Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 88



Dung Thời rời đi không bao lâu, Tống Du leo lên xe của Tần Lạc trở về cung.

"Đã bố trí nhân sự đầy đủ, chỉ cần những Omega kia có động tĩnh thì họ sẽ báo cáo ngay."

Tần Lạc thiết lập đường bay tự động xong, một lúc lâu chẳng thấy Tống Du trả lời, bèn quay đầu lại.

Tống Du ngồi ghế sau, tay dựa lên tay vịn, dáng ngồi tùy tiện, trên đùi đặt một quyển sách.

Quyển sách kia Tần Lạc rất quen thuộc, đó là cuốn《Bí mật về thời gian trong vật lý lượng tử》mà mấy năm nay điện hạ thích đọc nhất.

"Chưa đủ." Tống Du lật trang, nhân tiện bảo: "Theo dõi cả những thành viên trong gia tộc, chỉ cần lui tới Tổ chức bảo vệ quyền lợi Omega, giải đấu toàn năng và bệnh viện quân y, thì lập tức báo cho tôi."

"Vâng." Tần Lạc chần chờ một lát rồi mới hỏi: "Điện hạ, anh và Dung Thời...?"

Tống Du: "Gọi chị dâu."

Tần Lạc: "..."

Tống Du: "Hỏi."

Tần Lạc: "...Không có gì."

Lúc họ về cung, trợ lý đặc biệt đã chờ trước cửa.

Người hầu xếp thành hai hàng nghênh đón cậu chủ, Tống Du sải bước vào, giơ tay ra hiệu cho bọn họ lui.

Trợ lý vừa đi vừa báo cáo: "Bên Hạt Dẻ có tình huống mới, hàng hóa thông qua mấy tổ chức phúc lợi xã hội đổ ra tiền tuyến, một phần chảy vào đoàn tinh tặc, một phần rót về các tổ chức khám chữa bệnh."

Hàng hóa anh ta nói chính là thuốc kích thích chất dẫn dụ, dược phẩm mà Đế Quốc đặc biệt cấm lưu hành.

"Tổ chức phúc lợi xã hội?" Những lời này thành công làm Tống Du dừng bước: "Tên là gì?"

Trợ lý lật hồ sơ, đáp: "Hiệp hội cứu trợ từ trái tim đến trái tim, Tổ chức bảo vệ quyền lợi Omega, Hội..."

Tống Du giơ tay cắt ngang, giọng điệu lạnh lẽo: "Quản lý chặt chẽ số lô sản xuất thuốc của Tổ chức bảo vệ quyền lợi Omega cho tôi!"

Trợ lý thấy sắc mặt cậu không đúng, lập tức đồng ý, sau đó báo cáo tiếp.

"Trước mắt vẫn tiếp tục duy trì những hạng mục đang hoạt động, tài chính chỉ đủ kéo dài thêm hai tháng nữa. Bên dưới có đề ra mấy phương án, hôm nay ngài rảnh thì hãy đọc qua xem thế nào."

Khi Tống Du quyết định lùi một bước, 70 đến 80% hạng mục bề ngoài bị gián đoạn. Để cho người của Tống Kha khỏi nghi ngờ, một bộ phận nhỏ phải chuyển sang hoạt động bí mật.

Nếu muốn duy trì thiết lập nhân vật tự sa ngã thì những hạng mục trên đành bỏ xó.

Nhưng nhân sự vẫn giữ nguyên.

Nếu tiếp tục sẽ gặp vấn đề về mặt tài chính.

Tống Du đẩy cửa phòng, bước đến sau bàn làm việc rồi ngồi xuống.

Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lát sau cậu hỏi: "Tình hình ở chòm Tiên Nữ thế nào?"

"Đây cũng là điều tôi đang định báo với ngài."

Trợ lý đặc biệt lấy tập tin từ thiết bị đầu cuối, mở ra rồi bảo AI trong phòng in lên giấy để đưa cho Tống Du.

"Đây là kết quả họ phát hiện trong mấy ngày vừa qua, ba tinh cầu hoang này đều chứa tinh thể màu lam, tuy phẩm chất quặng kém b009 nhưng cấp bậc nguy hiểm thấp, dễ dàng khai thác."

Tống Du đọc ba bản báo cáo đánh giá địa chất.

"Tăng cường nhân lực, mở rộng phạm vi tìm kiếm ra tất cả chòm Tiên Nữ, tìm hết những tinh cầu chứa quặng rồi mua đứt toàn bộ cho tôi."

Trợ lý giật mình.

Bây giờ đâu thể so với trước kia, tuy họ kiếm tiền không khó, nhưng trong tình thế bức bách, lẽ ra phải nhẫn nhịn.

Thế mà lại mua bao nhiêu tinh cầu hoang như vậy, chỉ để bạn đời vui vẻ ư?

Vung tay quá trán!

Tống Du chống cằm cân nhắc, lại bảo: "Duy trì hạng mục năng lượng và vũ khí, còn lại hoặc phá sản, hoặc gián đoạn, anh xem rồi làm, không cần báo cáo với tôi."

Trợ lý: "!!!"

Má ơi đây đâu phải lui một bước, mà là vẫy cờ đầu hàng đấy chứ!

Tống Du vẫn cảm thấy chưa đủ.

"Phái hết những người còn lại tới chòm Tiên Nữ đào quặng đi."

Trợ lý miệng khô khốc.

"Điện hạ, ừm, hay là ngài thận trọng cân nhắc lại xem?"

Tống Du: "Không cần, cứ vậy làm đi."

Dung Thời đã nói rõ tinh thể màu lam là một loại đá năng lượng quý giá, trước khi quân đội chiếm độc quyền trong lĩnh vực này, thì nó mang lại lợi ích kinh tế và chính trị không thể đo lường.

Bà xã dâng cơm tận miệng, lẽ nào không ăn?

Tống Du giở tập tài liệu trong tay ra, vừa nhìn vừa hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

Trợ lý lo lắng không thôi.

Điện hạ thuở nhỏ đã đặc biệt thông minh, ngoại trừ quốc vương tạo áp lực ra thì quả thật những kẻ khác chưa bao giờ chiếm được lời từ cậu.

Chuyến này đừng vì Dung Thời mà lật thuyền trong mương!

"Không còn à?" Tống Du nhìn thời gian, thúc giục.

Lúc này hẳn Dung Thời đã tới Thiên gia, bình thường thì buổi chiều mới trở về được.

Cậu phải xử lý xong mọi việc trước buổi trưa.

Trợ lý lấy lại tinh thần, rút một tấm thiệp mời đơn giản ra rồi đặt lên bàn.

"Thiệp này đích thân ông Thẩm gửi, ngày mốt ông ấy tổ chức tiệc mừng thọ 70 tuổi, có nhắn nếu ngài rảnh rỗi hãy dẫn Dung Thời tới, nhìn một cái rồi rời đi cũng được."

Nghe thấy chữ Thẩm, ngực Tống Du đau nhói, đầu ngón tay tê rần.

Cậu cầm thiệp mời mở ra, bên trong là hai hàng chữ viết tay trang nhã.

Đọc lướt qua một lần, cậu bực dọc vỗ bàn.

"Tôi biết rồi."

Trợ lý cẩn thận đánh giá vẻ mặt cậu.

"Vậy... quà tặng vẫn theo quy củ cũ hay sao?"

Tống Du: "Anh xem rồi làm."

Trợ lý cung kính: "Vâng."

Sắc trời tối dần, lúc Tống Du ký xong tập văn kiện cuối cùng đã sắp đến giờ ăn tối.

Cậu xoa xoa ấn đường, giật giật cần cổ cứng đờ, đang chuẩn bị đứng dậy, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Một người hầu Omega bưng cà phê tiến vào.

"Điện hạ, trợ lý đặc biệt sai tôi mang tới."

Tần Lạc co mình ngủ trên sô pha nghe thấy, mơ mơ màng màng bảo: "Pha cho tôi một ly."

Người hầu đặt ly cà phê trước mặt Tống Du, không để ý tới Tần Lạc.

Nhìn ly cà phê toả nhiệt, Tống Du cười nửa miệng: "Lâu lắm rồi tôi không ngửi thấy hương vị cà phê như này, cậu pha à?"

Omega đứng tựa bên ghế, cười lộ đôi lúm đồng tiền đáng yêu: "Điện hạ thích thì tốt quá."

Tống Du nâng ly cà phê lên, nhân tiện hỏi: "Cậu tới đây bao lâu rồi?"

Omega mắt sáng lên, hơi ngượng ngùng đáp: "Ba năm ạ."

"Ba năm à..."

Tống Du thấp giọng lặp lại, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, cậu bắt lấy cánh tay Omega vặn ngược ra sau rồi ấn người xuống mặt bàn.

"Rầm", tiếng động lớn vang lên kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Omega.

"Trời... trời sáng rồi sao?"

Tần Lạc bừng tỉnh, nháy mắt ngồi bật dậy.

Ngẩng lên thì thấy, mé! Lại là kẻ không có mắt nào đâm đầu vào họng súng?

Giọng Tống Du nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng lại khiến sống lưng người ớn lạnh.

"Chẳng có Omega nào từng quyến rũ tôi mà bước ra khỏi căn phòng này được cả, cậu đến đây ba năm rồi cũng không biết sao?"

Omega bị giữ chặt, không thể động đậy, gian nan hít thở. Cậu ta cố gắng giãy giụa, giọng điệu run rẩy vì sợ hãi.

"Tôi, tôi không cố ý..."

Tống Du dùng sức nhấn vào gáy, cậu ta liền ngất xỉu.

"Lôi đi hỏi cho rõ ràng." Tống Du rút khăn ướt lau tay, lạnh lùng bước ra ngoài.

Tần Lạc nghiêng người hít hít, rồi lắc đầu líu lưỡi.

"Cà phê mang hương vị chất dẫn dụ, thật sự rất hiếm, đáng tiếc."

Sau khi đem người đi xử lý, cậu quay trở về thì vừa vặn trông thấy một chiếc xe bay xẹt qua phía chân trời.

Tần Lạc: "..." Moá! Quên mất mình còn đang ở đây à?

Trợ lý đặc biệt đi theo, thấy điện hạ không có trong phòng làm việc, bèn hỏi Tần Lạc: "Điện hạ đâu? Bệ hạ bảo ngài ấy tới dùng bữa tối."

Tần Lạc hừ hừ: "Nếu như anh sớm tới một phút..."

Tống Du tâm tình bực bội nên chuyển sang chế độ thủ công, hạ thấp xe xuống đất, tăng tốc độ tối đa.

Xe lao vun vút trong tiếng động cơ vang rền, nhanh đến mức hầu như không nhìn rõ.

Về tới nhà, Tống Du đỗ xe trong sân, thiết bị đầu cuối quét lên AI cảm ứng bay tới, xe tự khởi động vào gara.

Chẳng biết Dung Thời đã về chưa.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, cậu đã ngửi thấy mùi sườn heo chua ngọt.

Một đường bực bội nóng nảy tức khắc dịu lại.

Dung Thời nhìn đồng hồ, chọn vài loại trái cây, thong thả xắt miếng.

Trước khi ra khỏi nhà họ không hẹn trước, thế nhưng hắn cảm thấy Tống Du sẽ trở về ăn cơm.

Nghe tiếng bước chân sau lưng, khóe môi Dung Thời khẽ cong lên.

Vòng eo bất ngờ bị ôm chặt, chú mèo con nào đó bám dính vào.

"Bà xã, tôi đói bụng."

Dung Thời đút cho cậu một miếng xoài: "Rửa tay rồi ăn cơm thôi."

Tống Du tựa vào vai hắn: "Tôi mệt đến ngất ngư rồi, anh giúp tôi đi."

Càng ngày càng nũng nịu.

Dung Thời kéo chú mèo lớn bám dính trên người tới cạnh bồn rửa tay, lại kéo đôi tay cậu đặt vào khu cảm ứng.

Bàn tay Bé Mèo Tống thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, móng tay hồng hào bóng mượt, tuy không mềm nhưng xúc cảm chẳng hề thua măng cụt mèo.

Chỉ có điều cắt tỉa rất tuỳ tiện, góc cạnh bất thường, Dung Thời nhìn mà khó chịu.

Cơm tối xong, Tống Du ngồi ngoài hành lang tầng một, hóng cơn gió mát, xem xét báo cáo được gửi tới.

Dung Thời tìm dụng cụ làm móng, ngồi trên chiếc ghế tựa bên cạnh, xoè bàn tay về phía cậu.

"Đưa tay đây."

Tống Du nhìn thoáng qua, đặt tay mình lên.

"Làm gì thế?"

Dung Thời rút kìm bấm ra: "Cắt tỉa móng cho mèo."

Tống Du: "..."

Một bàn tay bị trưng dụng nên cậu không thể làm việc, bèn dựa vào ghế.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc của Dung Thời một lát, cậu hỏi: "Đã thương lượng xong xuôi với Thiên Lí chưa?"

Dung Thời: "Chưa."

"Đừng băn khoăn về tôi." Tống Du hạ thấp giọng: "Thiên gia rất ít khi đối xử khác biệt với người ngoài gia tộc, bao nhiêu kẻ muốn mà trèo không tới, đừng dễ dàng từ bỏ cơ hội tuyệt vời này."

Thiên gia không có khả năng ủng hộ mình, Tống Du hiểu rõ.

Không phải cậu chưa từng thử, từ lập trường Thiên gia mà nói, đứng về phe một vương tử chẳng được cưng chiều như cậu chả mang lại ích lợi gì.

Phải nói Thiên gia đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, nếu hướng lên trên, vậy chỉ có thay thế Tống gia.

Nếu cậu làm chủ Thiên gia, cũng tuyệt đối không lựa chọn mình.

Xét tình hình hiện tại, Thiên gia có thể chìa cành ôliu cho Dung Thời chứng tỏ vô cùng coi trọng hắn.

Sau này, nhỡ cậu thất bại, thì ít nhất Thiên gia vẫn bảo vệ được Dung Thời, tránh cho hắn khỏi bị liên lụy.

Lý trí nghĩ vậy, nhưng Tống Du vẫn cảm thấy khó chịu.

Uổng có địa vị và quyền thế, ngay cả Thỏ Thỏ cũng không che chở được, còn để hắn phải nhờ cậy người khác.

Dung Thời cẩn thận lách kìm bấm vào kẽ móng tay, không dám sát quá, sợ cắt trúng thịt.

"Nói gì ngốc thế?" Hắn tuỳ ý bảo: "Em mới là cơ hội tuyệt vời của tôi."

Đang định bấm, ngón tay Bé Mèo Tống đột ngột giật nảy.

Dung Thời cuống quít thả kìm bấm ra: "Đừng lộn xộn."

"Này, thương lượng đi?"

Hắn ngước mắt, đúng lúc thấy Tống Du ghé sát mặt vào.

Dưới ánh sáng, hình dáng ngũ quan tinh tế, đẹp đến hít thở không thông.

Tống Du nắm lại tay hắn, cười bảo: "Tôi gọi anh hai, anh lặp lại câu nói kia lần nữa được không?"

Đầu óc Dung Thời toàn là yêu cầu móng tay cần phải được cắt tỉa, thế nên phút chốc không hiểu rõ ý tứ của cậu.

Nghiêm túc hồi tưởng, hắn mới ngộ ra.

"Có nói không?" Tống Du thúc giục.

Dung Thời hiểu rõ, khóe môi hơi cong lên.

"Tới gần hơn nữa."

Tống Du cảnh giác chớp mắt, ghé tai lại thử thăm dò.

Nhưng chẳng nghe được điều mình muốn, bờ môi chợt nóng lên.

Dung Thời chạm vào rồi tách ra, nhìn Bé Mèo Tống sửng sốt, giọng hắn trầm thấp: "Chỉ nói thôi có đủ không?"

Trái tim Tống Du đập lỡ một nhịp, pháo hoa luân phiên oanh tạc trong đầu, bỗng cậu chẳng biết nên phản ứng thế nào.

Bên tai nghe được tiếng cười khẽ, tựa như chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất qua lồng ngực.

Tống Du nhìn hắn hơi nghiêng đầu, bờ môi lại truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại.

Giọng Dung Thời lộ rõ ý cười: "Tinh linh lạc xuống trần gian này, cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi."

Ông già bỗng dưng nghiêm túc, thật muốn đòi mạng người.

Tống Du cảm thấy bản thân không chống đỡ nổi.

Thời điểm này, cái gì cũng có thể thua, ngoại trừ khí thế.

Cậu ôm chầm lấy cổ hắn, không nói hai lời, hôn lên.

Chẳng những hôn, mà còn muốn một nụ hôn ướt át nồng nhiệt.

Đáng tiếc lại vã quá...

Dung Thời: "Ui da..."

Tống Du: "Ui da..."

Sự thật chứng minh, tay mới không thích hợp với yêu cầu khiêu chiến vượt cấp ở mức độ cao.

Ngoài việc răng va cái cộp, hai người chả cảm giác được bao nhiêu vui sướng.

"Moá." Tống Du bụm miệng hít khí: "Anh không phải tài xế già sao? Kinh nghiệm đầy mình, đi qua vạn bông hoa không để thân dính lá cơ mà?"

Dung Thời: "..."

Tống Du: "Dạy học thu phí, tôi đã thanh toán hết, anh dạy thế này à?"

Dung Thời: "............"

Xông tới hôn môi hệt như giết người mà còn mặt mũi kêu ca?

Tống Du nhanh chóng đúc kết kinh nghiệm, quyết định dốc toàn lực thực hiện một nụ hôn ướt át sau cú trượt ngã.

"Còn chưa cắt xong." Sự chú ý của Dung Thời lại dồn vào móng tay: "Em vừa chọc trúng mặt tôi."

Tống Du: "..."

Trong mắt Dung Thời, cậu chả bằng cái móng tay ư?

Tới khi cắt tỉa toàn bộ thật mượt mà, lòng bàn tay Dung Thời nhẹ nhàng cọ qua đầu ngón tay cậu, giũa lại những chỗ chưa phẳng.

"Tốt rồi."

Tống Du chống cằm, nhìn biểu cảm đạt thành tựu trên gương mặt hắn, thật sự rất khó lý giải niềm vui trong đó.

Lúc Dung Thời thu dọn dụng cụ, Tống Du ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi rất nhiều lần.

"Phải rồi, ngày kia..."

Dung Thời: "Hử?"

Cậu nghiêng đầu né tránh tầm mắt của hắn, giọng lạnh nhạt: "Ngày kia là sinh nhật ông ngoại tôi, anh có muốn đi cùng không?"

Ông ngoại? Dung Thời hồi tưởng tư liệu về Tống Du.

Tống Du thuộc hoàng tộc, rất nhiều thông tin đều là tuyệt mật, nhưng tư liệu về họ hàng bên ngoại vẫn có.

Thẩm gia nhờ công lao của tổ tiên mà giữ được danh hiệu đại quý tộc, nhưng đã nhiều thế hệ không  sản sinh được nhân tài xuất sắc trong lĩnh vực quân sự.

Có thể bởi tài nguyên ngày càng hiếm, con đường quân nhân ngày càng khó đi, nên Thẩm gia ba đời gần đây đều hành nghề y, tuy vậy rất vững vàng.

Cũng vì thế, đối với người bình thường mà nói, Thẩm gia cao không với tới, nhưng trong mắt giới thượng lưu, Thẩm gia chỉ được xem như quý tộc.

Chẳng thấy Dung Thời trả lời, Tống Du bèn giành nói trước.

"Không đi cũng không sao, có người nhắn nên tôi nhân tiện hỏi anh một câu thôi."

Dung Thời đứng dậy, xoa đầu cậu.

"Đi, trước khi rời khỏi đây, chúng ta phải đến mừng sinh nhật ông ngoại thay cho ba chứ."