Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!

Chương 10



Biệt thự Haeven...

"Cậu định kết hôn thật à Viễn?"

Hai người đàn ông đứng tựa người vào lan can trên sân thượng của ngôi biệt thự sang trọng, cùng nhau ngắm cảnh, cùng nhâm nhi chút rượu vang và kể nhau nghe những câu chuyện trong cuộc sống này.

Với câu hỏi của Dương Đình Quân, người đàn ông bên cạnh vẫn không hề tỏ ra xem trọng vấn đề, anh vẫn từ tốn uống rượu, ánh mắt ẩn chứa nhiều điều phức tạp luôn dõi nhìn về phía màn đêm đối diện, chất giọng âm trầm đặc trưng nhẹ nhàng đưa ra câu hỏi chứ không phải là câu trả lời:

"Vì lợi ích, cậu nghĩ có xứng đáng để tôi hi sinh hạnh phúc cả đời hay không?"

"Đương nhiên là không. Hạnh phúc và tình yêu là thứ gắn bó cả đời, nếu không yêu thương mà phải sống với nhau thì có khác gì bị cầm tù. Nhưng mà nếu cậu đã không muốn thì sao không từ chối nhanh đi, ngày mốt là cử hành hôn sự rồi!"

"Tôi tự có cách giải quyết riêng, cậu không cần phải lo đâu. Mà có chuyện này muốn nhờ cậu giúp đây!"

Lúc này ánh mắt của Chu Chí Viễn mới nhìn về phía anh bạn chí cốt của mình, nét mặt nam nhân như thể đang có một chút hào hứng được hiện diện.

"Chuyện lạ hiếm thấy nha. Chu thiếu gia mà cũng có lúc cần người khác giúp đỡ à? Sao, là chuyện gì nói bổn thiếu gia nghe thử xem!"

Dương Đình Quân cũng tỏ ra vô cùng phấn khích, và anh càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy Chu Chí Viễn lại đưa cho mình một tấm ảnh có in hình xăm trong đấy.

"Hình xăm? Đừng nói cậu muốn in mực lên da nha, mà nam nhân ai lại đi xăm hình hồ điệp, lại còn là màu xanh sến súa nữa chứ."

"Tìm cô gái có hình xăm này ở phía sau bả vai trái cho tôi."

Một câu nói của Chu Chí Viễn đã cắt đứt sạch sẽ những nghi vấn của Dương Đình Quân, khiến anh hơi bị sượng nhưng rất nhanh sau lại trở về dáng vẻ bất ngờ như lúc ban đầu khi nghe người bạn của mình nhờ cậy đi tìm một cô gái.

"Ý cậu là nhờ tôi đi tìm gái? À không, đi tìm phụ nữ cho cậu à?"

"Đã nói rõ rồi còn hỏi lại!"

Chu Chí Viễn đã hơi thiếu kiên nhẫn với những nội dung câu hỏi chẳng đâu vào đâu của Dương Đình Quân và dĩ nhiên thái độ của anh đã làm nam nhân kia hơi rén.

"Ờ thì tại tôi thấy lạ thôi, trước giờ có khi nào cậu động tâm với phụ nữ đâu."

"Thế chắc là cậu muốn cả đời này tôi cô độc luôn thì phải."

"Tôi đâu có ý đó. Cơ mà cậu sắp kết hôn rồi lại còn tìm cô gái này làm gì? Nạp thiếp hay sao?"

Chu Chí Viễn như thể muốn bốc cả khói đầu với hàng loạt câu hỏi của Dương Đình Quân. Anh nốc cạn một ly rượu để bình tâm lại rồi mới lên tiếng trả lời:

"Đợi cậu tìm được người đi rồi sẽ biết."

"Nhưng mà chỉ với một hình xăm, lại còn ở vị trí kín đáo như vậy làm sao mà tìm được?"

"Cái đó cậu tự nghĩ cách đi."

Dửng dưng nói xong Chu Chí Viễn liền quay lưng rời đi, nhưng đi được dăm ba bước thì anh lại quay đầu trở lại, nói thêm một câu:

"Mà cậu tìm nhà đi, dù sao ngày mốt cũng có thêm thành viên mới tới ở rồi. Sinh hoạt sẽ không được thoải mái nữa đâu."

Dương Đình Quân ngơ ngác nhìn theo bóng lưng người đàn ông vừa lên tiếng đuổi khéo mình mà khuôn miệng chợt hiện ra nụ cười của một kẻ bị hất hủi bơ vơ.

"Chưa gì đã sợ tôi làm ảnh hưởng đến không gian riêng rồi à? Bổn thiếu gia còn lâu mới thèm ở lại nhà cậu ha. Cái đồ có gái bỏ bạn."

"Cơ mà chuyện tìm người...Biết đi đâu mới tìm ra cô gái có hình xăm hồ điệp này đây?"



Chớp mắt qua một cái đã đến ngày cử hành hôn sự giữa Lâm gia và nhà họ Chu.

Một cuộc hôn nhân được sắp đặt từ lợi ích thương trường, không tình yêu, chưa từng gặp mặt, hai người dưng hoàn toàn xa lạ bỗng chốc về chung một nhà.

Ở môi trường hoàn toàn mới, trong một căn phòng tuy sang trọng, xa hoa, khoác trên người là chiếc váy cưới cao cấp, nhưng Lâm Nhã Tịnh chẳng có lấy một niềm vui.

Ngày mà một người con gái được khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, mang màu trắng tinh khôi ắt hẳn sẽ là ngày trọng đại có nhiều niềm vui và hạnh phúc nhất, nhưng đối với Lâm Nhã Tịnh thì từ ngày hôm nay cô đã chính thức bước chân vào con đường mà chẳng hề biết phía trước là bùn lầy hay hào quang tỏa sáng.

Trong hôn lễ cô loáng thoáng nghe thấy thiên hạ nói rằng chồng cô là một người đàn ông lãnh cảm với phụ nữ, anh ta rất lạnh lùng lại tàn khốc, nên thảo nào Lâm Nhã Khiết mới một mực chối từ.

Nhưng điều đó vẫn không hề khiến Lâm Nhã Tịnh cô lo sợ. Vì nếu đã là người lãnh cảm với phụ nữ thì ít ra trong cuộc hôn nhân không tình yêu này cô sẽ may mắn thoát khỏi hai từ tình dục.

Mặc dù rất mơ hồ với những chuyện trong tương lai, nhưng với một người mạnh mẽ như Lâm Nhã Tịnh thì cô lại không hề cảm thấy lo sợ. Cô dự định sẽ tùy cơ ứng biến trong mỗi một hoàn cảnh rồi dần dần thích nghi sau.

Thống nhất suy nghĩ xong, cô quyết định tự vén khăn trùm đầu mà không cần đợi chú rể vào nữa. Sau đó cô lại mang theo chiếc váy cưới nặng ịch trên người đi đến vali chọn cho mình một bộ quần áo thoải mái nhất hay mặc ở nhà rồi đi vào phòng tắm.

Trên đời này còn có thứ gì mà cô chưa từng trải qua.
Từ nhỏ đã cực khổ, bôn ba, có loại người nào mà chưa từng gặp. Đến cả thứ quý giá nhất của một người con gái cũng không còn thì cô còn gì để mất mà phải sợ sệt hay bi sầu.

Chỉ có một tình yêu đích thực, hay những cảm giác đau khổ vì tình là cô chưa từng nếm trải qua thôi. Nhưng cô đã nghĩ rằng có lẽ bản thân đã không còn có cơ hội để gặp được tình yêu đích thực của đời mình nữa. Vì bây giờ trên danh nghĩa cô đã là vợ của người ta, là Thiếu phu nhân của Chu gia, là người mà bước ra đường ai cũng phải nể nang tận năm bảy phần vì có địa vị cao sang, nhưng đâu ai biết rằng cuộc sống thực tại khi ở nhà của cô sẽ là như thế nào.

Khép lại một trang vở đã cũ, từ nay lật ra trang vở mới và nó sẽ dạy cho cô biết bao bài học trên đường đời nghiệt ngã này.