Sau khi ra khỏi sân bay Trình Lạc gọi xe rồi cùng anh đi tới khách sạn đã được đặt trước.
Chiếc xe đậu lại trước cửa khách sạn, Trình Lạc nhìn qua anh rồi nói :
" Đi thôi. "
Từ Viên Khang gật đáp :
" Ừ, mà có vẻ em rất quen thuộc với thành phố này thì phải. " Nghe câu hỏi của anh cô chỉ cười không trả lời.
Trình Lạc bước lại phía lễ tân khách sạn nói :
" Xin chào, tôi tới để nhận phòng. "
" Dạ, làm phiền tiểu thư cho tôi mượn chứng minh thư của cô một chút ạ. "
Trình Lạc gật đầu rồi lấy chứng minh thư ra đưa cho cô ấy. Nữ lễ tân sau khi kiểm tra hệ thống rồi chứng minh lại cho Trình Lạc nói :
" Trình tiểu thư, cô đã đặt hai phòng, số phòng là 1083, và 1084. Đây là thẻ phòng của hai vị. "
Trình Lạc : " Cảm ơn cô. "
Nói xong Trình Lạc nhận lấy thẻ phòng rồi đi. Vào trong thang máy, Trình Lạc đưa cho Từ Viên Khang thẻ phòng của anh nói :
" Đây phòng của anh. "
Từ Viên Khang ra vẻ tiếc nuối đáp :
" Em đúng là lãng phí, chúng ta có thể ở một phòng mà tiết kiệm biết bao. "
Trình Lạc : " Cảm ơn, nhưng ở chung phòng với anh tôi thấy rất nguy hiểm đấy. "
Từ Viên Khang áp sát cô vào tường thang máy một tay ôm lấy cô một tay chống vào tường, anh kề mặt lại gần mặt cô nói :
" Anh nguy hiểm chỗ nào chứ ? "
Trình Lạc cũng chẳng hề né tránh, nhìn thẳng mắt anh nói :
" Nhìn đi. Anh bây giờ đang rất nguy hiểm đấy. " Nói xong thì đẩy anh ra chỉnh sửa lại trang phục. Lúc này cửa thang máy cũng mở ra Trình Lạc đi tới phòng của mình, mở cửa định vào trong nhưng bị anh cản lại :
" Lạc Lạc anh cũng muốn vào. "
Trình Lạc : " Phòng của anh ở bên cạnh. "
" Nhưng anh muốn ở phòng em. "
Trình Lạc vờ như không hiểu ý của anh nói :
" Được vậy chúng ta đổi phòng. "
" Nhưng anh... "
Trình Lạc : " Không nhưng nhị gì nữa, tôi mệt rồi, nếu anh còn muốn gặp cô gái ấy thì để tôi đi ngủ, nếu không anh đừng hòng gặp."
" Không gặp thì thôi dù sao bây giờ anh cũng đã có em rồi, những người khác anh không cần. "
Trình Lạc nghe anh nói vậy chỉ biết thở dài đột nhiên cô nhìn về phía sau anh ra vẻ ngạc nhiên nói :
" Viên Khang cái gì ở hướng đó vậy? " Từ Viên Khang tò mò nhìn theo hướng cô chỉ nhưng chỉ vừa mới quay lưng đi Trình Lạc nhân cơ hội này đóng cửa lại. Từ Viên Khang chỉ đành quay về phòng của mình.
Sau khi vào phòng Trình Lạc liền chạy vào trong thả mình xuống chiếc giường êm ái, đánh một giấc tới chiều.
Gần tối anh vẫn chưa thấy Trình Lạc tỉnh dậy, gọi điện không nghe máy, nhắn tin không trả lời, anh rất lo lắng nên sang gõ cửa phòng cô, nhưng cũng chẳng có ai trả lời. Từ Viên Khang sốt ruột gọi cửa :
" Lạc Lạc, em dậy chưa? Lạc Lạc mở cửa đi... Trình Lạc... " Mặc cho anh có gọi cửa thế nào thì cũng chẳng có chút âm thanh nào phản hồi.
Từ Viên Khang vội chạy xuống quầy lễ tân, khi tới nơi anh gấp gáp nói :
" Cho tôi hỏi một chút, cô gái phòng 1083 có ra ngoài hay không vậy? "
" Ờ... Dạ thưa anh chuyện này chúng tôi không biết ạ.! Nhưng chúng tôi không thấy cô ấy trả phòng có thể cô ấy vẫn ở trên phòng đấy ạ. " Nữ lễ tân đáp.
Từ Viên Khang : " Nhưng tôi không gọi được cô ấy, các cô có chìa khóa dự phòng hay không tôi muốn vào trong tìm cô ấy. "
" Thành thật xin lỗi anh nhưng... Chúng tôi cần đảm bảo quyền riêng tư cho khách hàng nên chúng không thể đưa cho anh thẻ phòng được ạ.! " Nghe được câu trả lời của nữ lễ tân Từ Viên Khang cũng chẳng muốn mất thì giờ với cô ta lập tức chạy lên phòng Trình Lạc tiếp tục gõ cửa, nhưng anh có dùng sức gõ thế nào Trình Lạc cũng chẳng phản ứng.
Trái ngược với sự lo lắng của Từ Viên Khang, Trình Lạc bên trong phòng vẫn thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm, do cô mở nhạc khá lớn nên không nghe được có người đang gọi mình.
Mất thêm một lúc gọi cửa Trình Lạc vẫn không mở cửa, Từ Viên Khang dùng hết sức lực phá cửa, đúng lúc này nhân viên khách sạn đi ngang qua thấy anh đang dùng sức phá cửa thì chạy lại ngăn cản :
" Vị tiên sinh này anh đang làm gì vậy? Anh mau dừng tay lại nếu không tôi sẽ gọi bảo an đấy. "
Đang trong tình trạng lo lắng mà lại bị làm phiền, Từ Viên Khang dùng ánh mắt sắc lạnh bắn về phía nam nhân viên kia.
Từ Viên Khang : " Cút. " Từ Viên Khang nói ra một từ đó rồi tiếp tục phá cửa, mặc dù rất sợ uy áp từ anh tỏa ra nhưng nam nhân viên vẫn ra sức ngăn cản :
" Anh mau dừng lại đi, nếu không tôi báo cảnh sát tố anh tội Phá hoại tài sản đấy. " Nam nhân viên kia vừa dứt lời cánh cửa đáng thương của căn phòng 1083 đã bị đạp hư. Từ Viên Khang mặt không đổi sắc nhìn về phía nam nhân viên kia nói :
" Cửa hư tôi có thể đền, nhưng nếu cô gái trong căn phòng này mà xảy ra bất kỳ vấn đề gì tôi sẽ bắt cả khách sạn này phải trả giá đấy. " Nói dứt câu Anh liền xông vào phòng tìm kiếm.
Từ Viên Khang : " Lạc Lạc... Em ở đâu vậy.? "
" Tiên sinh, mời anh ra ngoài cho, anh còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát đấy. "
Trình Lạc bị tiếng ồn ào bên ngoài thu hút, lúc này cô mới đứng lên lấy áo choàng tắm mặc vào. Từ Viên Khang nghe theo tiếng nhạc đi về phía nhà tắm, anh mở cửa vào bên trong đúng lúc Trình Lạc cũng đã mặc áo xong. Nam nhân viên kia lúc này cũng đuổi tới nơi, Từ Viên Khang nhanh chóng ôm lấy Trình Lạc vào người, anh liếc mắt về phía sau nói :
" Ra ngoài. " Nam nhân viên kia cũng mau chóng ra ngoài đợi.
Vòng tay Từ Viên Khang vẫn chung thủy ôm lấy cô không rời, Trình Lạc cựa quậy nhìn anh hỏi :
" Có chuyện gì vậy, tại sao anh lại vào đây. Mau buông tôi ra nào. "
Từ Viên Khang không buông cô ra mà hỏi :
" Em đã đi đâu vậy? "
" Tôi không có đi đâu hết. "
Từ Viên Khang : " Em không đi đâu? Vậy tại sao tôi anh gọi em không được?. "
" Tôi đi tắm mở nhạc to quá nên không nghe thấy gì thôi. Có chuyện gì sao. "
Nhận được câu trả lời của cô Từ Viên Khang mới yên tâm thở phào một hơi, anh nói :
" Không có chuyện gì thì tốt rồi, em mau mặc quần áo vào đi. "
Trình Lạc nghe vậy lườm anh nói : " Anh cứ ôm tôi như vậy sao mà mặc? "
Từ Viên Khang xấu xa cười cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai Trình Lạc : " Hay... Anh mặc cho em. "
Trình Lạc : " Đồ lưu manh, anh mau ra ngoài đi... "