Tần Lạc nghe hai người trò chuyện, yên lặng giấu mình trong chiếc ghế điều khiển, coi bản thân không tồn tại.
Má ơi đây là nội dung cậu được phép nghe à?
Lại nói, hóa ra cùng Alpha nọ kia cũng có thể giảm bớt sự xao động của chất dẫn dụ ư?
Cậu hiếu kỳ tới mức tim gan cồn cào mà chẳng dám hỏi, sợ điện hạ cho ăn đòn.
Trở về nhà riêng tại quận Thánh Đức, Tống Du và Dung Thời leo lên giường nằm thẳng cẳng.
Tần Lạc nhìn đồng hồ, sắp hết buổi sáng, chẳng biết có nên gọi bữa trưa cho họ hay không.
Vừa mở nền tảng đặt đồ ăn thì cha gọi tới.
Cậu vào một căn phòng trống, bắt máy.
Màn hình bên kia mở đầu bằng câu hỏi trực tiếp: "Nghe nói Tống Kha gây ra chuyện đáng chê cười?"
-
Trong phòng ngủ, Tống Du nghiêng người đối diện Dung Thời, mười ngón đan xen: "Lần sau đến lượt tôi đánh dấu anh."
Dung Thời kéo chăn mỏng đắp cho cậu, ôm cậu lại gần mình: "Chờ em hạ sốt đã."
Tống Du ngoan ngoãn nhắm mắt, lúc hắn tưởng cậu đã ngủ thì lại nghe thấy cậu bảo: "Chất dẫn dụ mãnh liệt như vậy, thảo nào chẳng tìm được đối tượng."
Dung Thời: "..."
Hầu hết chất dẫn dụ của Alpha đều mãnh liệt hơn của Omega, như Tống Du là rượu Brandy*, thuộc về chất dẫn dụ Alpha mạnh.
(Brandy: thuật ngữ biểu thị chung cho dòng rượu mạnh có quá trình chưng cất từ bã trái cây)
Tuy nhiên chất dẫn dụ của Dung Thời còn mãnh liệt hơn, là rượu mạnh của rượu mạnh.
Tống Du: "Omega nào lỡ ngửi thấy không sợ chết ngất cũng say chết ngắc."
Dung Thời: "..."
Chẳng phải lần đầu tiên hắn nghe thấy điều này.
Khi ba mang thai Miên Miên, một hôm cha bảo muốn kiểm tra độ ổn định chất dẫn dụ của hắn. Kết quả chưa thấy đâu, cha và ba đã say ngất ngư, làm hắn hoảng hốt suýt gọi cấp cứu.
Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên cha nói với hắn là - "Con trai, nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng tùy tiện giải phóng chất dẫn dụ với Omega, bằng không sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại!"
Tống Du: "Chắc chỉ có tôi mới chịu nổi."
Dung Thời hôn lên trán cậu: "Ý em là trời sinh một đôi à?"
Khóe môi Tống Du cong lên: "Đi đâu cũng gặp, chẳng phải thế sao?"
"Ừm."
Ở nơi cậu không thấy, ánh mắt Dung Thời tối tăm.
...Thật ra, hai kiếp tôi mới tìm được em.
Hơi thở của người trong vòng tay trở nên đều đặn, Dung Thời bèn bảo 01 xử lý những bức ảnh bại hoại của Tống Kha để đăng lên mạng.
Từ nhỏ Tống Kha đã nhắm vào ngai vàng, luôn chú trọng đắp nặn hình tượng, đồng thời vô thức bôi nhọ Tống Du, làm hai người trở nên tương phản.
【Tôi chụp rất nhiều! Ngài có muốn đăng tải toàn bộ không?】
Dung Thời lười, bèn chọn đoạn video hoàn chỉnh.
【Vậy liệu có ảnh hưởng tới ngài Thẩm hay không?】
Dung Thời: 【Không đâu.】
Địa vị của Tống Kha cao hơn Thẩm gia rất nhiều, nếu việc này lộ ra ngoài, mọi người sẽ dồn sự chú ý vào hắn, còn Thẩm gia, cùng lắm chỉ trở thành phông nền.
【Nhận lệnh!】
Dung Thời: 【Nhớ thu thập một ít tài liệu đen của Tống Kha để dự phòng.】
【Vâng!】
Chờ 01 đăng tải, Dung Thời mới ngủ thiếp đi.
Tống Du vốn đang ngon giấc bỗng mở mắt, ngước nhìn hắn rồi lẳng lặng mở thiết bị đầu cuối, hạ mệnh lệnh cho cấp dưới.
-
Sau khi sự việc xảy ra, để ổn định hình tượng, lúc rời khỏi Thẩm gia, Tống Kha ép Hạ Niệm đi cùng với mình.
E ngại thân phận hắn, ông Hạ chẳng dám ý kiến.
Xe bay được nửa đường, Hạ Niệm ồn ào đòi xuống.
Tống Kha vốn chả thích cậu ta lắm, mục đích đã đạt được, cho dù nhà họ Hạ còn cách xa, hắn vẫn bảo người dừng xe thả đối phương xuống.
Hạ Niệm lảo đảo rời khỏi xe, mất hồn vía trở về Hạ gia.
Nghĩ đến chuyện bị Tống Kha đánh dấu vĩnh viễn, cậu ta chỉ hận không thể cầm dao thọc chết hắn.
Nhưng không thể.
Đó là người mà ông chủ không cho phép chạm vào, nếu trái lệnh chỉ còn đường chết.
"Lâm Cảnh... Đúng rồi! Nhất định ông ấy có thể xóa bỏ ký hiệu!"
Đôi mắt tro tàn bỗng sáng lên, mặc kệ bản thân đang đứng giữa đường, cậu ta vội vã mở thiết bị đầu cuối tìm số liên lạc của Lâm Cảnh.
Họ có thể biến đổi chất dẫn dụ, vậy xóa bỏ ký hiệu vĩnh viễn có là gì?
Không sai, chỉ cần xóa bỏ, thì mình còn cơ hội!
Tống Du phải là của mình!
Tìm được số Lâm Cảnh, đang định gọi thì một trận gió lướt qua, mũi miệng Hạ Niệm bất ngờ bị bịt kín, cơ thể nhẹ bẫng, rồi cậu ta bị đưa lên chiếc xe bay nào đó.
Tống Kha trở về cung, vừa bước vào cửa thì bắt đầu nổi nóng.
Nghĩ tới ánh mắt mọi người nhìn mình lúc đó, hắn chỉ hận không thể móc mắt tất cả bọn họ!
Đập phá dãy đồ cổ xong, hắn xoay người hung hăng đạp trợ lý đặc biệt.
"Vô tích sự! Không biết đường ngăn cản!"
Trợ lý đau đớn, co quắp trên mặt đất hồi lâu mà chẳng bò dậy nổi.
"Tôi... tôi đã cố hết sức, nhưng nhị điện hạ nhất quyết mở cửa, cho nên... Tôi đã cảnh cáo toàn bộ người có mặt, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Còn Thẩm gia, bởi thể diện, chắc chắn không dám làm lớn chuyện."
"Đương nhiên Tống Du muốn xông vào để chế nhạo tôi!" Tống Kha rống lên: "Nó còn ước gì tôi mang tai mang tiếng!"
Rống xong hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, khóe miệng cong lên ý cười vặn vẹo.
"Nhưng mà nhìn thấy người mình thích bị kẻ khác đè bên trên, không biết cảm giác thế nào?"
Trợ lý nhặt chiếc kính bị văng ra rồi đeo lại, một mắt kính đã rạn nứt vài đường.
"Theo tôi thấy cậu ấy chẳng khổ sở mấy." Hắn ta cẩn thận bảo: "Hay là tình báo nhầm?"
"Đã xác minh mấy lần rồi, sao mà nhầm được?" Tống Kha mất kiên nhẫn: "Nó am hiểu nhất là ngụy trang, không thích lại giả vờ thích, thích lại giả vờ không thích, cứ tưởng tôi không nhận ra à?"
Trợ lý cúi đầu, chẳng dám rước xui xẻo.
Hắn ta nghĩ thầm, chẳng biết Tống Du có thích Dung Thời hay không, còn Hạ Niệm chắc chả thích mấy.
"Tuy tôi mất thể diện, nhưng nó cũng chẳng khá hơn là bao." Tống Kha cười khẩy: "Có khi đang trốn vào góc nào đó tự kỷ."
Thiết bị đầu cuối của trợ lý vang lên, hắn ta mở ra xem lướt qua rồi vội vàng lên mạng, top hot search là một video trực tiếp điểm danh Tống Kha!
Với hơn một triệu lượt bình luận...
"Thật ghê tởm, nhìn dáng vẻ suy sụp của Omega thì chắc chắn không phải tự nguyện!"
"@Đội cảnh vệ, hãy bắt giam Alpha này ngay lập tức, xin cảm ơn!"
"Trời ơi! Trông thật là tuyệt vọng! Tự ôm lấy bản thân mà gào khóc nức nở, thời đại nào rồi còn để xảy ra chuyện này!"
"Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!"
"Theo những nguồn đáng tin cậy, A này là nhân vật lớn không thể đắc tội, mọi người hãy ăn dưa cẩn thận, tôi chỉ có thể nhắc nhở vậy thôi."
"Ngay cả hoàng tộc phạm tội cưỡ//ng b//ức cũng bị trừng phạt cơ mà! Huống chi một kẻ cặn bã thế này sao có thể là hoàng tộc?"
Tiếng nói của cộng đồng mạng nghiêng về một phía, toàn bộ đều công khai lên án Tống Kha, họ thi nhau đăng bài chia sẻ, tuyên bố sẽ tìm ra và tống hắn vào tù.
Trợ lý vội vã bước tới phòng làm việc, liên lạc với tất cả kỹ thuật viên, lạnh lùng ra lệnh: "Xóa bỏ thông tin độc hại trong vòng một phút cho tôi!"
Nhóm kỹ thuật viên lau mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên trán, hốt hoảng nhìn nhau.
"Thưa ngài, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng... nhưng không thể xóa được!"
Trợ lý: "Sao không được? Đánh dấu lại, để tôi đi tìm Bộ quốc phòng."
Bộ quốc phòng tuy không trực tiếp quản lý an ninh mạng nhưng lại có quyền hạn tối cao, được phép xóa bỏ mọi thông tin xuất hiện trong nước.
"Không... không thể xóa được!" Kỹ thuật viên khẩn trương tới mức líu lưỡi.
Trợ lý nghe hồi lâu mới hiểu, không phải do không đủ quyền hạn, mà ngay cả bài chia sẻ của công dân bình thường cũng không thể xóa được!
Trong vài phút ngắn ngủi, liên lạc viên từ các gia tộc không ngừng gọi tới hỏi han tình hình.
Trợ lý nôn nóng giậm chân.
Cứ tiếp tục, nhất định sẽ truyền tới tai bệ hạ!
Tống Kha uống rượu vang đỏ, ngửi thấy chất dẫn dụ của Hạ Niệm còn lưu lại trên cơ thể, nhớ tới dáng vẻ cậu ta đêm qua, tức khắc miệng đắng lưỡi khô.
Có lẽ lần sau sẽ gọi cậu ta tới chơi.
Đang mơ màng, thiết bị đầu cuối vang lên, là Bạc Vinh.
【Chào đại điện hạ, bệ hạ muốn hỏi ngài vài câu về sự việc đang lan truyền trên mạng internet, một tiếng nữa xin mời đến phòng nghị sự.】
"Internet?" Tống Kha bưng ly vang đỏ, bực mình tới phòng làm việc: "Phụ vương tôi nói trên mạng có cái gì mà..."
Vừa bước vào thì trông thấy màn hình ảo được trợ lý phóng to, đầu trang web nào đó chễm chệ video của hắn và Hạ Niệm.
"Mẹ kiếp...! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
Một giờ sau, phòng nghị sự.
Tống Kha sắc mặt tái nhợt ngồi một chỗ, nghe thấy tiếng cửa mở ầm ầm từ bên ngoài thì sợ tới mức toàn thân run rẩy, đầu cúi gằm xuống, không dám nhìn mặt cha.
Sau cuộc họp, Tống Chinh nổi giận đùng đùng kéo cửa phòng nghị sự, vừa trông thấy Tống Kha co ro ngồi đó, ngọn lửa giận từ từ bốc lên.
Bạc Vinh đi theo ông, trở tay đóng cửa, đưa tài liệu vừa lấy về cho Tống Chinh: "Đây là văn kiện khẩn cấp mà ngài Thiên nhắc tới."
"Ừ." Tống Chinh lạnh lùng nhận lấy.
Nhưng mới ký được một nửa, không kìm nổi cơn giận, ông đập tay xuống bàn, cây bút văng ra xa.
"Tống Kha! Nếu hôm nay mày không cho tao một lời giải thích thì cút xéo ngay lập tức!"
Tống Kha sợ hãi run lên, đầu cúi sâu hơn.
"Là, là.. bọn họ hại con!"
"Ai hại mày? Hại mày như thế nào? Chứng cứ đâu?"
Tống Kha lúng túng bởi một loạt câu hỏi của Tống Chinh, hàm hồ giải thích hồi lâu, thấy sắc mặt cha mình ngày càng đáng sợ, giọng nói không khỏi nghẹn ngào.
"Phụ vương, bây giờ điều quan trọng nhất là phải xóa video kia đi! Nếu còn tiếp tục thì con sẽ không xong!"
"Biết không xong mà mày còn làm." Tống Chinh nổi giận, âm thanh nâng lên quãng tám: "Tao quá nuông chiều nên mày mới ra nông nỗi này!"
Tống Chinh bực bội gạt tay hắn ra: "Mày cút ngay về trường cho tao, cấm túc ba tháng, không được phép đi đâu!"
"Con không thể về trường được, về để chúng nó chế giễu con à?" Tống Kha khóc lớn, kể lể.
Tống Chinh lạnh lùng quát: "Hiện giờ ai chả biết mày đáng bị chế giễu!"
Ông quay sang nhìn Bạc Vinh: "Dọn sạch những kẻ rác rưởi xung quanh nó cho tôi! Trông coi một người cũng không xong, vậy giữ lại có tác dụng gì!"
Bạc Vinh thản nhiên khom người xuống: "Vâng, tôi sẽ đi hạ công văn."
Vừa nghe người của mình sẽ bị thay thế, Tống Kha sợ tới mức khóc không thành tiếng.
Những người đó không đơn giản chỉ là cấp dưới, mà còn là phụ tá, nếu bị thay thế, rất nhiều chuyện không thể tiến hành!
"Phụ vương..."
"Cút! Tạm thời đừng để tao nhìn thấy mày!" Tống Chinh không cho hắn thương lượng, nói xong thì đứng dậy đi mất.
"Phụ vương, không thể thay thế được! Phụ vương!" Tống Kha đuổi theo, lại bị Bạc Vinh ngăn cản.
Ông cung kính: "Điện hạ, ngài nên trở về trường đi."
Tống Kha nghiến răng, tức giận mắng: "Ông là cái thá gì mà dám ngăn cản tôi?"
Bạc Vinh biểu cảm không đổi: "Tôi là người của bệ hạ."
Tống Kha nghẹn họng.
Lão già chết tiệt này dầu muối không ăn, mềm cứng chẳng nuốt, quả thực đáng giận!
Tiễn Tống Kha xong, Bạc Vinh bước vào phòng ngủ của quốc vương.
Quốc vương vừa tức giận không để đâu cho hết, hiện giờ đang bình tĩnh tưới hoa.
"Đi rồi à?" Tống Chinh vừa chăm sóc cây hoa lan quý giá, vừa thuận miệng hỏi.
"Đi rồi." Bạc Vinh bước tới gần ông khoảng năm bước và dừng lại: "Nhân cơ hội thay đổi người xung quanh đại vương tử thì được, nhưng nhân sự phải tuyển chọn thế nào?"
Tống Chinh chưa trả lời ngay, tưới nước xong, đặt bình xuống mới đáp: "Không vội, loại bỏ trước rồi để lộ tin tức ra ngoài đã."
Để lộ tin tức cho kẻ nào biết, chẳng cần nói Bạc Vinh cũng hiểu.
"Ngài làm vậy thật quá mâu thuẫn." Tầm mắt Bạc Vinh lướt qua: "Ngay cả cây cỏ cũng phải chăm sóc tỉ mỉ mới lớn lên được, huống chi là con người?"
Tống Chinh nhìn cây hoa lan trước mắt, trầm mặc không trả lời.
Khi Tống Du tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã tối, xem đồng hồ, cả hai nghỉ ngơi được mười tiếng.
Trong phòng bật đèn nhỏ, dưới ánh sáng vàng nhạt, có thể thấy gương mặt Dung Thời gần trong gang tấc.
Cậu nằm nghiêng, chống cằm ngắm nhìn hắn.
Dung Thời thuộc kiểu thoạt nhìn sẽ choáng ngợp, sau đó càng ngắm càng đẹp, tỉ lệ vóc dáng chuẩn, cơ bắp không khoa trương nhưng dẻo dai mười phần.
Chẳng biết có phải do tình cảm ảnh hưởng, cậu thấy Thỏ Thỏ nhà mình từ ngoại hình cho đến tài năng đều không thể chê vào đâu được, chỉ cần đừng lên tiếng thì cực kỳ hoàn mỹ.
"Chưa chịu tỉnh." Tay Tống Du không an phận sờ lên bờ môi khô ráo của hắn:"Còn ngủ nữa thì tôi dùng anh làm búp bê luyện tập."