Bác Sĩ Của Anh

Chương 37: Gặp Được Cô Gái Năm Xưa.



Sáng hôm sau Trình Lạc là người tỉnh dậy trước, trời cũng đã sáng Trình Lạc mau chóng trở về phòng của mình. Sau khi cô thay đồ xong bước ra ngoài đã thấy Từ Viên Khang đứng trước cửa, Trình Lạc lắp bắp nói :

" Anh... Anh làm gì vậy? Sao lại đứng đây. "

Từ Viên Khang : " Sao hả? Em làm chuyện xấu gì, sợ anh phát hiện sao? "

" Anh đừng nói lung tung. Ai làm chuyện xấu chứ?! "

Từ Viên Khang ghé sát lại phía cô nói : " Nếu không làm chuyện xấu gì tại sao sáng sớm đã chuồn vội như vậy? Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên em ép anh ngủ với em. " Nghe tới đây Trình Lạc vội nhón chân lên dùng tay chặn miệng anh lại, cô nhìn xung quanh thấy không có ai mới buông tay ra và nói :

" ừm... Hôm qua chỉ là sự cố thôi. Sẽ không có lần sau đâu... "

Từ Viên Khang : " Không sao anh rất vinh hạnh và chờ đợi những lần sau nữa... "

Trình Lạc cố lảng tránh cô không muốn nhắc tới chủ đề này nữa :

" Ờ... Chúng ta mau đi ăn sáng thôi. Không phải anh còn muốn gặp lại cô ấy sao? Nếu anh còn đứng đây phí thời gian thì anh sẽ không gặp được đâu. "

Từ Viên Khang : " Anh cũng không gấp. Gặp không gặp được thì thôi vậy. Dù sao bây giờ đối với anh cũng chẳng quan trọng lắm. "

" Thật sao? Vậy chúng ta về thôi, đi làm gì nữa? " Vừa nói Trình Lạc vừa vờ dừng bước và xoay người đi ngược lại. Từ Viên Khang thấy vậy cười cầu hòa đáp :

" Anh nói đùa thôi mà... Mau đi ăn sáng thôi. "

Sau khi đã ăn sáng xong hai người cùng nhau gọi xe di chuyển tới địa điểm.

Từ Viên Khang : " Chúng ta đi đâu vậy? "

" Tới nơi rồi anh sẽ biết. "

Sau một quãng thời gian di chuyển, chiếc xe đã dừng lại trước một ngôi trường cấp 3.

Từ Viên Khang nhìn tên ngôi trường rồi nhìn sang Trình Lạc hỏi :

" Lạc Lạc, Đây là...? "

Trình Lạc : " Xuống xe thôi tới nơi rồi. "

Hai người cùng nhau xuống xe, Trình Lạc đưa cho anh một mảnh vải rồi nói :

" Anh bịt mắt vào trước đi."

Mặc dù anh không hiểu lắm những gì cô đang làm nhưng vẫn hành động theo những gì cô đang nói, sau khi Từ Viên Khang đã bịt mắt vào, Trình Lạc dẫn anh đi tới trước cổng trường rồi nói :

" Anh ở đây đợi tôi một chút không được tháo bịt mắt xuống đâu, hãy đợi khoảng 15 phút rồi hãy mở mắt. " Khi đã dặn dò xong Trình Lạc rời khỏi đó. Thời gian 15 phút đã trôi qua Từ Viên Khang đưa tay tháo mảnh vải xuống, anh đưa ánh mắt xung quanh tìm cô nhưng không thấy.

Tuy Trình Lạc anh không tìm thấy nhưng anh lại thấy được bộ đồng phục, và cả bóng dáng cô gái mà anh chưa một lần biết mặt ấy.

Từ Viên Khang từng bước tiến lại phía cô gái ấy nhưng anh không bắt chuyện. Tuy anh không biết tên tuổi của cô ấy nhưng theo lý mà nói bây giờ cô ấy cũng đã là sinh viên đại học, suy nghĩ một chút Từ Viên Khang vẫn quyết định hỏi chuyện.

Từ Viên Khang : " Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút... " Cô gái nghe tiếng gọi nên xoay người nhìn lại. Trên mặt cô ấy là chiếc khẩu trang đen, ánh mắt to tròn nhìn về phía Từ Viên Khang. Ngay khi cô gái ấy vừa xoay người nhìn lại Từ Viên Khang đã rất ngạc nhiên, anh lên tiếng hỏi :

" Lạc Lạc.? "



Cô gái nghe anh nói vậy bước tới trước mặt anh tháo khẩu trang ra mỉm cười nói :

" Xin chào. Tôi là Trình Lạc, năm nay 25 tuổi. Tôi nghe nói anh muốn gặp tôi? "

Từ Viên Khang : " Chuyện này là sao? Sao lại là em? "

Trình Lạc nghe anh đặt câu hỏi như vậy, nhún vai đáp :

" Tại sao không phải là tôi."

Từ Viên Khang : " Nhưng..."

" Nhưng cái gì? Anh không muốn người đó là tôi sao?"

Từ Viên Khang không trả lời trực tiếp ôm lấy cô, Trình Lạc cũng không đẩy anh ra mà mặc anh ôm...

Một lúc sau anh mới mở miệng nói chuyện :

" Lạc Lạc, chẳng nhẽ em chính là cô bé đó. "

Trình Lạc : " Anh nói xem. "

Nghe cô trả lời như vậy anh chỉ biết ngây ngốc cười.

Trình Lạc : " Anh cười mãi vậy? ".

" Anh vui đấy!. "

Trình Lạc : " Lí do? "

" Tất nhiên anh phải vui rồi. Người con gái mà anh thích khi còn đi học và người con gái anh yêu khi trưởng thành là cùng một người anh đây đương nhiên rất vui rồi. "

Trình Lạc khoanh tay nhìn anh hỏi :

" Vậy nếu như người hôm nay không phải tôi thì anh định tính thế nào đây.? "

Từ Viên Khang suy nghĩ một chút rồi nói :

" Ừm, nếu vậy anh chỉ chào hỏi một chút rồi quay lại tìm em. "

Trình Lạc bĩu môi : " Có quỷ mới tin anh. " Nói xong Trình Lạc liền bước đi. Từ Viên Khang cũng mau chóng bước tới bên cạnh cô hỏi :

" Lạc Lạc em định đi đâu vậy? "

Trình Lạc : " Đi, tôi đưa anh đi ăn những món ăn đường phố của thành phố B này. "

Hai người họ cùng nhau dạo phố, Trình Lạc dừng lại trước một quán nhỏ bán thịt xiên nướng, không chần chờ gì Trình Lạc liền bước vào quán gọi món.

Một lát sau món ăn cũng đã lên, cô cầm que thịt lên cắn một miếng nhìn anh rồi nói :

" Mau ăn đi, quán này ngon lắm trước đây tôi hay trốn ông bà nội tới đây ăn đấy. " Từ Viên Khang liếc nhìn xung quanh, rồi nhìn những que thịt lắc đầu nói :

" Em cứ ăn đi tôi không đói. "

Trình Lạc nghe anh nói vậy thì thở dài, cô cầm một que thịt xiên lên dùng tay tách nó ra rồi đưa tới trước mặt anh nói :



" Thử đi, thực sự ngon lắm đấy. " Dưới sự thuyết phục của cô Từ Viên Khang miễn cưỡng ăn một miếng, nhưng sau khi đưa miếng thịt vào miệng cảm giác chán ghét lúc ban đầu của anh liền biến mất. Miếng thịt có phần hơi dai, gia vị tẩm ướp rất đều độ mặn vừa phải.

Trình Lạc ngồi đối diện chăm chú quan sát rồi hỏi :

" Anh thấy thế nào. Ngon chứ? "

Từ Viên Khang : " Cũng tạm được. " Vừa nói xong Từ Viên Khang liền đưa tay lấy những que xiên khác lên mà ăn. Trình Lạc thấy vậy chỉ biết cười. Cô gỡ miếng thịt ra chấm vào tương ớt đưa cho anh rồi nói :

" Thịt xiên nướng này phải chấm cùng tương ớt siêu cay này thì mới cảm nhận được mỹ vị. "

Từ Viên Khang : " Siêu cay sao? "

" Đúng vậy? Chẵng nhẽ anh không ăn được cay sao? "

Từ Viên Khang : " Sao có thể chứ? Anh rất thích ăn cay đấy... "

" Thật sao? Uuuu... Chúng ta có cùng khẩu vị ăn uống rồi đấy. Tôi cũng rất thích ăn đồ cay, thôi đừng nói nữa anh mau nếm thử đi. "

Từ Viên Khang không có cách nào từ chối nên đành phải ăn miếng thịt ấy... Sau khi đưa miếng thịt ấy vào miệng, bàn tay đang đặt trê đùi của anh ngay lần liền nắm thật chặt đùi mình để tránh lộ ra cảm xúc trên mặt.

Trình Lạc : " Sao hả ngon lắm đúng không? "

" Ừm, rất ngon. Ờ... Đồ ăn cũng hết rồi em mau đi gọi thêm món đi. "

Trình Lạc bĩu môi đáp :

" Gọi thêm món sao? Vậy ban đầu ai là người sống chết không chịu ăn... "

Từ Viên Khang : " Nhưng anh cũng không ngờ nó lại ngon nhưng vậy. Thôi em mau đi đi. "

" Được. " Nói dứt câu Trình Lạc liền rời khỏi bàn. Ngay sau khi Trình Lạc xoay người bước đi Từ Viên Khang mau chóng với lấy ly nước ngọt bên cạnh đó uống một ngụm lớn.

Trình Lạc quay lại thaayw nước của mình đã hết thì hỏi : " Anh uống sao? "

" Ừm, nước cũng tạm uống được. "

Trình Lạc : " Tạm uống được mà chỉ trong vòng một tích tắc mà anh uống hết một ly sao? Vậy nếu nó ngon thật chắc anh xử lí chỉ trong vòng một nốt nhạc à? "

" Cũng có thể. "

Sau khi đã ăn no cả hai cùng nhau rời khỏi đó, Từ Viên Khang nhìn về phía Trình Lạc hỏi :

" Em còn muốn đi đâu nữa không? Cô học sinh cấp 3."

Trình Lạc : " Tôi mệt rồi, về nghỉ ngơi đã. "

" Chúng ta về khách sạn sao? " Từ Viên Khang hỏi

Trình Lạc : " Không. Về nhà tôi đi. "

" Em còn có nhà ở đây sao? "

Trình Lạc : " Tất nhiên rồi, dù sao tôi cũng từng sống ở đây mà. Đó là nhà ông bà nội tôi, mặc dù ông bà đã mất nhưng gia đình tôi vẫn cho người ở đó quét dọn chăm sóc vườn tược. "