Bác Sĩ Của Anh

Chương 13: Nhớ Về Quá Khứ. ( 2. )



Đứng trước sự chỉ trích của Trình Lạc thái độ của hai người kia là... Bạch Đằng thì ái ngại xen lẫn đau lòng, vì anh ta yêu cô nhưng so với tiền tài vật chất thì anh ta lại nghiêng về nó, còn Thái Vũ Tinh cô ta hoàn toàn không có một chút gì gọi là xấu hổ, ngại ngùng. Hơn nữa cô ta còn tỏ ra thái độ ' tôi đây đúng, tôi không làm sai chuyện gì cả. '

" Nếu như đã bị cô nhìn thấy thì tôi cũng nói luôn. Tôi và anh ấy đang yêu nhau, anh ấy không hề yêu cô, người anh ấy yêu là tôi." Thái Vũ Tinh vênh váo nói.

Trình Lạc vung tay tát mạnh vào mặt Thái Vũ Tinh nói : " Tôi coi cô là bạn thân mà cô lại đâm một nhát sau lưng tôi như vậy sao? " Thái Vũ Tinh bị ăn một cái tát thì tức giận ôm mặt định đánh lại cô nhưng bị một cánh tay chặn lại. Bàn tay của người đàn ông kia nắm chặt khiến cổ tay cô ta đau đớn, Thái Vũ Tinh kêu la :

" Anh là ai buông tôi ra, đau quá, Bạch Đằng cứu em... " Bạch Đằng thấy vậy bước lên giải vây cho Thái Vũ Tinh. Trình Danh hất mạnh tay Thái Vũ Tinh ra khiến cô ta ngã ra sàn đồng thời, Trình Danh tung một cú đấm vào mặt Bạch Đằng khiến hắn ngã xuống đất. Tiếp đến Trình Danh tiến tới đánh tới tấp vào người Bạch Đằng, mọi người xung quanh đều không dám cản. Lúc này một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên.

" Anh à..., dừng tay đi đừng đánh nữa... Chỉ tội bẩn tay anh thôi. " Người lên tiếng không ai khác chính là Trình Lạc. Trình Danh nghe em gái nói mới dừng tay lại, lúc này mặt mũi Bạch Đằng đã bầm tím miệng còn chảy máu, Thái Vũ Tinh run run đi tới đỡ lấy hắn nhìn về phía cô nói :

" Tôi sẽ kiện cô sẽ kiện các người tội hành hung người khác. "

Trình Danh xắn áo nói :

" Được thôi nếu đã bị kiện thì đánh cô luôn dám động tới em gái Trình Danh này thì Đàn Bà cũng đánh. " Trình Danh vừa nói vừa định bước tới nhưng bị Trình Lạc ngăn lại.

Cô bước tới từ trên cao nhìn xuống hai người họ.

" Bạch Đằng tôi và anh yêu nhau hai năm, vậy mà anh lại phản bội tôi sau lưng tôi qua lại với bạn thân tôi... Xinh đẹp thì Trình Lạc này dám khẳng định cô thua xa tôi. Hay là vì gia thế? Cô ta có tiền sao? Nếu là vì như vậy... Anh nhất định sẽ hối hận. "

Đoạn Trình Lạc nhìn về phía của Thái Vũ Tinh nói tiếp :

" Còn cô nữa Thái Vũ Tinh, chúng ta chơi với nhau cũng đã được ba năm, tôi thật lòng coi cô là bạn, mà cô lại dở trò khốn nạn với tôi sao? "

Thái Vũ Tinh vẫn không nhận là mình sai nói :

" Đó là do cô ngu dốt, ngay từ đầu tôi đã không coi cô là bạn rồi, bạn của Thái Vũ Tinh này sao lại có loại nghèo hèn như cô chứ? "



Trình Lạc nở một nụ cười rất nhanh liền vụt tắt :

" Haha, cô nói tôi nghèo hèn sao? " Vừa nói Trình Lạc vừa bước tới từng bước đi là từ nỗi uy áp cho Thái Vũ Tinh.

Trình Lạc dùng sức kéo Thái Vũ Tinh đứng dậy nói :

" Không phải cô là sinh viên trường mỹ thật sao? Vậy thì chuyển trường đi. "

Thái Vũ Tinh khó hiểu hỏi lại : " Ý cô là gì? " Lời nói của cô ta vừa dứt là một tiếng la lớn. Trình Lạc dùng sức vặn mạnh cổ tay của Thái Vũ Tinh khiến cô ta bị gãy tay.

" Đây chính là câu trả lời cho câu hỏi của cô. "

Thái Vũ Tinh đau đớn ôm lấy cổ tay nước mắt lã chã rơi : " Trình Lạc tao sẽ không tha thứ cho mày đâu. "

Trình Lạc xoay người dứt khoát bước đi, trên đường trở về Trình Danh hỏi :

" Kẻ đó là, hắn sao...?"

Trình Lạc : " Anh à, Em không muốn nhắc tới anh ta nữa. "

" Được, anh sẽ không hỏi gì nữa. Em đừng đau lòng mà. "

Trình Lạc : " Em biết rồi. Còn nữa anh đừng nói ra chuyện này cho ba mẹ em biết, và khi anh về đặt cho em một vé máy bay sang New York, rồi làm thủ tục chuyển trường cho em luôn. "

" Lạc Lạc, em không tính về nhà sao? "

Trình Lạc : " Không muốn, về nha ba mẹ lại bắt em thừa kế tiếp quản công ty, em chỉ muốn học y thôi. "



Trình Danh thở dài nói :

" Được rồi, tiểu tổ tông ạ!, rm muốn khi nào đi,? "

Trình Lạc : " Ngày mai luôn đi tránh xa nơi này càng sớm càng tốt. "

Trở lại với hiện tại, Từ Viên Khang đã lái xe vào trong Nam Cung Viên, nhưng anh lại không muốn gọi cô dậy, nhìn xuống đồng hồ đã gần 23h anh mới định gọi cô dậy nhưng thấy cô đã tỉnh nên nhanh chóng thu tay lại.

Trình Lạc nhìn ra ngoài thấy đã tới nơi thì hỏi Từ Viên Khang : " Đã tới nơi rồi tại sao anh không gọi tôi dậy? "

Từ Viên Khang : " Tại tôi thấy cô ngủ say quá, đôi lúc mỉm cười đôi lúc lại cau mày, tôi nghĩ cô đang có giấc mộng đẹp nên không muốn phá vỡ nó. "

Trình Lạc nhếch môi đáp :

" Mộng đẹp gì chứ? Ác mộng thì có. " Nói xong cô liền đẩy cửa xuống xe đi vào trong nhà.

Quản gia nghe tiếng người thì từ trong bếp đi ra hỏi :

" Tiểu Trình, sao chú về muộn vậy.? "

Trình Lạc : " Là bác Phúc sao? Đã khuya rồi sao bác còn chưa ngủ ạ.? "

Bác Phúc đáp : " Ta cũng đã lớn tuổi nên giấc ngủ không nên dậy uống chút thuốc cho dễ ngủ. "

Trình Lạc : " Vậy cháu lên phòng đây ạ. Chúc bác ngủ ngon. " Nói xong Trình Lạc liền đi lên lầu, lúc này bác Phúc mới để ý tới Từ Viên Khang phía sau.

" Từ thiếu cậu cũng về muộn vậy sao? " Từ Viên Khang gật nhẹ đầu rồi cũng lên phòng. Một ngày như vậy lại trôi qua.