Sau khi ăn sáng xong Trình Lạc suy nghĩ một chút rồi hỏi anh :
" Từ Viên Khang, anh nghĩ xem có chuyện gì muốn làm hay không tôi cùng anh làm. "
Từ Viên Khang ra chiều suy tư nói :
" Ừm, chuyện muốn làm cung em sao? Nhiều lắm, ví dụ như, đi ăn uống dạo phố, đi cắm trại, yêu đương tổ chức hôn lễ, cuối cùng là cùng em sinh những đứa con kháu khỉnh..."
Trình Lạc ban đầu nghe anh nói vậy thì nghĩ cũng có thể làm được nhưng càng về sau dần mặt cô càng tối lại, tới khi không muốn nghe thêm nữa Trình Lạc bỏ lại hai từ " Luyên thuyên " rồi đi trước.
Từ Viên Khang khẽ cười nói với bản thân mình :
" Những điều tôi nói đều là thật đấy, nhưng những ước muốn này bây giờ quá xa vời..."
Trình Lạc mãi chưa thấy anh bước thì thì quay lại nói :
" Từ Viên Khang anh còn đứng đó làm gì? Mau đi thôi. "
Từ Viên Khang : " Ừ, tới liền. "
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà Trình Lạc anh lái xe đưa cô tới bệnh viện. Từ Viên Khang dừng lại trước cổng bệnh viện nhìn bước xuống trong lúc anh đang định lái xe rời đi thì Trình Lạc quay lại. Cô gõ cửa kính ra hiệu cho anh kéo cửa xuống rồi nói :
" Anh ở đây đợi tôi một chút tôi vào trong rồi sẽ ra ngay. "
Từ Viên Khang : " Em cần gì sao? "
" Lát nữa anh sẽ biết. " Nói xong Trình Lạc liền chạy đi, Từ Viên Khang nhìn theo cô khẽ cười. Không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn bóng lưng Trình Lạc anh lại cứ nghĩ tới cô bé năm xưa, quả thực rất giống.
Từ Viên Khang : " Trình Lạc có khi nào em và cô bé ấy là cùng một người không?"
Trình Lạc sau khi vào bệnh viện thì không tới phòng làm việc của mình mà đi tới phòng của trưởng khoa, cô đứng bên ngoài gõ cửa khi nghe được sự đồng ý mới tiến vào trong. Điền Lãng thấy cô thì khẽ cười nói :
" Là bác sĩ Trình sao? Sáng sớm cô tới đây là có chuyện gì sao? "
Trình Lạc cũng chẳng muốn vòng vo nên trực tiếp đi vào vấn đề :
" Trưởng khoa Điền, tôi muốn xin anh nghỉ vài ngày tôi có chút chuyện bận cần phải xử lí... "
Điền Lãng đáp : " Cô có chuyện gì sao? Tôi có thể giúp gì thì cô cứ nói đừng ngại. "
Trình Lạc : " Chỉ là một chút chuyện cá nhân thôi. "
Điền Lãng suy nghĩ một chút rồi nói : " Ừm, vậy được, cô muốn nghỉ bao lâu? "
Trình Lạc : " Khoảng nửa tháng. "
" Nửa tháng lâu vậy sao? Vậy khi nào cô bắt đầu nghỉ? "
Trình Lạc : " Ngay bây giờ. "
" Được rồi, tôi đồng ý cho cô nghỉ, nhưng sau khi về thì phải làm bù đấy. "
Trình Lạc cười đáp : " Tôi biết rồi. Cảm ơn trưởng khoa. "
Khi đã xin nghỉ xong Trình Lạc liền rời khỏi phòng của Điền Lãng, cô đi lướt qua bác sĩ Diệp. Tới lúc anh ta phát hiện ra mình đã đi nga qua cô thì xoay người lại mau chóng đuổi theo, nhưng vẫn là không kịp Trình Lạc đã biến mất trong dòng người.
Bác sĩ Diệp thở dài nói :
" Thôi vậy, để mình tự tìm cách liên lạc với anh ta. "
Trình Lạc ra tới cổng bệnh viện vẫn thấy Từ Viên Khang ở đó cô bước lại mở cửa rồi lên xe, đi thôi.
Từ Viên Khang ngơ ngác hỏi : " Đi đâu. "
Trình Lạc : " Đi ăn uống, đi dạo phố đi cắm trại... Còn chuyện tổ chức hôn lễ gì gì đó trừ phi anh có thể khiến Trình Lạc này yêu anh nếu không thì anh đừng hòng."
Từ Viên Khang cười đáp :
" Được, vậy Trình tiểu thư muốn đi đâu,? "
Trình Lạc : " Tôi nghe nói ở thành phố T này có những món ăn đường phố rất ngon đi thôi, bản tiểu thư muốn nếm thử. "
" Được thôi. " Từ Viên Khang dứt lời định khởi động xe rời đi nhưng Trình Lạc lại cản lại.
Trình Lạc : " Khoan đã, anh đưa điện thoại đây? "
" Làm gì? "
Trình Lạc : " Trong lúc đi chơi tôi ghét nhất là bị ai đó làm phiền."
Từ Viên Khang bật cười vì tính trẻ con này của cô nhưng cũng vui vẻ đưa điện thoại cho cô, anh còn trêu đùa nói :
" Nếu em muốn bản thân tôi cũng có thể giao cho em được, huống chi là điện thoại. "
Trình Lạc : " Nói nhiều quá mau đi thôi. "
" Được thôi. " Nói xong Từ Viên Khang liền dẫm chân ga rời đi. "
Lãnh Ngạo sau khi nghe Bạch Ảnh báo lại rằng Từ Viên Khang bị bệnh thì mau chóng về nước, anh có chuyên cơ riêng nên trở về rất nhanh.
Bạch Ảnh nhận được tin hôm nay Lãnh Ngạo sẽ về nên đã đợi sẵn ở đây để đón anh, cậu đợi khoảng 15 phút thì đã thấy được bóng dáng của chiếc máy bay. Bạch Ảnh mở ô ra chạy lên phía trước đón anh, Lãnh Ngạo nhận lấy chiếc ô từ tay Bạch Ảnh che về phía Băng Tâm, rồi bước đi, Bạch Ảnh thì theo sát phía sau.
Vừa đi Lãnh Ngạo vừa hỏi :
" Viên Khang đâu? "
" Thưa lão đại, Từ Thiếu hôm qua còn uống rượu ở Night Sky, thuộc hạ cùng Trình tiểu thư đưa Từ Thiếu về nhà cô ấy, sáng sớm nay thuộc hạ không liên lạc được cho anh ấy, tập đoàn anh ấy cũng không thấy tới. Cả Trình tiểu thư cũng vẫn vậy, thuộc hạ cũng không thể liên lạc. "Bạch Ảnh đáp.
Băng Tâm : " Vậy ý của chú là cả hai người họ đều mất tích? "
" Đúng vậy ạ. "
Lãnh Ngạo : " Bảo bối về trước đã. "
Băng Tâm gật đầu vào xe trước, Lãnh Ngạo xoay người dặn dò Bạch Ảnh một chút rồi cũng vào trong.
Băng Tâm : " Anh nói gì với Bạch Ảnh vậy.! "
Lãnh Ngạo bế Băng Tâm đặt lên đùi mình vùi mặt vào hõm cổ cô rồi đáp :
" Anh bảo cậu ấy đưa bác sĩ chuẩn đoán bệnh cho Viên Khang tới gặp anh. " Băng Tâm nghe anh nói vậy không trả lời lại chỉ khẽ gật đầu, hai người cùng nhau về Nam Cung Viên.
Bạch Ảnh rất nhanh đã đưa bác sĩ Diệp tới nơi, đứng trước cửa thư phòng Bạch Ảnh gõ cửa rồi bước vào trước, cậu cúi người chào rồi nói :
" Lão đại, chị dâu bác sĩ Diệp đã tới. "
Lãnh Ngạo : " Cho anh ta vào đi. " Bạch Ảnh nghe vậy xoay người ra mở cửa.
Bạch Ảnh : " Bác sĩ Diệp mời vào. " Diệp An mang trong lòng sự lo lắng từ từ bước vào trong, sau khi thấy Băng Tâm thì hắn luôn nhìn chằm chằm về phía cô, Lãnh Ngạo nhìn thấy ánh mắt của Diệp An cứ dán trên người bảo bối của anh, ngay lập tức bế cô để cô lên đùi mình đánh dấu chủ quền. Bạch Ảnh cũng cảm nhận được hàn khí từ lão đại nhà mình tỏa ra vậy mà cái tên này lại không biết sống chết, vẫn còn chưa rời ánh mắt khỏi người chị dâu? Để tránh cho hắn chết oan, Bạch Ảnh đành lên tiếng phá vỡ tình hình hiện nay :
" Lão đại, đây là bác sĩ Diệp, là người đã chuẩn đoán bệnh cho Từ Thiếu. " Đoạn Bạch Ảnh nhìn về phía Diệp An nói :
" Bác sĩ Diệp, đây là Tổng tài của Nam Cung Thị. Nam Cung tổng. Vị tiểu thư ngồi bên cạnh đây chính là phu nhân của Nam Cung tổng. "
Lời nói của Bạch Ảnh đã kéo Diệp An trở về thực tại, hắn ta lấy lại tinh thần cúi người nói :
" Hóa ra vị đây chính là Nam Cung tổng, ngưỡng mộ đã lâu. "
Lãnh Ngạo : " Bác sĩ Diệp đây chính là người đã chuẩn đoán bệnh cho Từ Viên Khang? "
" Ý của Nam Cung tổng là Từ Thiếu sao? "
Lãnh Ngạo : " Phải. "
" Dạ đúng là tôi. " Diệp An mau chóng trả lời.
Lãnh Ngạo : " Vậy là cậu ấy bị bệnh thời gian sống không còn lâu nữa? "
" Dạ đúng, mà cũng không đúng. " Nghe câu trả lời của Diệp An, đôi mày Lãnh Ngạo cau lại càng chặt. Hắn ta thấy vậy vội vàng giải thích.
" Nam Cung tổng, anh nghe tôi nói trước đã. Chuyện này là do sơ xuất của tôi. Trước đó tôi chuẩn đoán bệnh tình của Từ Thiếu là do mẫu xét nghiệm máu của anh ấy. Kết quả từ mẫu xét nghiệm ấy cho thấy anh ấy đã bị bệnh và chỉ còn sống được nhiều nhất hai tháng nữa, nhưng sau đó tôi có kiểm tra lại, nhóm máu mắc bệnh là nhóm máu O. Còn nhóm máu của Từ Thiếu lại là nhóm máu A. "
Băng Tâm nghe vậy thì hỏi :
" Vậy ý của anh là Từ Viên Khang không bị bệnh..."
" ... Dạ, dạ...đúng ạ. " Diệp An lắp bắp mãi mới trả lời được một câu hoàn chỉnh, Lãnh Ngạo hắng giọng, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt cô hơn rồi đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp An.
Lãnh Ngạo : " Nói như vậy là bệnh viện của các người, làm việc không hiệu quả lấy mẫu xét nghiệm cho bệnh nhân cũng nhầm lẫn dẫn đến hiểu lầm nghiêm trọng như vậy? "
Diệp An lập tức nhận lỗi :
" Nam Cung tổng, tôi thành thật xin lỗi, sau khi phát hiện ra sai lầm của mình tôi đã cố gắng liên lạc với Từ Thiếu nhưng không được. Cả bác sĩ Trình tôi cũng không thể liên lạc nên chưa thể thông báo lại về sự nhầm lẫn này... Tôi xin lỗi, mong Nam Cung tổng đừng trách, tôi thành thật xin lỗi..."
Băng Tâm : " Không sao đâu, làm phiền bác sĩ Diệp rồi. Anh có thể ra về được rồi. "
" Dạ, cảm ơn phu nhân vậy tôi xin phép ạ. "
Băng Tâm gật nhẹ đầu rồi nhìn về phía Bạch Ảnh nói :