Người đàn ông đưa tay sờ vào bên gò má vừa bị đánh với nét mặt đã hiện đầy vạch đen.
Bị mắng là kẻ lợi dụng lòng anh đã dấy lên một chút bực dọc, nhưng không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt long lanh của đối phương thì lửa giận trong anh lại hạ xuống. Chỉ là đôi nhãn quan màu hổ phách không thể giấu đi sự lạnh lùng.
Chu Chí Viễn không nói không rằng, anh đứng dậy trước, sau đó mới lạnh nhạt cất lời:
"Là ai lợi dụng ai, cô tự mình suy xét lại cho thật kỹ."
Nói xong người đàn ông hờ hững quay lưng, vốn định bỏ đi nhưng sau đó đột nhiên lại dừng chân và thờ ơ nói thêm một câu:
"Đã nhát như thỏ đế thì đừng tự ý ra khỏi phòng lúc nửa đêm, kẻo gây thêm phiền phức cho người khác."
Lần này dứt câu xong thì Chu Chí Viễn mới thật sự rời đi.
Anh không nghĩ rằng chỉ tình cờ đưa Dương Đình Quân lên phòng, lúc quay trở ra lại gặp được Lâm Nhã Tịnh đang đứng ngoài cửa nên mới đi tới hỏi thăm, ai mà ngờ thỏ đế như cô ta lại hét toáng lên vì tưởng anh là ma, còn tự xông tới ôm anh rồi lại tự biên tự diễn tát anh một cái đau điếng, đã vậy còn ngang ngược mắng anh là kẻ lợi dụng.
Cứ tưởng Chu Chí Viễn anh đã là kẻ ngang ngược nhất đời, nay không ngờ lại gặp được đối thủ mà lại còn đanh đá, kiêu kỳ. Lâm Nhã Tịnh đã cho anh được nếm thử rất nhiều mùi vị mà trước nay chưa từng gặp phải. Chẳng hạn như cái tát vừa đập thẳng vào gò má anh vừa rồi.
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông đang từng bước khuất xa dần trong tầm mắt, Lâm Nhã Tịnh lại nhìn xuống bàn tay vừa rồi đã tự ý đánh người với biểu cảm hối hận hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt thanh tú.
Vừa rồi do hoảng quá cô mới lỡ dại vung tay đánh người khi chưa kịp định thần lại sau cú sợ hãi, chứ cô nào có ngang ngược như thế.
Nhưng chưa hối lỗi được một phút thì cô nàng lại trưng ra nét mặt ngang ngạnh mà cằn nhằn người đàn ông kia.
"Đàn ông gì mà nhỏ mọn, người ta lỡ tay có tí đã giận rồi. Đúng là cái đồ hẹp lòng hẹp dạ mà."
Bĩu môi chê trách xong cô nàng cũng dẹp luôn ý định đi bàn chuyện hợp đồng mà quay trở vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau...
Đúng 6 giờ sáng người đàn ông sống theo nguyên tắc cố định đã có mặt ngay trong phòng bếp, tự tay chuẩn bị bữa sáng cho chính mình. Một công việc mà Chu Chí Viễn anh đã quá thuần thục suốt 18 năm vừa qua, nói chính xác là kể từ khi mẹ anh qua đời năm anh vừa tròn 10 tuổi.
Chu Chí Viễn đang rán trứng thì bất ngờ xuất hiện một tờ giấy chắn ngay tầm mắt, anh không cần quay lại cũng biết là kẻ nào nên chỉ đưa tay gạt tờ giấy sang một bên, sau đó hờ hững lên tiếng.
"Nhanh như vậy đã soạn xong rồi sao?"
"Tôi đâu có cần gì nhiều nên chỉ mất vài phút là nghĩ xong cả rồi."
Lâm Nhã Tịnh phồng má trả lời, chân thì đi về phía bàn ăn, đặt mông ngồi xuống ghế. Qua giọng điệu nói chuyện của cô có vẻ như hơi thiếu sự tỉnh táo nên Chu Chí Viễn đã quay lại nhìn cô thì anh lại bật cười thành tiếng ngay lập tức.
Nhìn thấy người đàn ông cứ nhìn mình mà cười khoái chí khiến Lâm Nhã Tịnh liền trở nên hậm hực, cô nhíu mày, nghiêm giọng lên tiếng:
"Anh cười cái gì? Bộ mặt tôi buồn cười lắm hả?"
"Chứ còn gì nữa, sáng nay cô chưa xem gương à?"
Chu Chí Viễn vừa nói vừa cười. Nghe anh nói vậy, lúc này Lâm Nhã Tịnh mới đi đến kính tủ soi thử xem rốt cuộc mặt mình có gì đáng để cười, thì sau khi chứng kiến gương mặt với đôi mắt đen thui như gấu trúc trong gương, cô cũng hiểu được vấn đề.
Đâu phải sáng nay cô không soi gương, mà chẳng qua là do cả đêm không ngủ mắt nhắm mắt mở đi đánh răng rửa mặt rồi quay trở ra lấy tờ giấy ấy xuống tìm người cần tìm, chẳng kịp nhìn kỹ bản thân trong gương, nên giờ mới có cơ hội cho người khác cười đắc chí như thế.
"Sao, đúng là buồn cười lắm đúng không? Cô gấu panda..."
Đối mặt với bộ dạng bỡn cợt và lời nói trêu đùa của người đàn ông, Lâm Nhã Tịnh chỉ lườm anh một cái rồi quay trở về bàn ăn ngồi xuống ghế.
"Cái đồ xấu tính."
"Cô mới là đồ ngang ngược đấy. Năm lần bảy lượt mắng người vô cớ, có phải bình yên quá nên chán đúng không?"
Chu Chí Viễn khoanh tay trước ngực, gương mặt bá đạo vô đối không những không làm Lâm Nhã Tịnh sợ mà ngược lại còn tỏ ra vô nhàm chán, cô bĩu môi rồi mới thong thả cất lời:
"Không thèm đôi co với anh! Mau xem bản hợp đồng tôi soạn đi rồi bàn bạc lại xem có cần chỉnh sửa, thay đổi gì không."
Lâm Nhã Tịnh đặt tờ giấy lên mặt bàn, nói xong thì cô cũng đứng dậy đi tới gian bếp, mở tủ tìm kiếm thứ gì đó.
Người ta đã không muốn đôi co thì Chu Chí Viễn anh cũng không nhiều lời, trực tiếp cầm tờ giấy lên và bắt đầu đọc to, rõ nội dung bên trong:
"Điều một: Phải ngủ chung với nhau."
Mới bước vào điều đầu tiên mà người đàn ông đã cảm thấy quá sai trái. Rõ ràng là hợp đồng hôn nhân nhưng tại sao cô gái này lại yêu cầu phải ngủ chung, trong khi cô ta còn là một nữ nhi?
"Tôi biết anh đang nghĩ cái gì trong đầu. Nhưng mà anh nghĩ sai rồi, ý tôi là ngủ chung phòng thôi chứ không phải chung giường."
"Mà lí do gì phải ngủ chung?"
Mặc dù Lâm Nhã Tịnh đã lên tiếng giải thích nhưng người đàn ông vẫn chưa hiểu được lí do tại sao phải chấp nhận điều khoản này.
"Thì...tại tôi không dám ngủ một mình. Nhà thì to mà có mỗi hai ba người à, tôi...sợ ma..."
Chu Chí Viễn suy nghĩ một chút thì khẽ gật đầu, có vẻ như là đã đồng ý khiến Lâm Nhã Tịnh thầm vui trong lòng.
"Để tôi suy nghĩ lại đã."
Biểu cảm đồng ý là một chuyện, nhưng câu trả lời lại là một chiều hướng khác khiến cô nàng như bị đạp từ thiên đàng xuống thẳng dưới đất, hậm hực không thể thốt thành lời.
"Tiếp! Điều thứ hai: Không xen vào cuộc sống riêng tư của đối phương. Điều thứ ba: Không được quản thúc đối phương. Điều thứ tư: Chuyện ai người đó làm, không được sai vặt. Điều thứ năm: Cơm ai ăn người đó nấu. Điều thứ sáu: Không được mắng nhiếc chê bai đối phương một cách vô cớ. Điều thứ bảy: Gạch đầu dòng (-)."
"Gạch đầu dòng là sao?"
Thấy khó hiểu nên Chu Chí Viễn lại quay qua hỏi Lâm Nhã Tịnh thì liền nhận được một câu trả lời hết sức đơn giản.
"Thì là chưa nghĩ ra. Nào nghĩ ra sẽ điền vô sau, tạm thời là nhiêu đó thôi." "Cô cũng cáo già lắm!"
"Chứ sao..."
Lâm Nhã Tịnh cười tươi còn vênh mặt lên tỏ vẻ đắc ý. Một biểu cảm tuy vô cùng tự nhiên nhưng lại khiến trái tim người đàn ông bất ngờ đập nhanh một nhịp.