[Bác Chiến] Tôi Thèm Quản Cậu

Chương 7: Chương 7





Suốt cả đêm không chợp mắt còn nhìn máy tính cả đêm khiến đôi mắt cậu đỏ âu còn hằn những vết máu.

Dưới mắt cậu lấp ló quầng thâm đen.

Nhất Bác dụi mắt mà tắt máy tính, cậu đứng dậy vươn vai rồi cứ thế mà đi về phòng.

Vương Nhất Bác đứng trước cửa sổ trong phòng, ánh mắt cứ đưa về phía xa xăm mà không rõ trong đáy mắt ấy đang in hình bóng gì.
Nhất Bác lấy bộ âu phục đen trong tủ áo, cậu vào phòng tắm rồi phòng tắm bắt đầu vang tiếng nước.
Tại Tiêu Gia, Tiêu Chiến bị nắng hắt vào mặt anh lập tức lấy tay mà che mắt, bức bối mà đứng dậy giựt phăng cái rèm lại rồi chui lên giường, lăn qua lăn lại chiếc chăn kia nhưng anh lại không thể ngủ được.


Hình ảnh ai kia tự dưng lại hiện trong đầu anh, vành tai Tiêu Chiến nhanh chóng đỏ lên, anh úp mặt xuống gối đôi chân thon dài ve vẩy.
Tiêu Chiến gác cằm lên gối, ngày hôm qua anh có thể nói chuyện với cậu.

Đôi mắt ấy, chiếc mũi ấy làm anh xao xuyến, còn đôi môi đỏ mọng kia anh chỉ muốn bay đến mà ngấu nghiến đến bật máu.

Từng hình ảnh mê muội giữa anh và cậu cứ thế mà tuôn ra trong đầu anh, ước gì nó là sự thật !
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa làm Tiêu Chiến thoát khỏi mộng tưởng, anh nhanh chóng sửa soạn lại quần áo, chau chuốt lại mái tóc rồi, còn cẩn thận lấy tay áo quẹt ngay miệng xem khi nãy có bị chảy nước miếng không rồi mới ra mở cửa.
- Có chuyện gì sao dì ?
Tiêu Chiến ló cái đầu ra, anh chớp chớp mắt nhìn dì Lý, quản gia của Tiêu Gia.
- Ông chủ kêu cậu xuống ăn sáng ạ.
Dì Lý nhẹ nhàng nói, đối với bà Tiêu Chiến như một người con một người cháu.

Từ nhỏ anh đều được bà chăm, chăm khéo đến nỗi giờ thành một người đàn ông trẻ khoẻ tràn đầy sức sống.
- Dì kêu ba con đợi con thay đồ đã nhé.
Tiêu Chiến chỉ cười mỉm, anh không dám cười lộ răng vì anh chưa đánh răng, nãy giờ khi nói chuyện anh cũng đưa tay mà che miệng.


Tuy hơi bất lịch sự nhưng vậy còn hơn chưa đánh răng mà nói chuyện nhỉ ?
Dì Lý gật đầu rồi bà quay lưng đi, Tiêu Chiến nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bước đến tủ đồ anh lấy cho mình một chiếc quần jean đen cùng cái áo thun trắng đơn giản rồi chạy vào phòng tắm.
Vương Nhất Bác ra khỏi phòng tắm, chiếc áo sơ mi trắng còn chưa sơ vin, vừa đi cậu vừa dùng khăn bông là lau tóc, vài giọt nước còn dư chảy dọc theo khuôn mặt rồi rơi xuống chiếc áo sơ mi mà biết mất.

Mái tóc còn ướt màu xám rối bời giờ cậu không khác gì một nam thần mang phong cách vừa bad boy vừa thanh lịch.

Chải tóc rồi sơ vin ngay ngắn, cậu khoác vào chiếc áo vest đen bây giờ cậu lại mang hình ảnh một tổng tài lạnh lùng như thường ngày.

- Đến đón tôi.
Vương Nhất Bác nói ngắn gọn rồi tắt máy không để người bên kia kịp trả lời.

Thường cậu sẽ cưỡi motor mà đến công ty nhưng hôm nay tóc cậu ướt đội mũ sẽ ám mùi mất, cậu không muốn như vậy.

Treo chiếc khăn lên giá đồ, cậu đưa tay cài chiếc nút áo rồi mở cửa mà đi.

Đeo vào chân đôi giày da màu đen, mái tóc ướt được cậu vuốt ra sau khiến cậu càng thêm cạo ngạo, đút tay vào túi quần cậu khoá cửa nhà rồi bước ra thang máy, từ tầng 1 lên tầng 20 cũng phải đợi vài phút nên trong thời gian đợi cậu lấy điện thoại ra mà lướt weibo, cẩn thận ngắm nhìn từng chiếc ảnh motor rồi phụ kiện của motor, ánh mắt lạnh lùng kia loé sáng một tia hài hứng thì một tấm hình làm cậu ngưng lướt.

Đó là hình của Tiêu Chiến, ảnh anh chụp là lúc anh đi chơi với bạn bè, mái tóc óng mượt được điểm thêm cái cài tai mèo, trên tay anh là một cây kẹo bông siêu to còn trên gương mặt anh đang nở nụ cười tươi rói để lộ hàm răng trắng.
Vương Nhất Bác không hiểu sao thấy hình anh bỗng tâm tình tốt lên một chút, cậu nhếch mép thì cùng lúc đó thang máy cũng đến, cậu bỏ điện thoại vào túi rồi đôi chân thon dài bước vào thang máy.

Định tay nhấn nút đóng cửa thì bên ngoài vang lên tiếng hét.
- Này này này đợi tôi đã !.