Lâm Nhã Tịnh dìu Lý Nguyệt Kiều vào nhà. Cô rất đau lòng khi nhìn thấy trên người mẹ mình in đầy vết bầm. Nhưng vừa thương cô cũng vừa giận. Nếu bà không đam mê cờ bạc, không sống buông thả thì đã không xảy ra cớ sự thế này.
"Con đưa mẹ đi bệnh viện nha!"
"Tiền đâu mà đi bệnh viện."
Câu nói của Lý Nguyệt Kiều khiến cô gái dường như chết lặng. Đúng là bây giờ cô đâu có đủ tiền để đưa bà đi bệnh viện, vì có bấy nhiêu tiền bán thân cô đã đưa hết cho bà để trả nợ. Chút tiền sinh hoạt trong nhà cũng chỉ đủ cho một hai bữa ăn nữa, đến bệnh viện chăm sóc những vết thương của Lý Nguyệt Kiều căn bản là nằm ngoài khả năng.
Buồn một chút rồi thôi, sau đó Lâm Nhã Tịnh liền mỉm cười rồi nói:
"Không sao. Con đi vay hàng xóm, chắc là được. Mẹ chờ con một chút nha!"
"Tiểu Tịnh..."
Lâm Nhã Tịnh vừa đứng dậy quay lưng định đi thì Lý Nguyệt Kiều đã lên tiếng gọi cô lại.
Hai từ "tiểu Tịnh" khiến người con gái ấy chợt chết lặng vài giây. Nếu nhớ không lầm thì đã rất lâu rồi cô không được nghe mẹ mình gọi tên dịu dàng như thế, cảm giác hạnh phúc cùng lúc ùa về trong tim khiến hai mắt thiếu nữ thoáng chốc đỏ hoe vì xúc động.
Cô quay lại nhìn Lý Nguyệt Kiều với đôi mắt đã ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào khẽ hỏi:
"Mẹ gọi con?"
"Ừm, mẹ gọi tiểu Tịnh, con gái của mẹ!"
Lý Nguyệt Kiều lại ôn nhu tiếp lời, lần này bà còn nắm tay kéo Lâm Nhã Tịnh ngồi xuống bên cạnh mình, nhẹ nhàng đưa tay tới giúp cô vén những sợi tóc mái đang rũ xuống gò má ra phía sau man tai. Ánh mắt của bà dạt dào yêu thương, lại còn trìu mến hết bất cứ lúc nào, khiến cảm xúc trong lòng người con gái mỗi lúc một mãnh liệt.
"Lâu lắm rồi mẹ không nhìn con kỹ thế này. Giờ nhìn lại mới thấy bản thân mẹ đã bỏ qua quá nhiều thời gian quan tâm con. Tiểu Tịnh của mẹ lớn thật rồi, cũng rất xinh đẹp!"
Người phụ nữ nói mà nước mắt khẽ lăn dài, điều đó càng khiến thâm tâm Lâm Nhã Tịnh không thể chịu được.
"Mẹ... Sao tự dưng lại khóc rồi, mẹ đừng khóc mà! Để con qua nhà bác Hà xin vay ít tiền rồi về đưa mẹ vào bệnh viện thăm khám vết thương xem sao nha!"
Lâm Nhã Tịnh lau nước mắt cũng đã sớm lăn dài trên gò má xong thì liền nhổm người định đứng dậy, nhưng lại bị Lý Nguyệt Kiều ngăn cản, bà khẽ lắc đầu rồi nói:
"Mẹ sống cũng không đâu được bao lâu nữa, hà tất phải xem trọng chút vết thương này làm gì."
"Mẹ... Sao tự nhiên lại nói như vậy?"
Người phụ nữ khẽ cười chua xót rồi lại nhẹ nhàng nói tiếp:
"Lúc nãy con cũng nghe rồi đó. Nếu trong vòng hai ngày nữa không gom đủ tiền để trả nợ cho bọn chúng thì cái mạng nhỏ nhoi này của mẹ làm sao giữ được."
Những gì Lý Nguyệt Kiều nói lại khiến Lâm Nhã Tịnh chết lặng. Lòng cô bây giờ cũng rối lắm chứ, cũng lo sợ lắm, nhưng đâu biết phải làm sao.
"Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng tìm cách."
Cô nắm tay Lý Nguyệt Kiều, trên môi vẫn nở ra nụ cười trấn an người phụ nữ ấy, nhưng bà lại khẽ lắc đầu, nét mặt lộ rõ vẻ bi quan.
"Mẹ biết con đang an ủi mẹ thôi, chứ cách thì vẫn không có. Hơn 500 triệu trong hai ngày con đào đâu ra, kể cả khi có bán thân, làm gái bán hoa thì cũng không đủ trong vòng hai ngày. Người như mẹ thôi thì chết đi cho xong, chẳng còn điều gì để luyến tiếc nữa."
"Còn tiểu Tịnh mà mẹ... Mẹ muốn bỏ con bơ vơ trên đời này sao?"
Lâm Nhã Tịnh nước mắt ngắn dài, nghẹn ngào nói. Tâm can lúc bấy giờ thống khổ vô cùng.
"Mẹ xin lỗi... Xin lỗi vì đưa con đến thế giới này nhưng lại không làm tròn bổn phận của một người mẹ, không lo cho con được sung túc và hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Mẹ thật sự xin lỗi!"
Lý Nguyệt Kiều đã ôm lấy cô gái con gái của mình mà khóc nức nỡ, không ngừng nói tiếng xin lỗi khiến cõi lòng của người thiếu nữ vô cùng thương xót.
Phận là con sao cô có thể trơ mắt đứng nhìn mẹ mình bị người ta dồn vào bước đường cùng cơ chứ.
"Mẹ không có lỗi gì cả, tiểu Tịnh cũng không có giận, không trách. Mẹ đừng áy náy, đừng lo, rồi con sẽ tìm cách kiếm đủ tiền trả nợ cho mẹ. Tiểu Tịnh không để bất cứ ai làm hại đến mẹ đâu!"
Rời khỏi cái ôm với Lâm Nhã Tịnh, Lý Nguyệt Kiều nhìn cô bằng ánh mắt mang nhiều nỗi lo lắng, như thể trong phân tâm bà đang rất quan tâm tới cô.
"Nhưng mà con định làm gì?"
Đối mặt với những khó khăn cùng cực trước mắt, người con gái ấy vẫn mỉm cười bình thản:
"Mẹ yên tâm, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
----------------
Lâm gia...
"Lão gia, bên ngoài có một cô gái ăn mặc thấp kém đến tìm, nói là muốn gặp lão gia có chuyện quan trọng cần nói."
Lâm Duệ Minh đang đọc báo thì liền nhoẻn miệng cười ngay sau khi nghe quản gia thông báo có người đến tìm.
Ông nhẹ nhàng đặt tờ báo lên bàn, nét mặt ở độ tuổi trung niên đang lộ rõ sự hài lòng lẫn đắc ý.
"Cho nó vào đây đi."
"Dạ!"
Người quản gia cúi đầu vừa rời đi thì Lâm Nhã Khiết cũng có mặt tại đó liền ngạo nghễ cất lời:
"Chắc là đứa con hoang của ba tới nhỉ?"
"Ngoài nó ra thì còn ai ăn mặc thấp kém dám đến đây tìm ba chứ."
"Có cần con lánh mặt đi cho hai người dễ nói chuyện không? Nhìn mặt cô ta mắc công lại mất hứng không vui."
"Tùy con gái cưng của ba thôi."
Lâm Nhã Khiết nhún vai tỏ vẻ nhàm chán xong thì liền cầm theo chiếc điện thoại phiên bản giới hạn của mình đứng dậy. Vốn định đi lên phòng nhưng không biết cô ta đã nghĩ gì rồi lại ngồi trở xuống.
"Tự dưng lại muốn xem cái bộ dạng nhếch nhác của cô ta thế nào á mà. Dù gì cũng lâu rồi không có gặp, nên hơi tò mò một tí."
"Nó thì làm sao xinh đẹp bằng con gái cưng của ba được chứ."
Được tân bốc, cô gái liền trưng ra bộ mặt tự mãn như thể đó là điều hiển nhiên không cần phải bàn cãi. Lúc này Lâm Nhã Tịnh cũng đã vào tới. Cô ngẩng cao đầu để bước đến đối diện với hai người đang ngồi bên bộ sofa cao cấp, theo phép tắc cô khẽ cúi đầu chào hỏi:
"Thưa ba, con mới tới!"
"Người chị hai này ngồi sờ sờ ở đây mà không chào lấy một lời sao? Đúng là cái thứ con hoang vô phép vô tắc."