Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 63



Kích thước kiến lính gấp đôi kiến thợ, sức mạnh toàn thân tập trung ở cặp hàm, điểm bất đồng là phần đầu nhọn trên sợi râu phân hoá thành hai chiếc kẹp nhỏ.

Xung quanh vang lên tiếng la hét và âm thanh nghẹn ngào...

"Cậu ấy nhảy xuống làm gì vậy?"

"Mịa! Chán sống à?"

"Ôi trời ơi! Kiến lính bu lại rồi!"

Tống Du xoay người ngồi dậy, một gối quỳ xuống đất, tay rút kiếm sau thắt lưng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đàn kiến xông tới.

"Anh!" Tần Lạc hô to, lo lắng đến mức không quan tâm kẻ nào đã giở trò.

Nếu không mau chóng cứu điện hạ, chờ tới lúc lũ kiến vây kín xung quanh thì chậm mất.

Nhưng có người nhanh hơn cậu ta.

Tần Lạc vừa bước một chân ra khỏi cửa hang thì bóng ai đó lướt qua.

Trong nháy mắt, Dung Thời nhảy khỏi vách đá.

Tống Du quét ngang thanh kiếm, lưỡi kim loại sắc bén chém vào sợi râu kiến lính.

"Xoẹt" một tiếng.

Râu kiến lính bị cắt đứt.

Nhưng sợi râu này vừa đứt, những sợi râu khác lập tức thò qua.

Cậu vừa đánh vừa lui, cấp tốc nghĩ cách đối phó.

Số lượng quá nhiều, hầu như chẳng có kẽ hở, rất khó phá vòng vây.

Kiến lính cao lớn hơn kiến thợ với những sợi râu hung hãn, không thể thoát hiểm từ phía trên.

Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ kéo dài thời gian chờ cứu viện thì chẳng còn biện pháp nào cả.

Nhưng kiến lính đông đảo như vậy, liệu cậu có thể cầm cự được bao lâu?

Trên mái tóc truyền đến chuyển động nhẹ làm Tống Du cả kinh, cậu đột ngột xoay mình, vung kiếm chém xuống.

Tuy nhiên trước khi lưỡi kiếm chạm vào, hai sợi râu đã rớt xuống đất.

Vừa nghe thấy tiếng hô to của Tần Lạc, Tống Du cứ tưởng cậu ấy, đến khi ngẩng đầu lên, cậu ngây ngẩn cả người.

"Sao lại là anh?"

"Tôi không thể tới à?"

Dung Thời nắm cánh tay cậu kéo về phía mình, rút kiếm ra, hai ba phát giải quyết những sợi râu gần nhất.

Tống Du: "Vừa nãy anh gọi tôi là gì?"

Dung Thời: "Bây giờ là lúc để ý tới điều đó sao?"

Tống Du tránh khỏi tay hắn, hai người lưng tựa lưng, chia ra đối phó các đòn tấn công trong tầm nhìn.

"Anh cũng có thời điểm xúc động nhỉ, chạy xuống tìm chết à?"

Dung Thời: "Tôi không chạy xuống thì cậu phải làm thế nào bây giờ?"

Tống Du chẳng quan sát được biểu cảm của Dung Thời khi hắn nói, đáy lòng tựa kiến bò, khiến cậu hơi mất tự nhiên.

Trong hang đá, nhóm Tần Lạc Trần Thần chạy xuống, những người còn lại đứng ở cửa hang đang vô cùng hoảng loạn, chẳng một ai dám cứu viện.

Chậm một hai giây nữa thôi là cả hai sẽ chìm nghỉm giữa hàng ngàn con kiến lính.

Họ định chạy xuống nhưng bị đám kiến lính quay lại tấn công.

Không thể xuống được!

Năm người thử tạo thành một đội nhỏ, vừa đánh vừa tiến về phía Dung Thời.

Lưu Hoành lớn giọng kêu: "Đã phát tín hiệu cầu cứu chưa?"

Trần Thần: "Rồi!"

Tần Lạc bực bội, nôn nóng: "Tôi mà biết kẻ nào giở trò quỷ, tôi sẽ cho nó no đòn!"

Hồ Phong: "Không ổn, cứ tiến tới thì chúng sẽ bu lại! Trước khi đến được chỗ họ chúng ta đã phải cầu cứu rồi!"

Màn hình chương trình phát sóng trực tiếp bị bao phủ bởi bình luận, gấp gáp căng thẳng...

"Tại sao đội cứu viện còn chưa tới, người sắp biến mất rồi!"

"Làm trò gì thế không biết! Vì sao khu vực thi đấu lại có cửa ải khó khăn tới mức này? Chưa từng thử nghiệm bao giờ sao?"

"Không ngờ đàn kiến hung hãn vậy, thật khủng khiếp! Hy vọng đừng xảy ra chuyện."

"Thiểu năng trí tuệ à, nguy hiểm nhất ở khu vực đó chính là lũ kiến đấy! Bọn chim dữ cũng chẳng phải đối thủ của chúng nó!"

"Tống Du bị sao thế, đang yên lành tự nhiên chạy ra ngoài làm gì không biết?"

"Rõ ràng cậu ấy bị kẻ nào đẩy xuống mà, mù hả?"

Vòng vây không ngừng siết chặt, chỗ trống dành cho Dung Thời và Tống Du ngày càng nhỏ.

Tống Du nắm thanh kiếm, khẩn trương tới mức khớp xương trắng bệch: "Xem ra tạm thời chưa có cứu viện."

Ai đẩy cậu xuống, dùng ngón chân nghĩ cũng biết.

Nếu cố ý muốn hại chết cậu, vậy sao có thể để hắn trốn thoát dễ dàng?

Dung Thời: "Đừng sợ, tôi có cách."

Tống Du cười nhạt, định nói cậu chẳng sợ, chết thì chết, nào phải chuyện lớn gì.

Tống Kha muốn giết cậu thì cũng phải sẵn sàng chuẩn bị cho việc mất cả chì lẫn chài.

Nhưng lời nói sắp rời khỏi miệng, Tống Du lại cấp tốc nuốt trở về.

Đã hẹn gặp mặt Thỏ Thỏ, không thể thất hứa.

"Cách gì?"

Dung Thời: "Súng phóng."

Súng phóng? Tống Du nhớ tới thời điểm huấn luyện khảo sát, Dung Thời đã dùng súng phóng tạo hàng rào điện, hạ hơn trăm con trâu rừng.

Nhưng đây là khu nguy hiểm cấp ba, cường độ dòng điện từ súng phóng không đủ đục thủng lớp vỏ ngoài của kiến lính.

Tống Du: "Vô ích, nghĩ cách khác đi."

Dung Thời: "Có mang theo mặt nạ bảo hộ không?"

Tống Du: "?"

Không ít kiến lính và kiến thợ vây quanh cửa hang.

Tất cả các đội đều lâm vào cuộc khổ chiến, chỉ có Tống Kha cố nén không bật cười.

Hôm nay Tống Du chưa chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Trên chương trình phát sóng trực tiếp...

"Đã bao lâu rồi, đội cứu hộ đâu?"

"Mẹ kiếp, không nhìn thấy người nữa rồi! Có phải đợi họ bị xơi hết sạch mới bắt đầu phái người tới chăng?

"Tao vừa liên lạc với thầy chủ nhiệm, hệ thống Mortis gặp trục trặc, đang khẩn trương điều tra, tệ thật!"

"Hệ thống bị lỗi thì không thể dùng trực thăng bay tới sao?"

"Xin hãy giúp họ đi mà!"

"Khả năng người đã..."

Hai tân sinh viên mới nhập học được mấy tháng bị đàn kiến lính bao vây, tuy phần lớn không dám nói, xong trong lòng hiểu rõ, lành ít dữ nhiều.

Ngay trên những dòng bình luận cũng cảm nhận được áp lực của bầu không khí chạm vào là bùng nổ.

Đúng lúc này màn hình chợt lóe sáng, ai đó hô to: "Má ơi! Cái gì vậy?"

Tất cả khán giả ngồi xem chương trình phát sóng đều bị hấp dẫn.

Đàn kiến đột nhiên nổ tung theo một đường thẳng tắp, thân thể bị chém làm đôi, máu tươi màu xanh lục vẩy tung tóe.

"Chết tiệt!!!"

"Cái gì đấy? Sao tao chẳng hiểu?"

"A a a a... họ còn sống, còn sống!"

"Đó là súng laser sao? Khủng bố vậy ư?"

"Là súng phóng? Đệt mợ! Tao không nằm mơ đấy chứ?"

"Áu áu áu áu... chủ tịch và nữ thần!!"

Hai người quấn sợi dây trên súng phóng vào một cây đa cổ thụ, lấy nó làm trung tâm, giẫm lên đàn kiến lính rồi chạy ngược chiều nhau, tựa như kim phút và kim giờ, đặt chân tại vị trí thích hợp, mượn dòng điện trên sợi dây, nghiền nát toàn bộ lũ kiến trên đường đi.

Vài giọt máu xanh lục bắn lên mặt nạ bảo hộ, Tống Du chẳng có thời gian lau chùi, cậu múa may đầu dây còn lại, tự do lướt xuyên qua đàn kiến.

Rất nhiều kiến lính giơ cặp hàm hòng gặm đứt sợi dây, lại bị điện giật, một đòn chí mạng.

Dung Thời kéo súng phóng, xoay người đáp đất, giọng nói tuy vội vã nhưng nhẹ nhàng: "Có thể tăng lên bao nhiêu lần?"

【3-4 lần.】

Dung Thời: "Tăng lên."

【Vâng!】

01 được dán dưới đáy vỏ súng phóng, dòng điện cao thế lập tức phóng ra, cả sợi dây rung động.

Hai sợi dây đều quấn trên cây đa cổ thụ, dòng điện chạy cả sang sợi dây của Tống Du.

Dung Thời dùng sức vung lên, sợi dây hệt lưỡi dao, một nhát gặt hái vô số mạng kiến, quả thực dễ hơn cắt đậu hũ.

Thế trận tức khắc đảo ngược.

Màn hình phát sóng liên tục cập nhật bình luận...

"Chủ tịch trường quân đội trâu bò."

"Áu áu áu... tôi xem mà nhiệt huyết sôi trào! Tư thế chiến đấu của họ đẹp trai quá đi mất!"

"Có thể sử dụng súng phóng hiệu quả vậy sao? Không gạt tôi đấy chứ?"

"Căn bản họ chẳng đặt đàn kiến vào mắt! Phối hợp ăn ý quá nhỉ?"

"Chiếu theo tốc độ này, kiến lính mà không nhanh chân chạy trốn sẽ bị diệt cả đàn, ha ha ha ha..."

"Mé! Tui biết không gì có thể làm khó chủ tịch mà!"

Sau khi giải quyết một bộ phận kiến lính, số lượng giảm bớt, nguy cơ dần giải trừ.

Tống Du di chuyển trên đống vỏ vỡ, tránh chân giẫm vào máu.

Thấy cậu nhảy qua, Dung Thời hỏi: "Biện pháp này thế nào?"

Tống Du mỉm cười: "Cũng được."

Tại hiện trường, người rơi vào tình thế nguy hiểm nhất đã thoát, ngược lại những người đứng ở cửa hang lại chật vật chiến đấu.

Tầm nhìn Dung Thời lướt qua, lẳng lặng dừng một chút trên khuôn mặt của Tống Kha.

【Chính hắn đẩy kim chủ papa, tôi có giám sát! Hại tôi suýt nữa thì mất biệt thự đá năng lượng!】

Lại có một tốp kiến lính xông tới.

Sợi dây trong tay Dung Thời quét ngang, kiến lính bị chém làm đôi, vỏ ngoài vỡ nát.

Là vương tử, Tống Kha chẳng tham dự vào cuộc khổ chiến, nếu gặp nguy hiểm chỉ cần động đậy ngón tay khắc có người đến cứu.

Bỗng nhiên thắt lưng hắn đau nhói, cứ như bị thứ gì đó đâm vào.

Hắn lảo đảo hai bước, mất kiểm soát lao về phía đàn kiến.

Nhóm Lâm Duệ Lưu Nam vốn đang chiến đấu trong bất lực, nào còn dư thời gian để ý tới Tống Kha.

Đôi tay hắn quơ loạn trong không khí, nhưng chẳng bắt được điểm tựa nên ngã nhào xuống đất.

Một sợi râu kiến lính vừa vặn thò tới, đâm xuyên qua vai hắn từ phía sau.

"A...!"

Máu tươi nháy mắt phun trào, Tống Kha dậm cả đôi chân xuống đất, lăn lộn, co giật vì đau đớn.

Lâm Duệ nghe thấy, quay đầu nhìn, lập tức mặt xanh mét.

"Điện hạ!"

Trong lúc hoảng loạn không lưu ý đến vấn đề xưng hô.

Trước khi cặp hàm con kiến lính siết ngang cổ Tống Kha, Lâm Duệ chém đứt râu nó, một tay kéo hắn về vị trí ban đầu.

Thời điểm này không cần suy xét tới sức lực.

Tống Kha bị ném bay, chật vật ngã xuống đất, máu nhiễm đỏ vạt áo và lưng áo, mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân cứ như vừa vớt ra khỏi nước.

"Đội... đội cứu hộ! Mau... mau tới cứu tôi..."

【Sản phẩm 01 làm ra tất nhiên hoàn mỹ, ha hả, làm lại lần nữa đi, lần này đánh vào chỗ nhiều máu nhá.】

Dung Thời lười phản ứng.

Sau khi chém vỡ nát lớp vỏ một con kiến thì lợi dụng đạn khí nén, khiến một mảnh nhỏ trong đó đâm trúng Tống Kha.

Dám tổn thương người của hắn ngay dưới mắt hắn, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội đáp trả.

Sau khi xử lý ổn thỏa, Dung Thời dọn dẹp vị trí quanh nhóm Tần Lạc.

Tần Lạc kiệt sức, ngã ra phía sau nửa bước: "Cám ơn chị dâu."

Dung Thời: "..." Biết vậy khỏi cứu.

Trần Thần nhìn súng phóng trong tay hắn, đôi mắt sáng ngời: "Đây là Thần Khí huấn luyện khảo sát ư? Quả nhiên là thứ tốt!"

Lưu Hoành: "Chúng ta cũng có đồ chơi này mà! Muốn thử không?"

Mấy người còn lại toàn thân dính máu xanh, trông chật vật nhưng vô cùng phấn khích, vội vã gật đầu, rút súng phóng ra, nóng lòng muốn thử.

Ai đã từng lên chiến trường mà chẳng mơ tưởng lấy một địch mười, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi chứ?

Dung Thời: "Thứ này đã được tôi cải tiến, các anh đừng thử."

Giúp họ giết kiến lính, để họ tự xử lý đám kiến thợ còn lại, Dung Thời xoay mình chạy về chỗ Tống Du.

Được nửa chừng, mặt đất lại rung chuyển.

Cách Tống Du chưa đầy năm mét, một con kiến đột ngột nhô lên với cặp hàm to gấp bảy tám lần kiến lính.

Râu nó khủng như bắp đùi, đục thủng mặt đất, nhắm thẳng vào Tống Du.

"Tránh ra!"

Dung Thời dùng tốc độ nhanh nhất, vừa chạy vừa rút dao găm bên chân rồi phóng tới.

Dao găm đâm trúng sợi râu, cắm sâu vào.

Hai sợi râu lập tức vung vẩy loạn xạ, cây cối bị bẻ gãy, những mảnh vỡ trên mặt đất bắn tung tóe.

Thấy Tống Du được đẩy ra vị trí tương đối an toàn, Dung Thời đạp vào thân cây, mượn lực nhảy thẳng lên đầu con kiến.

"Anh định làm gì?"

Phía dưới truyền đến âm thanh nôn nóng của Tống Du.

Dung Thời giẫm lên đầu con kiến, ổn định trọng tâm trong sự rung chuyển dữ dội, vừa nhảy vừa tung dây quấn, rồi đáp xuống đất ngay bên cạnh Tống Du.

Thắt chặt sợi dây, 01 nhận lệnh, lập tức phóng ra dòng điện cao thế.

Con kiến vừa chui ra khỏi mặt đất trong nháy mắt đầu bị xắt thành từng miếng nhỏ.

Bộ não nó tung tóe tựa thiên thần rải hoa, Dung Thời vội kéo Tống Du ra sau một thân cây, tránh cho bị xối toàn thân ướt đẫm.

Từ lúc phát hiện đến lúc giải quyết, chưa đầy một phút.

Đừng nói sinh viên dự thi tại hiện trường, ngay cả khán giả ngồi xem chương trình phát sóng trực tiếp cũng ngây người.

Dòng bình luận ngừng trong mười mấy giây rồi đột ngột bùng nổ...

"Mẹ kiếp hãy nói cho tôi biết sức chiến đấu khủng bố này là của một tân sinh viên đi? Tôi muốn hỏi có mấy sĩ quan làm được?"

"Cho nên nghe đồn hắn chỉ đạt 60 điểm, tức là lý thuyết 60 điểm còn thực chiến 100 điểm phải không? Q^Q Bị lừa rồi!"

"Áu áu áu... tui ngất xỉu mất! Chủ tịch trâu bò! Học viện Hoàng gia chẳng ai bì kịp!"

"Tuyệt, quá tuyệt! Xin lỗi vì trước đó đã buông lời khinh thường, a a a a...!"

"Chết tiệt, chả ai để ý nó là kiến chúa à? Cứ thế mà ra đi như thái rau vậy, xót xa thay! (đầu chó)"

"Giết chết kiến chúa biến dị cấp ba mà chả tốn sức tẹo nào! Trở về trường quân đội tôi phải nhắn tin chúc mừng mới được!"

Trên chiến trường, Dung Thời bước ra từ sau thân cây. Trong không khí, ngoài mùi trứng thối khét lẹt còn vị tanh nồng đậm.

Hắn kiểm tra tình hình, sắc mặt hơi tệ.

"Sạch sẽ rồi."

Tống Du xuất hiện, nhìn thoáng qua rồi rời tầm mắt, lười biếng cười.

"Làm sao bây giờ, anh hai, chiêu thức vừa rồi đã bại lộ khá nhiều thực lực."

Dung Thời lạnh nhạt: "...Ngoài ý muốn."

Bởi vì cứu cậu.