Chu Chí Viễn hối hả quay trở về nhà thì quả thật là không tìm thấy Lâm Nhã Tịnh ở đâu, trên đường quay trở ra xe còn nhặt được điện thoại của cô rơi bên ven đường, nên anh càng chắc chắn rằng cô đã bị người khác bắt đi.
Sau khi quay trở ra xe, bằng những thao tác thành thạo trên laptop, anh đã nhanh chóng xác định được vị trí của Lâm Nhã Tịnh thông qua thiết bị định vị trước đó anh đã cài vào một món đồ được đeo trên người cô.
*Reng reng reng...*
Vừa nắm được vị trí của Lâm Nhã Tịnh thì điện thoại anh lại reo lên, anh chấp nhận cuộc gọi thông qua tai nghe, vừa cho xe rời đi, vừa nhận cuộc gọi từ Dương Đình Quân.
[Viễn, tôi nắm được vị trí chính xác của Vũ Thiên Hi rồi, là tòa cao ốc A cũ Vũ Gia nằm giữa lồng thành phố. Tôi cũng đã báo cảnh sát, bây giờ họ và tôi đang trên đường tới đó đây, cậu...]
"Tôi cũng đang đến đó. Cậu nghe tôi dặn đây, nếu hôm nay tôi có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà Vũ Thiên Hi vẫn còn sống thì thay tôi hủy hoại cô ta, bằng cách nào thì chắc cậu cũng đã biết rồi. Còn nữa, nhất định phải thay tôi chăm sóc cho tiểu Tịnh thật tốt."
[Cậu định làm gì? Vẫn còn chưa biết tình hình thế nào sao lại nói xui như vậy, vợ cậu cậu tự lo đi, tôi không biết đâu.]
*Tút tút tút.*
Dương Đình Quân còn chưa nhận được câu trả lời thì Chu Chí Viễn đã tắt máy, sau đó anh đạp ga tăng tốc hết cỡ để đến được tòa cao ốc ấy nhanh nhất có thể. Một lần rời xa cô gái của mình là quá đủ đối với anh rồi, hôm nay anh nhất định sẽ phải để cô được bình an vô sự trở về.
Một Lâm Nhã Khiết anh còn dám xử chết khi ra tay với cô gái của anh thì có là Vũ Thiên Hi cũng đừng hòng thoát khỏi.
Động tới anh thì được, nhưng động tới người của anh thì chỉ có một con đường chết.
Bàn tay nam nhân siết chặt vô lăng, ánh mắt bấy giờ toàn phần đều lạnh lùng đến mức đáng sợ. Chân anh lại đạp ga, tốc độ chiếc ô tô sang trọng lao nhanh như gió trên làn đường giữa màn đêm lạnh giá.
"Tiểu Tịnh, em nhất định phải bình an chờ anh tới."
- ---------------
*Chát, chát, bụp...*
Những âm thanh đánh đấm vang lên liên hồi trong đêm, cũng là lúc Lâm Nhã Tịnh nằm quằn quại đau đớn sau những cái tát, cú đấm, đạp vào người từ Vũ Thiên Hi ban tới.
Dù vậy nhưng ánh mắt của cô vẫn quật cường không hề lay động, lại lần nữa gượng người ngồi dậy, trên môi cô gái vẫn luôn là nụ cười khinh bỉ dành cho người phụ nữ đối diện.
"Mày đừng ôm hi vọng rằng Chu Chí Viễn sẽ tới cứu mày, vì anh ta làm gì biết chỗ nào mà cứu. Một lần rơi xuống biển không chết coi như mạng mày lớn, nhưng hôm nay thật xui cho mày lại rơi vào tay tao thì coi như tận mạng. Phàm là những kẻ cản đường Vũ Thiên Hi này, đều phải chết..."
Nói xong, Vũ Thiên Hi liền lao tới, nắm tóc Lâm Nhã Tịnh kéo đứng dậy, sau đó lôi cô đi đến lan can trên sân thượng, khẩu súng lúc trong tay ả ta bấy giờ đã ghim thẳng vào thái dương cô gái.
"Với cái độ cao từ tầng 20 này mà rơi xuống, chắc chắc chỉ có thịt nát xương tan mà thôi, mày nghĩ thế nào về vụ án tự sát khi bị chồng bỏ rơi?"
Vũ Thiên Hi vẫn túm tóc, ghì đầu Lâm Nhã Tịnh bắt cô phải nhìn xuống dưới. Với độ cao từ 20 tầng lầu nhìn xuống, mọi vật thể đều vô cùng nhỏ bé, nếu rơi xuống ắt hẳn chỉ có một con đường chết.
Hôm nay, cô thật sự phải bỏ mạng trong tay người đàn bà tàn độc này thật sao? Không, cô không cam tâm, cô chết đi rồi thì Chu Chí Viễn phải làm sao đây?
Anh đã từng nói rằng cuộc sống này thật vô nghĩa khi không có cô bên cạnh, nếu cô không tồn tại trên thế gian này thì anh sẽ ra sao? Cô không yên lòng, không muốn thấy anh phải đau khổ.
Càng nghĩ lại càng đau lòng, lúc này cô mới thật sự cảm thấy lo sợ. Cô không sợ chết mà lại sợ người ở lại sau khi cô mất đi sẽ day dứt cả đời... Nhưng bây giờ cô phải làm sao mới thoát thân được đây?
"Cô có chắc khi tôi không còn nữa thì Chí Viễn sẽ yêu cô không? Nếu thật sự có được anh ấy, cô có dám bảo đảm rằng cuộc sống sẽ bình yên, hạnh phúc, hay lại là những ngày phòng không gối chiết, chấp nhận từng ngày vô nghĩa trôi qua vì không hề có được trái tim của người đàn ông ấy?"
"Haha... Vậy thì đã sao? Thứ tao cần là địa vị, là quyền thế. Có được anh ta, tao sẽ có tất cả thì làm sao mà vô nghĩa được."
Giọng cười quỷ dị của Vũ Thiên Hi cùng những lời lẽ ngông cuồng vang vọng trong tiếng gió, ngay lúc này Lâm Nhã Tịnh chỉ còn cách cố gắng kéo dài thời gian chờ Chu Chí Viễn tới. Cô tin chắc rằng khi biết cô mất tích, anh sẽ lập tức đi tìm. Cô tin, anh nhất định sẽ tìm được cô thêm một lần nữa.
"Vùi dập thanh xuân vì những thứ đó cô không thấy quá đáng tiếc sao?"
"Haha... một câu hỏi đúng là buồn cười. Vừa có địa vị, lại nắm trong tay quyền lực thì tại sao phải nuối tiếc những thứ đó."
"Tham vọng, cưỡng cầu những thứ vốn dĩ không thuộc về mình rồi sẽ khiến cô phải hối hận."
Người phụ nữ lại nhếch môi cười khẩy, sau đó xoay người Lâm Nhã Tịnh lại để cô mặt đối mặt với ả, bàn tay ả ta vẫn túm chặt tóc Lâm Nhã Tịnh mà hơi kéo ra phía sau, đôi mắt thâm độc nhìn trừng trừng vào mặt cô, cất lời nhấn mạnh từng chữ một.
"Chuyện mà Vũ Thiên Hi này làm thì sẽ không bao giờ hối hận, mày nghe rõ chưa?"
*Phịch.*
"A..."
Nói rồi ả ta lại nâng gối thúc mạnh vào bụng Lâm Nhã Tịnh một cái, khiến cô lập tức quằn quại đau đớn, cảm giác như cơ thể sắp đứt rời ra làm hai sau cú đánh vừa rồi của Vũ Thiên Hi.
Vầng trán nhỏ không ngừng rịn ra từng tầng mồ hôi mỏng, bụng cô thật sự đang rất đau, dường như nơi tư mật còn có thứ gì đó đang chảy ra, đến khi cô nhìn xuống thì đã thấy một dòng máu đỏ vừa chảy qua khỏi chiếc quần short cô đang mặt trên người.
Khi Vũ Thiên Hi cũng nhìn thấy thì đã lập tức nhíu chặt mày.