"Sao rồi anh bạn, đêm qua chắc là nồng cháy lắm nhỉ?"
Dương Đình Quân vừa đặt mông ngồi xuống sofa đã dành tặng cho người đàn ông đối diện ngay một câu hỏi mang tính chất ba phần châm chọc bảy phần tò mò.
Nhưng đối phương thì vẫn chăm chú vào tờ báo trên tay, trầm giọng trả lời trong tâm thế vô cùng bình thản.
"Lần đầu tiên, đúng là rất đặc biệt. Cảm giác mãnh liệt khó lòng mà quên!"
"Ái chà chà, cuối cùng thì Vũ Thiên Hi cũng hạ gục được Chu thiếu gia rồi. Đúng là bất ngờ nằm ngoài tưởng tượng."
Dương Đình Quân nét mặt cô cùng tán thưởng, nâng tách trà vừa được người làm mang ra nhâm nhi thưởng thức từ từ.
"Ai nói với cậu người đó là Vũ Thiên Hi?"
Trà vừa vô tới miệng suýt nữa đã bị câu nói của Chu Chí Viễn làm cho phụt hết ra ngoài. Dương Đình Quân đặt ngay tách trà trở xuống bàn, biểu cảm kinh ngạc hiện rõ ràng trên khuôn mặt điển trai.
"Không phải là Vũ Thiên Hi thì là ai? Tối qua ai mà chẳng thấy cô ta vào phòng của cậu chứ."
"Cô ta vào phòng số mấy?"
"Thì phòng 306!"
"Tôi ở phòng 309!"
Dương Đình Quân lần nữa bị Chu Chí Viễn làm cho đứng hình. Cậu ta đang thật sự rất muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Sao cứ nói ra câu nào là sai câu đó, nước lạnh liên tục dội thẳng vào mặt.
"Vũ Thiên Hi đúng là người đã hạ thuốc vào rượu của tôi. Nhưng may thay trong lúc hoa mắt tôi lại nhìn số phòng 306 thành 309, cho nên người tôi ân ái đêm qua căn bản không phải Vũ Thiên Hi."
"May thay? Cái may mắn mà cậu nói ở đây là gì vậy Chí Viễn?"
"May mắn vì không rơi vào bẫy của Vũ Thiên Hi."
"Tức là cậu thấy xứng đáng khi động thân cùng một người phụ nữ không hề quen biết?"
"Cũng có thể cho là xứng đáng. Ít ra cô ta trong trắng hơn Vũ Thiên Hi."
Thái độ của Chu Chí Viễn vẫn rất thư thái khi nhắc lại chuyện này. Điều đó khiến Dương Đình Quân cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Trước đây người đàn ông này rất ghét đến gần phụ nữ. Ấy vậy mà lần này lại động thân cùng người lạ, đã vậy còn điềm nhiên như không phải là một chuyện gì to tác.
"Sao cậu biết Vũ Thiên Hi không còn trong trắng? Vả lại ở đâu mà trùng hợp có sẵn một cô gái cho cậu giải thuốc hay vậy? Đừng nói với tôi là có chuẩn bị trước nha?"
"Tôi đoán thế! Còn cô gái đó chắc chắn chỉ là trùng hợp."
Chu Chí Viễn lúc này cũng đặt tờ báo xuống để nhàn nhã thưởng trà cùng người anh em của mình.
Không gian chợt yên lặng một chút, Dương Đình Quân sau khi trầm mặc thì lại cất lên câu hỏi:
"Tôi vẫn thấy lạ nha! Tại sao cậu lại ân ái với cô gái lạ đó? Phong cách này không giống Chu Chí Viễn luôn lạnh lùng với phụ nữ một chút nào cả."
"Chắc có lẽ là do tác động của xuân dược. Vừa nhìn thấy thân hình nóng bỏng của cô ấy ẩn hiện trong chiếc váy mỏng manh thì tôi đã không khống chế được bản thân mà phải thoát y ngay lập tức. Mặc khác chắc là do 28 năm cấm dục, cho nên khi có tác động làm thúc đẩy ham muốn thì không đè nén được."
"Không đơn giản như thế chứ?"
Dương Đình Quân vẫn không tin tưởng mà dò hỏi lại lần nữa.
"Chứ cậu nghĩ sao?"
"Ờ thì thấy hơi khó tin thôi. Không nghĩ cậu lại dễ dãi như vậy."
"Nếu dễ dãi thì Vũ Thiên Hi đã không tốn công lập mưu tính kế như thế."
Chu Chí Viễn đáp câu nào là Dương Đình Quân phải câm nín câu đó. Nhưng cậu ta vẫn cứ tiếp tục hỏi:
"Vậy cậu tính sao? Có xử lý Vũ Thiên Hi hay không?"
"Nể mặt cô ta là bạn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, phần vì chuyện này tôi cũng không thiệt thòi gì, nên cứ xem như không biết gì đi. Vả lại bây giờ tôi còn có chuyện khác cần phải lo."
"Chuyện gì mà khiến Chu thiếu gia phải lo ngại như thế vậy?"
"Là chuyện hôn sự với Lâm gia."
----------------
Lâm gia...
"Ba à, có chết con cũng không có lấy cái gã đàn ông lạnh lùng đó đâu. Ba thừa biết con có bạn trai rồi thì sao đi lấy người đàn ông khác được chứ."
Lâm Nhã Khiết vừa nghe Lâm Duệ Minh nói rằng cô sắp phải kết hôn cùng thiếu gia của nhà họ Chu thì liền cau có lên tiếng phản đối.
Nhưng vốn dĩ là con gái cưng độc nhất, cô lại vừa mất mẹ cách đây không lâu, nên thái độ của Lâm Duệ Minh vẫn rất ôn nhu với cô con gái của mình.
"Ba biết con có bạn trai rồi. Nhưng mà hôn sự này là dựa trên lợi ích đôi bên mà có, coi như con vì Lâm gia mà bỏ chút công sức, vả lại Chu gia cũng thuộc dạng giàu có, địa vị ít ai sánh bằng. Con về làm Thiếu phu nhân cũng đâu có chi là thiệt thòi."
"Như vậy thì càng không được. Theo như con biết Chu Chí Viễn trong lời đồn là một người lãnh cảm với phụ nữ. Con mà làm vợ của anh ta thì có khác gì cô đơn lẻ bóng suốt đời, có khi còn phòng đơn gối chiết vì căn bản anh ta là một tảng băng di động mà. Còn so về mức độ giàu có tuy Hạo Nhiên không bằng Chu Chí Viễn nhưng ít ra anh ấy yêu con, và con cũng yêu anh ấy. Cho nên, tóm lại là con không đồng ý hôn sự này. Dù có một vạn điều lợi ích gì cũng không chấp nhận."
Lâm Nhã Khiết dứt khoát tuyên bố xong thì liền đứng dậy đi thẳng lên lầu, để lại một mình Lâm Duệ Minh bất lực nhìn theo.
Thế nhưng đi được vài bước thì Lâm Nhã Khiết chợt dừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía Lâm Duệ Minh u sầu ngồi đó. Nét mặt như thể đang có suy nghĩ gì đó rất hay ho. "Sao ba không đi tìm cô con gái hoang của ba ý! Chắc bây giờ nó thân sơ thấy sở sống cùng bà già của nó rồi, cho nên ba tìm tới nó đi. Coi như là để nó làm chút chuyện cho Lâm gia, mặc khác giúp nó tìm được nơi nương náu đàng hoàng, ba cũng không mang tiếng là bỏ rơi con cái. Một mũi tên mà trúng quá trời đích, tội gì không làm mà ba cứ ngồi đó vắt óc suy nghĩ."
Lần này nói xong thì Lâm Nhã Khiết mới thật sự đi thẳng lên lầu. Và những lời nói của cô ta đã giúp Lâm Duệ Minh tìm ra hướng giải quyết vấn đề.
Nếu Lâm Nhã Khiết không nhắc, chắc ông cũng quên mất mình còn một đứa con gái tên Lâm Nhã Tịnh!