Sáng hôm sau Trình Lạc tỉnh dậy sau khi đã vệ sinh cá nhân và thay đồ xong cô mới ra ngoài. Ra tới phòng khách nhìn qua một lượt không thấy người đâu trong phòng bếp cũng đã dịp dẹp nhưng nhìn kỹ lại hình như trên bàn ăn phòng bếp còn có thứ gì đó. Trình Lạc đi lại gần hơn xem xét thì ra là đồ ăn sáng trên bàn còn có tờ giấy ghi chú với nội dung.
' Tôi đi trước đây, em nhớ ăn sáng đầy đủ đấy. ' Sau khi đã xem xong nội dung Trình Lạc lại đặt tờ giấy xuống, cô đưa tay mở nắp đậy ra bên trong có một ít cháo thịt băm và bánh mì. Trình Lạc ngồi xuống ăn xong rồi mới đi làm.
Tại tập đoàn Nam Cung, Từ Viên Khang hôm nay tới tập đoàn khá sớm. Nếu như là thường ngày anh sẽ lịch sự chào hỏi lại mọi người xung quanh như hôm nay Từ Viên Khang cứ như được bao phủ bởi sương giá, lạnh lẽo khác thường.
" Từ tổng bị làm sao vậy? Thường ngày anh ấy gặp tôi ít ra cũng cười với tôi một cái nhưng hôm nay anh ấy lại lơ đi coi như không nhìn thấy? " Nhân viên A nói.
" Đúng đấy Từ tổng hôm nay cứ giống như ăn phải thuốc nổ vậy? Nhìn vẻ mặt đó thật sự rất đáng sợ. " Nhân viên B đáp.
" Haiza tôi cũng thấy tâm trạng của Từ tổng hôm nay không tốt, mau đi làm thôi nếu anh ấy lại nổi trận lôi đình thì chúng ta lại khổ. " Nhân viên C lên tiếng.
" Ừ đúng rồi, mau đi thôi, giải tán đi. "
Từ Viên Khang lên đến phòng của mình anh thả người xuống ghế tựa đầu ra sau mệt mỏi đưa tay day day trán hỏi Bạch Ảnh :
" Bạch Ảnh, hôm nay lịch trình của tôi nếu không có gì quan trọng thì chú tự xử lí đi. "
" Vâng, Từ Thiếu. Ừm, Từ Thiếu anh mệt sao có cần tôi mời bác sĩ tới khám cho anh không? " Từ Viên Khang nghe thấy Bạch Ảnh nói tới ' Mời bác sĩ thì ngồi thẳng dậy nói '
" Bác sĩ sao? Không cần phiền phức như vậy tôi tự mình tới bệnh viện khám là được rồi. "
Bạch Ảnh : " Một mình anh đi có ổn không có cần tôi đi cùng không? "
" Không cần đâu, chú đi làm việc đi. " Nói xong Từ Viên Khang liền đứng dậy cầm áo khoác rời khỏi văn phòng. Anh lái xe tới bệnh viện Y nơi mà Trình Lạc đang làm việc, cho xe vào bãi đỗ rồi đi vào trong. Mặc dù nói là tới khám bệnh nhưng Từ Viên Khang lại đi tới khoa cấp cứu. Từ Viên Khang nhìn thấy Trình Lạc thì đứng nấp vào vách tường cạnh đó quan sát. Trình Lạc khoác lên mình chiếc áo blouse trắng mái tóc màu đen uốn nhẹ, khi anh nhìn thấy nụ cười ấy của cô bất giác khóe môi cũng câu lên một đường cong.
Một bác sĩ đi qua thấy anh đứng đây thì lên tiếng hỏi :
" Vị tiên sinh này? Xin hỏi anh cần gì ạ? " Tiếng nói của bác sĩ kia đã thu hút sự chú ý của mọi người, Trình Lạc nghe tiếng nói cũng nhìn về phía này thì thấy Từ Viên Khang, lúc này anh cũng đang nhìn cô.
" Vị tiên sinh này? " Bác sĩ kia lại lên tiếng hỏi một lần nữa.
Từ Viên Khang : " À... Tôi tới khám sức khỏe. "
Trình Lạc đi tới phía đó lên tiếng hỏi :
" Bác sĩ Mạnh có chuyện gì vậy? "
" À, bác sĩ Trình tôi thấy vị tiên sinh này cứ đứng đây nên hỏi thăm một chút. " Mạnh Huy Đáp.
Trình Lạc : " Tôi có quen biết vị tiên sinh này, mọi người cứ đi làm việc trước đi tôi sẽ tiếp anh ấy. " Mọi người nghe Trình Lạc nói vậy thì gật đầu rồi cũng rời khỏi đó.
Sau khi mọi người đã đi rồi Trình Lạc mới lên tiếng hỏi Từ Viên Khang :
" Từ Thiếu anh tới đây có chuyện gì sao? "
Từ Viên Khang : " Tôi tới để thăm em và sau đó là khám sức khỏe. "
" Cảm ơn Từ Thiếu quan tâm, nhưng tôi rất khỏe. Còn nếu anh muốn khám sức khỏe thì tôi nghĩ anh đi nhầm khoa rồi, đây là khoa cấp cứu mà.? "
Từ Viên Khang giả bộ nhìn xung quanh đáp : " À ừ đúng ha, sao tôi lại tới khoa cấp cứu như vậy ta? "
Trình Lạc : " Đi thôi. " Nói xong Trình Lạc bước đi nhưng không nghe được tiếng bước chân theo sau thì xoay người lại nhìn anh nói tiếp.
" Anh không đi sao? "
Từ Viên Khang ngây thơ hỏi lại : " Đi đâu.? "
" Không phải anh nói đi khám sức khỏe sao? Đi thôi. " Khi nghe Trình Lạc nói vậy, Từ Viên Khang nở một nụ cười tươi tiến tới đi cùng cô.
Ra tới quầy lễ tân của bệnh viện Trình Lạc dừng lại nhìn anh nói :
" Anh đợi tôi một chút tôi đi lấy số cho anh. " Từ Viên Khang ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi đã lấy số xong Trình Lạc và anh cùng nhau ngồi đợi.
Anh cảm thấy bầu không khí có vẻ ngột ngạt nên đã nói chuyện đễ xua tan đi :
" Ừm, nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ quay về làm việc trước đi, tôi ở đây chờ là được rồi. "
Trình Lạc : " Không sao! Lát nữa tôi chỉ đi thăm bệnh thôi, cũng không có ca phẫu thuật nào, có thể ở đây đợi cùng anh. "
" Trình Lạc... "
Trình Lạc nghe tiếng gọi của anh thì quay lại hỏi :
" Sao vậy? Anh khó chịu ở đâu sao? "
Từ Viên Khang : " Lời tỏ tình của tôi khiến em khó xử sao? Tôi cảm thấy dường như tôi và em có một bức tường vô hình nào đó chắn ngang, khiến cho em càng xa tôi hơn thì phải. "
" Tôi... "
Từ Viên Khang : " Em không cần phải khó xử vậy đâu. Dù sao tình cảm tôi dành cho em cũng là thật lòng. Tôi không biết trong quá khứ em đã từng trải qua tổn thương gì, nhưng tôi mong em có thể suy nghĩ lại cho tôi và cũng như cho em một cơ hội. Cơ hội đón nhận cuộc sống mới, mối quan hệ mới. Em cũng không cần phải tránh mặt tôi đâu. Cho dù em không thích tôi thì chúng ta vẫn có thể là bạn mà. "
" Tôi... "
" Xin mời bệnh nhân có số thứ tự. 375 vào kiểm tra tra. " Trong lúc Trình Lạc không biết nên trả lời như thế nào thì y tá đã gọi Từ Viên Khang vào kiểm tra sức khỏe.
Từ Viên Khang đứng dậy nhìn Trình Lạc nói :
" Em hãy cứ là Trình Lạc mà tôi quen khi trước, đừng lảng tránh tôi, cũng không cần phải khó xử. " Nói xong thì anh mỉm cười bước vào trong phòng khám.
Một lát sau Từ Viên Khang bước ra Trình Lạc đứng dậy đi về phía anh hỏi :
" Thế nào rồi. "
Từ Viên Khang : " Bác sĩ đã lấy mẫu xét nghiệm cho tôi rồi, giờ tôi đi rửa tay một chút thôi. "