Nhiễm Mạn quay đầu lại, hổn hển chỉ vào bà cô bên cạnh:" Cậu tới rồi, quá tốt, mình đang lái xe thì đột nhiên bà ấy chạy tới đây cứng rắn nói mình đụng phải, mình bảo đưa đi bệnh viện thì lại không chịu đòi lấy tiền bồi thường…".
Tô Thiển nhìu mày, không phải rõ ràng là lừa đảo sao?
" Cô gái thật không có lương tâm, nhiều người như vậy có thể chứng minh là cô đâm ngã tôi, phải bồi thường là đương nhiên. Cô có xe tốt như vậy lại không có chút tiền bồi thường thuốc men sao?".
Bà cô đang nằm thật cẩu huyết ngẩng đầu bồi thêm một câu.
Tô Thiện giật nhẹ khóe miệng, ngồi xổm xuống, muốn giúp bà ta đứng lên nhưng bà ta dường như cố ý, kéo thế nào cũng không đứng dậy được
"Bà ơi, bọn con cũng phải bồi thường cho bà chứ, bà đã nói bà bị thương, chúng ta nên đi bệnh viện kiểm tra kĩ lại xem, tới lúc đó có thể dựa vào hết thương mà để bồi thường đầy đủ, bà cảm thấy thế nào?"
"Không đi, không đi, bệnh viện toàn thế thôi, tiền chữa trị vết thương, các người cứ đưa tôi, tự tôi đi mua thuốc trị thương là được rồi." Bà cụ dù có nói gì cũng không chịu đi bệnh viện.
Tổ Thiển và Nhiễm Mạn đều nhức óc, đau đầu, thất đúng là cậy già mà lên mặt.
Thật ra thì đứa tiền cũng không sao, chi sợ tới lúc đó không chấm dứt nổi, bà cụ có thể kiếm cớ, liên tục tìm mình đòi tiền, loại chuyện như vậy không phải là chưa từng xảy ra.
Hơn nữa, cứ kiểu bị chặn họng như vừa rồi, cục tức trong lòng họ cũng không thể nuốt trôi.
An Thần đen mặt đi tới bên cạnh bà cụ:" Cụ muốn bao nhiều tiền?"
" An Thần… "
An Thần có ý bảo cô đừng xen vào chuyện này, tất cả hãy giao cho anh là được rồi
" Cậu cứ đưa 10 vạn là được rồi, con người tôi rất nhân từ." Bà lão liếc nhìn chiếc BMW của Nhiễm Mạn, dường như rất dễ mở miệng
Mười Van!!!
Mọi người xung quanh đều kêu lên một tiếng, bà lão này thật sư là quá tham lam, chỉ mười vạn thôi sao?
An Thần xoay người lại, hướng về phía đám đông nói:" Tôi đưa ra mức giá 100 vạn, ai có thể nói rõ ràng cho tôi về tình hình sư thật lúc bấy giờ, hãy viết ra giấy, rồi giao cho tôi, phải là sự thật, chỉ cần sai một chi tiết nhỏ một phân tiền cũng không có."
Trong nháy mắt, đám đông xung quanh còn lại lạnh lùng im lặng, bỗng chốc người nào người nấy rối rít lấy giấy bút ra viết đưa cho An Thần.