Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký

Chương 15: 15




Tôi cũng lấy túi da ra, ngồi xổm xuống, nhét đồ dùng bằng đồng xanh vào trong.

Những cái đỉnh tròn và đỉnh vuông đó nặng lắm, tôi phải rất tốn sức, tam ca quan tâm tôi, để tôi nhặt những món nhỏ.

Tôi chỉ nhặt thanh đồng đậu (bình đồng xanh) và thanh đồng tước (chén uống rượu ba chân bằng đồng xanh) cỡ nhỏ, đồ đồng xanh loại này chất chung một chỗ cũng không có gì lạ, bởi vì vào thời kỳ Xuân Thu của nhà Tây Chu, những thứ như vậy đều là đồ dùng nhà bếp.

Thanh đồng đỉnh (đỉnh đồng xanh) dùng để nấu thịt, chén ba chân dùng để uống rượu, thanh đồng đậu (bình đồng xanh) dùng để đựng muối và gia vị.

Vai trò của những chiếc thanh đồng đậu này tương đương với chén nhỏ đựng dấm mà người hiện đại ăn sủi cảo thường chấm.

Cái gì gọi là dùng bao nhặt tiền, giờ tôi đang dùng bao nhặt tiền đây.


Tôi khá gầy, sức lực cũng không nhiều, thấy bao của mình gần đầy, tôi liền chuẩn bị đưa lên trước.

Tôi quay đầu sang trái phải, lúc này, đèn đội đầu tình cờ chiếu vào một góc nhĩ thất.

"Hả? Đó là thứ gì vậy? Vại nước?"
"Nhị ca! Mau nhìn kìa! Có một cái vại!"
Tôn lão nhị đang tập trung nhét đỉnh đồng vào túi thì giật mình vì giọng nói lớn đột ngột của tôi.

"Mẹ kiếp, Vân Phong, thằng nhóc cậu kêu cái gì, làm anh giật cả mình.

Tôi nói nhị ca, trong góc có một cái vại lớn, rất lớn.

Hắn cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Đó là đồ sứ thô, sao đáng tiền bằng đồ đồng xanh, thể tích quá lớn không thể vận chuyển xuống núi, bán một nghìn, tám trăm cũng không đủ tiền công, chúng ta không cần thứ đó"
Nghe Tôn lão nhị nói, lại nhìn vào cái vại nước lớn đậy nắp đá, tôi vẫn là không đi đến đó.

Tốn sức vác một túi đựng đồ đồng xanh, lội nước đi về, lúc này, từ quán đỉnh trên lối vào mộ thả xuống một sợi dây.

Giọng nói của Vương thủ lĩnh từ phía trên truyền đến: "Vân Phong, buộc túi da rắn lên, buộc chặt một chút, xong việc cậu quay lại lấy tiếp, làm nhanh nhanh, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa"
Tôi đem chiếc túi da rắn đụng đầy đồ đồng xanh cuốn vài vòng, buộc vào sợi dây, sau đó cái túi da rần nhích lên từng chút, đây là đang được thủ lĩnh kéo lên.

Hơn một tiếng sau đó, chúng tôi tăng tốc, vận chuyển tổng cộng tám cái túi lớn đựng đầy đồ đồng xanh.


Lúc này, trong bộ đàm truyền đến giọng nói thúc giục của thủ lĩnh: “Ba người các cậu nhanh leo lên, trời sắp sáng rồi, chúng ta phải nhanh chóng xuống núi.

"
Biết xếp La Hán không?
Tôi được anh em nhà họ Tôn xếp La Hán đưa lên quán đỉnh trước, sau đó Vương thủ lĩnh bên trên thả một đoạn dây xuống và kéo tôi lên.

Anh em nhà họ Tôn còn trâu hơn, bọn họ lên đến quán đỉnh cũng không dùng đến dây thừng, mà dùng hai chân chống vào vách động leo thẳng lên.

Sau khi đi lên, trên mặt Tôn lão nhị làm thế nào cũng không giấu được nụ cười.

Hắn nhìn những chiếc túi da rắn căng phồng đầy đất, cười hỏi: “Thủ lĩnh, anh nói xem chỗ này được mấy điểm?"
Vương thủ lĩnh lắc đầu cười nói: "Thuật nghiệp có chuyên môn, chuyện mấy điểm này còn phải hỏi lão đại, chuyện này cậu ta ước lượng chính xác.

Sau này tôi mới biết, mấy điểm trong miệng bọn họ, nghĩa là mấy vạn, một điểm bằng một vạn, một trăm điểm bằng một trăm vạn, với mức lương vào những năm 2000, nhiều người cả năm cũng không thể kiếm được một điểm.


Việc của Tôn lão đại là truyền bá và tiêu thụ.

Chỉ cần không có tình huống gì, bình thường hắn sẽ không nói chuyện trên bộ đàm.

Ngược lại, nếu Tôn lão đại chủ động nói chuyện trên bộ đàm lúc làm việc thì chắc chắn là có người lạ ở gần.

“Thủ lĩnh, đây mới chỉ ở nhĩ thất tây, còn nhĩ thất đông, điều này mẹ nó cũng lạ, lại không thấy ngôi mộ chính, tôi thấy chúng ta phải xây căn cứ địa ở đây thôi, mộ chính vẫn chưa tìm được, có trời mới biết bên trong còn có bao nhiêu bảo bối, chuyến này ít nhất phải tám ngày mười ngày mới xong được.

"
"Căn cứ địa", trong nghề trộm mộ đặc biệt đề cập đến một tình huống gặp phải mộ lớn, không thể dọn sạch sau một hai ngày, phải thiết kế một căn cứ địa xung quanh ngôi mộ lớn này"
***Được dịch và biên bởi iinatrans