Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 57



Làn da của Tống Du trắng bẩm sinh, xúc cảm cực kỳ mềm mịn. Dưới ánh sáng mạnh có thể nhìn thấy cả những sợi lông tơ, chẳng kém làn da trẻ sơ sinh bao nhiêu. Chỉ vì bình thường người ta khiếp sợ khí thế của cậu nên không một ai dám nhìn chằm chặp.

Hai nốt một lớn một nhỏ hơi sưng, làn da xung quanh phiếm hồng, đặc biệt nổi bật trên gương mặt trắng nõn.

Dung Thời vừa nhắc, Tống Du gãi gãi mặt.

Trước chưa thấy gì, bây giờ ngứa kinh khủng.

Dung Thời kéo tay cậu: "Đừng, càng gãi càng ngứa."

Tống Du buồn bực gạt tay hắn, nghĩ tới lúc ngủ bị côn trùng bò lên mặt, biểu cảm càng trầm mặc.

Dung Thời buồn cười, lấy loại khăn dùng một lần trong ba lô ra, thấm ướt nước rồi đưa cho cậu: "Cắn ra nốt chứng tỏ độc tính không mạnh."

Tống Du kìm nén ý nghĩ muốn gãi, cũng chẳng chịu nhận khăn.

Dung Thời: "Chườm lạnh có thể ngăn ngứa đấy, chê hả? Khăn chưa dùng, nước cũng chưa uống."

Tống Du liếc nhìn chiếc khăn ướt trong tay hắn, nhận lấy rồi áp lên mặt.

Dưới tác dụng của nước lạnh, quả nhiên không còn ngứa như trước.

Dung Thời đứng dậy: "Cậu ngồi đây chờ một lát."

Thấy hắn bước vào trong rừng, Tống Du nhíu mày: "Anh đi đâu thế?"

Dung Thời không trả lời: "Lập tức quay lại."

Âm thanh sột soạt nhỏ dần, thỉnh thoảng lại có tiếng dã thú xa gần truyền đến rồi mau chóng chìm vào yên tĩnh.

Đợi mười phút, khăn nhiễm nhiệt độ cơ thể, mặt lại bắt đầu ngứa.

Tống Du mắt trông mong ngó chằm chằm về hướng Dung Thời rời đi, bỗng cảm thấy hơi hối hận.

Đáng lẽ nên theo cùng, nhỡ đâu...

Nếu đếm tới một trăm mà hắn vẫn chưa về thì qua nhìn xem.

Tống Du nghĩ vậy, bụng thầm đếm thật nhanh.

Đếm tới chín mươi thì có động tĩnh rất nhỏ truyền đến từ trong rừng, bước chân đạp trên lá cây phát ra âm thanh sột soạt.

Tống Du ngồi thẳng người theo bản năng, đến lúc thấy đôi chân dài của Dung Thời xuất hiện thì chuyển tầm mắt, chờ hắn bước đến gần mới giả bộ lơ đãng nhìn thoáng qua.

"Đi xả nước à?"

Dung Thời ngồi về chỗ cũ, vò nát lá cây vừa hái được rồi ném vào đống lửa.

Ngửi được hương thơm ngan ngát đang lan tỏa, Tống Du khó hiểu hỏi: "Đây là gì?"

"Cỏ đuổi côn trùng." Dung Thời cầm que gạt những chiếc lá rơi ra ngoài vào trong đống lửa: "Loại này rất phổ biến trong rừng mưa nhiệt đới ở khu nguy hiểm cấp ba, ít độc tính, vô hại với người, tuy nhiên có thể giết chết côn trùng loại nhỏ."

Hắn đào lỗ bên cạnh đống lửa, bỏ số cỏ còn lại vào rồi gắp cục than hồng thả xuống, phiến lá nhanh chóng cuốn lên ngọn lửa.

Tống Du hơi kinh ngạc: "Anh biết cả những thứ này à?"

Dung Thời lấy khăn trong tay cậu, thấm nước lạnh rồi đưa lại: "...Trước kia từng đọc trong sách."

Tống Du trong lòng vô cùng hưởng thụ, tuy nhiên đâu thể nói lời cảm ơn với tình địch, bèn lảng sang chuyện khác: "Vậy sao anh không đốt ngay từ đầu?"

Dung Thời: "Cứ tưởng mồ hôi của một đám Alpha đủ khiến côn trùng tránh xa, ai dè cậu thơm như vậy, được chúng ưu ái."

Tống Du: "..."

Không đến hai câu đã lộ bản chất, quả nhiên tên này vẫn thực đáng ghét.

"Bôi thuốc chưa?" Dung Thời hỏi.

Tống Du lạnh lùng, không muốn phản ứng, một lúc lâu mới đáp: "Chưa."

Lấy một hộp thuốc từ trong ba lô, Dung Thời vẫy tay: "Lại đây."

Thấy cậu chẳng nhúc nhích, Dung Thời mở nắp, thong thả bảo: "Ngòi trong mông đít côn trùng có khả năng vẫn ghim trên mặt, nếu không xử lý kịp thời sẽ mưng mủ, nghiêm trọng thì biến dạng..."

"Mịa!"

Nghe thấy mấy chữ mông đít, mưng mủ, biến dạng, Tống Du lầm bầm, mất kiên nhẫn dịch tới gần Dung Thời.

Hắn nâng mặt cậu lên, ghé vào quan sát kỹ.

Hơi thở nóng hổi phun lên má, toàn thân Tống Du cứng đờ, mũi mơ hồ ngửi thấy hương thơm mát lạnh.

Cậu nhăn mày, vẻ mặt nôn nóng: "Nhanh lên."

"May mắn không lưu lại ngòi độc." Dung Thời bôi thuốc giúp cậu.

Hai nốt hồng trên mặt Tống Du cũng hiện lên vẻ đáng yêu.

Tống Du: "Xong chưa? Để tôi tự bôi cũng được."

Dung Thời: "Đừng động đậy, sắp xong rồi."

Tống Du: "Nhỡ bị dị ứng thì sao?"

"Bây giờ cậu mới hỏi liệu có muộn quá không?" Dung Thời cất hộp thuốc mỡ đi: "Thực ra dùng nước bọt tốt hơn, chẳng lo bị dị ứng."

Tống Du lùi về chỗ cũ, ánh mắt bực bội: "Có phải gần đây tôi tốt tính quá không?"

"Cậu mà tốt tính á?" Dung Thời kinh ngạc: "Hình như cậu hiểu lầm về bản thân mình thì phải?"

Tống Du: "..."

Bị gián đoạn, rất khó quay về đề tài Tống Du thắc mắc ban đầu.

Sáng mai sẽ tiếp tục lên đường, tuy nói mục đích chẳng vì giành giải thưởng, nhưng lang thang trong rừng mưa, nơi những con chuột lớn hơn cả con người, đâu phải chuyện tốt lành.

Chỗ được bôi thuốc mát lạnh, không còn ngứa nữa, tâm tình Tống Du chuyển biến tốt đẹp trong nháy mắt.

"Chẳng biết quanh đây có dầu diesel hay không."

Dung Thời: "Sáng mai thử tìm xem."

Với khu nguy hiểm cấp ba khác chắc chắn không có dầu diesel, còn trên vệ tinh A8 này luôn tồn tại đạo cụ thi đấu của Học viện Hoàng gia lưu lại từ tháng này qua năm nọ, may mắn sẽ tìm được.

Dung Thời dùng que gắp cục than ra rồi lấy chiếc lọ nhỏ gom tro tàn của cỏ đuổi côn trùng vào.

【Khởi động nhiệm vụ ẩn, bảy giờ sáng mai hãy tiến vào căn phòng thứ hai để thi vấn đáp, nếu vượt qua màn trong thời gian quy định sẽ được thưởng: Hai thùng dầu diesel.】

Âm thanh của máy móc chợt vang lên bên tai, Dung Thời kéo Tống Du theo bản năng, đứng dậy quan sát bốn phía xung quanh.

Giọng 01 bỗng vang lên trong đầu hai người.

【Đệt mợ! Hù chết mọe ông rồi! Nơi này cũng có AI đàn em à?】

Dung Thời: "..."

Tống Du: "..."

"Chỗ đó." Dung Thời nhìn về phía trái căn nhà, nơi có sợi dây mây quấn quanh cây hòe lớn.

Tống Du dõi theo tầm mắt hắn thì trông thấy một bộ phận cảm biến dưới bóng râm loang lổ.

Giọng 01 lại vang lên.

【Đã rà quét, AI máy chủ không có ở đây, chỉ là dụng cụ loa kiêm ghi âm, nếu tồn tại AI thì không có khả năng tôi không phát hiện ra.】

Tống Du: "Vậy những gì chúng tao vừa nói đều bị ghi âm lại à?"

【Đúng vậy.】

Dung Thời nhìn sang: "Cậu nghe thấy nó nói hả?"

Tống Du đang định bảo 01 lớn tiếng như vậy thì sao lại không nghe thấy, nhưng chưa kịp thốt lên bỗng nhận ra điều gì đó, cậu cúi đầu liếc xuống cổ tay.

Dung Thời nhìn theo, buông tay ra.

Tống Du trở tay nắm lấy cổ tay hắn, cười khanh khách: "Mày có thể can thiệp không?"

【Máy chủ không ở đây nên tôi không can thiệp được quá nhiều, nhưng kim... phu nhân đã hỏi, vậy tôi sẽ cố gắng hạ thấp giọng nói đã được ghi âm xuống.】

Dung Thời: "..." Tên chó săn này.

【Người ta đáng yêu như vậy, còn lâu mới phải chó săn Q^Q】

Tống Du: "Chó săn gì?"

Dung Thời: "..."

【Tôi là bộ máy trung thành nhất, chỉ có đá năng lượng mới làm tôi thay lòng đổi dạ...】

Dung Thời nhấp lên thiết bị đầu cuối, dứt khoát ngắt tiếng của nó.

"Vừa rồi là âm thanh gì thế?" Tần Lạc ngáp dài, chui ra khỏi lều, giọng mười phần ngái ngủ.

Đến phiên cậu ta trực đêm.

Còn gần năm tiếng đồng hồ nữa mới tới bảy giờ, Dung Thời xoay người trở về lều mình: "Nghỉ ngơi trước đã, trời sáng lại tính tiếp."

Vừa chui vào, Tống Du bám sát theo.

Dung Thời: "Lều của cậu ở bên kia."

Tống Du quen cửa quen nẻo nằm xuống: "Đã bảo buổi tối ngủ với anh rồi."

Dung Thời: "..."

Tần Lạc trơ mắt nhìn điện hạ nhà mình chui vào lều người khác: "..."

Con trai lớn khó giữ trong nhà.

Diện tích lều có hạn, không gian nhỏ hẹp chen chúc hai Alpha cao ráo.

Hai người nằm song song, Dung Thời dịch sang bên cạnh, tự giác chừa ra một khoảng cách bằng nắm tay.

Tống Du: "Rốt cuộc nó là gì?"

Không đầu không đuôi, Dung Thời lại hiểu.

Nhưng hắn chẳng biết nên trả lời thế nào.

Thấy đối phương im lặng, Tống Du nắm cổ tay hắn hỏi nửa ngày, nhưng 01 lại yên tĩnh như gà.

Cậu nhíu mày: "Anh ngắt tiếng của nó phải không?"

Dung Thời: "..."

Lúc này mới biết tận dụng óc thông minh.

Dung Thời chẳng chịu nói, Tống Du vẫn đoán được ít nhiều.

Nửa năm trước cậu từng nghe chú ba nhắc tới, viện nghiên cứu trong tay thím ba đang khai phá một loại AI siêu trí tuệ, dựa trên cấu trúc khổng lồ của bộ não, cùng với việc dẫn vào số lượng lớn thuật toán cảm xúc. Al sẽ có trí tuệ sánh ngang bộ não, đồng thời mang cả tình cảm cảm xúc của nhân loại.

Không ngờ AI loại này đã có, thím ba vẫn chậm một bước.

Trong hoàn cảnh bị nghe lén, Tống Du chẳng dám hỏi rõ ràng.

"Này, nó có anh em gì không?"

Dung Thời tay gối đầu, mặt nghiêng sang một bên, lưng quay về phía cậu: "Con một."

Đồ đệ ngốc chưa kịp làm ra số 002 thì hắn đã xuất chinh.

May mắn lúc ấy cả ngày Coca đắm chìm trong việc chế tạo 002, nên hắn không mang cậu nhóc theo.

Tống Du: "..."

Cậu định hỏi tiếp thì thấy hắn nhắm mắt, hô hấp đều đều, chìm vào giấc ngủ.

Tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi vang bên tai, chẳng biết qua bao lâu, Dung Thời mở mắt, cẩn thận xoay đầu ngắm nhìn Tống Du.

Trong ánh đèn mờ ảo, tư thế ngủ của cậu rất quy củ, đầu hơi nghiêng về phía hắn.

Hắn không nhịn được khẽ cười.

Nếu mở mắt ra cũng ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết bao?

Ngày hôm sau, tỉnh dậy, hai nốt trên mặt Tống Du đã hoàn toàn biến mất.

Bảy người thu dọn đồ đạc, ngồi quây tròn trên khu đất trống trước căn nhà.

Lưu Hoành vỗ đùi: "Tao đánh cuộc một phen, có xe vẫn thuận tiện hơn rất nhiều!"

Bạch Đình: "Nếu thất bại thì liệu có bị trừng phạt không nhỉ?"

Lưu Hoành: "Đương nhiên ích lợi nhiều phải đi kèm với rủi ro cao rồi."

Bạch Đình: "Nhưng..."

Trần Thần: "Tao thì chả sao cả, dù gì cũng chỉ là đi dạo chơi thôi mà."

Đám người Lưu Hoành liếc mắt nhìn hắn: "..."

Nếu dạo chơi, vậy có xe chả sảng khoái hơn à.

Bảy người tốn ba phút thảo luận, cuối cùng quyết định tiếp nhận vấn đáp vượt màn, để có thể phóng xe bán tải vi vu đón gió, xông lên!

Căn phòng thứ hai chỉ liếc nhìn đã thấy rõ ràng, chẳng có gì ngoài chiếc bàn vỡ đầy bụi bặm.

Tần Lạc: "Mẹ kiếp muốn chúng ta vấn đáp với bức tường à?"

Trần Thần: "Này, hệ thống vấn đáp đâu? Có nghe thấy gì không?"

Lưu Hoành: "Bố khỉ, hay là nhầm rồi?"

Tống Du quan sát căn phòng, đứng ở cửa không động đậy.

Bức tường bên phải tuy bám đầy bụi bặm, nhưng lại mỏng hơn so với bức tường bên trái.

Đang định bước tới xem xét, chỗ đó chợt hạ thấp, để lộ ra một cầu thang đi xuống dưới.

Dung Thời thu bàn tay vừa đặt trên tường về, rút thanh kiếm dài sau thắt lưng ra, dẫn đầu bước xuống.

Tống Du phản ứng nhanh nhất, bám sát phía sau, những người khác cũng lần lượt đuổi kịp.

Sau khi mọi người đi hết, phần đất trũng tự động khép lại.

Dung Thời thầm tính toán khoảng cách, vừa xuống tới nơi thì âm thanh của 01 vang lên.

【Khoảng cách với mặt đất theo chiều thẳng đứng là 17.4 mét.】

Chưa bước tới trước, một dãy đèn loại nhỏ tự động bật sáng, nơi họ đứng là một căn phòng đá rộng hàng chục mét vuông.

Cửa sổ ảo bỗng hiện lên trước mặt.

Tống Du bước đến cạnh Dung Thời, ngước mắt nhìn màn hình: "Đề toán cao cấp."

Dung Thời: "Đúng là đặc thù của Học viện Hoàng gia."

Trường quân đội chú trọng giảng dạy năng lực chiến đấu và chiến thuật quân sự, còn Học viện Hoàng gia chú trọng bồi dưỡng phẩm chất và tri thức, dù sao cũng toàn là thiếu gia tiểu thư, không phải đi đánh giặc.

【Hãy viết đáp án trên màn hình ảo trước mặt bạn, gian lận sẽ bị trừng phạt, thời gian trả lời là 5 phút.】

Có hệ thống giám sát bằng camera và âm thanh, họ không thể trao đổi, đành tự thân vận động.

Câu hỏi khá dễ, nếu là mười thì chắc có tối đa ba câu hỏi khó, Dung Thời tin tưởng cả đội sẽ vượt qua.

Đã hết giờ, màn hình ảo biến mất.

【Trong bảy người có một người trả lời sai.】

Cả đám hai mặt nhìn nhau.

Tần Lạc: "Mẹ kiếp câu hỏi dễ thế này mà cũng làm sai á?"

Lưu Hoành: "Chắc không phải tao đâu nhỉ? Đệt mợ! Sớm biết câu hỏi thuộc dạng này thì còn lâu tao mới tham gia!"

Bạch Đình: "Ông bạn Hoành à, đây mới chỉ là món điểm tâm thôi."

Vừa dứt lời, gạch dưới chân Bạch Đình đột nhiên tách ra.

Dung Thời phản ứng mau lẹ, duỗi tay kéo hắn, nhưng giữa bọn họ còn có Lưu Hoành nên không kịp.

"Á!" Bạch Đình rớt xuống, tiếng kêu thảm thiết.

Lưu Hoành sắc mặt trắng bệch, chất giọng ồm ồm rống to: "Bạch Đình!"

Dung Thời lạnh lùng nhìn xuống, sau đó quay sang bộ phận cảm biến trên bức tường bên phải: "Trừng phạt có nguy hiểm tới tính mạng không?"

Đây là bẫy rập do Học viện Hoàng gia bố trí, theo lý thuyết thì chẳng có nguy hiểm, nhưng nhỡ đâu.

AI không trả lời hắn.

Lo lắng chưa đầy một phút, Lưu Hoành nhận được cuộc gọi video của Bạch Đình.

Toàn thân hắn dính lông gà, đang chật vật ngồi trên tảng đá trước căn nhà đất, hắt xì mấy cái: "Tao không sao, bị hệ thống cưỡng chế ném ra, bọn mày ráng... ách xì! Dầu."

Mọi người dưới lòng đất: "..."

Bốn cánh cửa trên bức tường đá bỗng mở ra, tia laser chiếu ngang dọc tứ tung vào các lối đi rồi nhanh chóng biến mất.

Điều đó chứng tỏ họ đã vượt qua màn đầu tiên à?

Dựa theo quy tắc, họ được tự do lựa chọn lối đi kế tiếp.

Quyền lựa chọn thuộc về Dung Thời, hắn bèn chọn đại.

Đi bộ khoảng một trăm mét lại tới căn phòng đá khác, màn hình ảo hạ xuống.

"Đề lịch sử, độ khó bằng 0 nha!" Tần Lạc xem xong cười nói: "Ai không biết tên nguyên soái mở mang Đế Quốc thì tôi đến quỳ lạy hắn mất!"

Hồ Phong xấu hổ che miệng ho khan.

Năm phút sau, hắn mang một thân lông gà ngồi bên cạnh Bạch Đình.

Hai anh em im lặng nhìn nhau, ngượng ngùng.

Phương thức đào thải này khiến Dung Thời có dự cảm bất ổn.

Phía sau nhất định có màn cần tới sức người.

Đến câu hỏi thứ ba, hắn nói với bộ phận cảm biến: "Tôi muốn đổi luật chơi."

Lần này AI đáp lại hắn.

【Xin mời nói.】

Dung Thời: "Tất cả trả lời, sai thì cùng chịu."

Một lát sau, âm thanh AI vang lên.

【Chỉ có thể chỉ định hai người trả lời, nếu sai tất cả đều bị trừng phạt.】

Dung Thời: "Được."

Trái tim kinh hoàng của Lưu Hoành cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Thành tích văn hóa của hắn kém cỏi nhất trong nhóm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị tống ra ngoài.

Câu hỏi thứ ba thuộc về kiến thức vũ trụ lượng tử, độ khó là 9,5.

Tống Du bước đến trước màn hình ảo: "Để tôi."

Lưu Hoành: "Mẹ kiếp, may mà đổi luật chơi, bằng không chắc chắn tao sẽ bị loại."

Trần Thần: "Tao cũng vậy."

Tần Lạc: "Đừng sợ, câu hỏi này đối với anh tôi chỉ là chuyện nhỏ."

Trả lời liên tiếp sáu câu, tuy không quá suôn sẻ nhưng vẫn thành công vượt màn.

Tần Lạc đắc ý khoe khoang với Lưu Hoành và Trần Thần.

"Không phải thổi phồng, nhưng mấy câu hỏi khó nhằn này trong mắt anh tôi chả khác nào như một cộng một bằng hai."

Trần Thần giơ ngón tay cái: "Trâu bò."

Lưu Hoành: "Vậy dạng câu hỏi nào mới làm khó họ?"

Tần Lạc xoa cằm ngẫm nghĩ: "Nếu khảo nghiệm về đời sống sinh hoạt hàng ngày thì phỏng chừng họ đều game over cả."

Trả lời câu hỏi để kết hôn, cậu ta biết.

Dung Thời và Tống Du đang chuẩn bị thì nghe thấy, đáy lòng thầm than, việc lớn không ổn.

Trong căn phòng đá thứ bảy, màn hình ảo vốn đang hiển thị câu hỏi sinh học bỗng đổi sang câu hỏi khác trong vòng chưa đầy hai giây.

【Một cặp đôi đi ngang qua quán lẩu, hai người bất đồng về việc muốn ăn và không muốn ăn. Omega hỏi Alpha: Anh có chắc là không muốn ăn không? Xin hỏi anh ấy sẽ ăn lẩu hay không ăn lẩu?】

Dung Thời: "..."

Tống Du: "..."

Đệch mợ!