ống phóng của pháo laser, phá hủy lõi.

Đồng thời, dưới sự yểm hộ của hắn, Tống Du lắc mình mau chóng tiến vào.

Hệ thống cảm ứng trên pháo laser nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, ba khẩu bên trái đồng thời kích hoạt.

Tống Du nhanh nhẹn tránh né rồi bắn hai phát vào một khẩu trong đó.

Đèn báo tắt, lõi pháo laser nổ tung.

Ngay sau khi cậu tiến vào, Dung Thời chạy sang bên phải, hấp dẫn hỏa lực để những khẩu pháo laser bên phải tập trung nhắm bắn mình.

Nếu mười tám khẩu pháo laser đồng thời khóa chặt một mục tiêu thì căn bản chẳng có khả năng tránh né, nhưng nếu mục tiêu phân tán, vậy mức độ nguy hiểm sẽ hạ thấp không ít.

Pháo laser bắn vào máy móc, mảnh kim loại vỡ bay tứ tung, sơ ý sẽ bị cắt trúng da thịt.

Dung Thời bắn hai phát đạn rồi lăn một vòng.

Ngay lập tức, chỗ hắn vừa đứng bị pháo laser xuyên thủng.

Sức công phá của pháo laser tuy mạnh nhưng có lỗ hổng, mỗi lần phóng mất hơn hai giây.

Chỉ cần lợi dụng khoảng thời gian này một cách hợp lý thì có thể né tránh đòn tấn công dễ dàng.

Giải quyết xong chín khẩu bên phải, Dung Thời giơ súng nhắm thẳng vào khẩu pháo laser cuối cùng bên trái.

Hai người khai hỏa cùng một lúc, khẩu pháo laser còn lại nổ tung.

Tống Du cất súng, không vui chút nào.

Tính từ phát súng trước cửa thì thành tích chiến đấu của cậu kém Dung Thời hai phát.

Dung Thời: "Thua kém tôi không mất mặt đâu."

Tống Du: "Do may mắn thôi."

Ánh sáng đèn pin lướt trên người Tống Du, thấy cậu không bị thêm vết thương nào khác, tầm mắt Dung Thời chuyển lên mu bàn tay cậu, lông mày nhíu lại.

Băng vải thấm đẫm máu.

Đèn pin trong tay Tống Du đảo khắp phòng, rốt cuộc tìm được thiết bị trao quyền trong một góc.

"Đi thôi, ở chỗ đó."

Vừa dứt lời, tay cậu bị kéo lại.

Dung Thời bỏ băng gạc cũ, xỏ tay vào túi, lấy băng gạc mới giúp cậu băng bó.

Tống Du: "Không phải phiền toái vậy đâu."

Dung Thời: "Nếu nhiễm trùng sẽ để lại sẹo."

Tống Du: "Mặc kệ."

Dung Thời: "Xấu."

Tống Du: "Liên quan gì tới anh?"

Dung Thời: "...Tôi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế."

Kho hàng lớn lộn xộn, hai người lật đống trang thiết bị gần như đã hư hỏng toàn bộ, tìm được thiết bị trao quyền.

Dung Thời vuốt nhẹ, một cánh cửa nhỏ bỗng mở ra ngay vách tường kim loại bên cạnh.

01: "Không có vũ khí."

Bước qua cánh cửa nhỏ là một phòng thí nghiệm tương tự phòng thí nghiệm ở Bệnh viện Quân y số 88.

Tống Du rút một phần hồ sơ bệnh án ra xem thử.

Giống hệt hồ sơ bệnh án tại Bệnh viện Quân y số 88.

Cậu quẳng về chỗ cũ, cười khẩy: "Trách không được họ muốn giết anh."

Tầm nhìn của Dung Thời lướt qua kệ thuốc nước, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.

Phòng thí nghiệm giấu trong tòa nhà thực nghiệm ở trường quân đội, có thể dùng quyền hạn chủ tịch mở ra một cách đường hoàng, vậy tượng trưng cho điều gì.

Đời trước, liệu có phải hắn đã vô tình trở thành kẻ đồng phạm với bọn chúng hay không?

___o0o___

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Du: Liên quan gì tới anh? [Gương mặt thờ ơ]

Dung Thời:...

Sau khi online...

Meo Meo: Tay tui bị thương rồi, đau quá, Thỏ Thỏ phải thổi phù phù thì mới lành lại được Q^Q

Dung Thời:...