Bác Sĩ Của Anh

Chương 47: Tiếng Sét Ái Tình.



Ngày hôm sau khi đã cảm thấy đỡ mệt Trình Lạc mới bắt xe tới bệnh viện. Khi Tề Minh Châu bước vào thấy Trình Lạc đã ngồi ở trong văn phòng cô ấy đã rất vui chạy ngay tới trước mặt cô cười nói :

" Bác sĩ Trình, chị đi làm rồi sao? Chị thấy như thế nào rồi còn mệt hay không? Còn đau chỗ nào không? Ngày hôm qua chị vào đây với tư cách bệnh nhân còn phải cấp cứu nữa làm em sợ lắm đấy. "

Trình Lạc : " Chị không sao rồi. Rất ổn. Cảm ơn em. Đúng rồi trên tay em là gì vậy? "

" Ò đây sao? Đây là bệnh án của một vài bệnh nhân thôi ạ.! " Vừa nói Tề Minh Châu vừa đưa ra cho Trình Lạc xem.

Thấy vậy Trình Lạc chỉ khẽ gật đầu và không hỏi gì thêm.

Tề Minh Châu : " Bác sĩ Trình, nếu không còn chuyện gì nữa em xin phép đi trước đây. "

Trình Lạc : " Được, tạm biệt. "

" Chị nhớ đừng làm việc quá sức nha. Có chuyện gì thì cứ gọi em. Điện thoại của em luôn mở đấy. "

Trình Lạc : " Chị biết rồi thôi em mau đi làm việc đi."

Sau khi Tề Minh Châu rời khỏi được một lúc thì chuông điện thoại của Trình Lạc reo lên, nhìn số máy hiển thị trên màn hình Trình Lạc thở dài một cái rồi mới nhấc máy nghe, nhưng khi Trình Lạc vừa nhận điện thoại bên đầu dây bên kia đã truyền ra tiếng người nói chuyện :

" Lạc Lạc, em mau tới đón anh đi. Anh sắp bị đóng băng ở chỗ này rồi lạnh quá... "

Trình Lạc : " Anh à! Anh có phải đàn ông không vậy? "

" Tất nhiên là phải rồi! Anh không là đàn ông thì là em chắc. " Trình Danh phản bác.

Trình Lạc : " Nếu như là đàn ông mà chút lạnh đầu đông mà không chịu được sao? "

" Cái con nhóc này. Đàn ông không biết lạnh hay sao? Không nói nhiều nữa mau ra sân bay đón anh. " Trình Danh nói xong liền ngắt điện, Trình Lạc nhìn màn hình điện thoại tối thui, cũng chỉ đành đứng dậy khoác áo vào và ra ngoài.

Trình Lạc đón taxi tới sân bay theo định vị mà Trình Danh rất nhanh cô đã tìm được cậu ta. Trình Danh là một người cao ráo khá điển trai nên việc tìm cậu ta giữa đông người cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Khi đã xác định được mục tiêu Trình Lạc đi tới phía đó, lúc này Trình Danh cũng đã thấy được cô. Cậu ta cứ như con thiêu thân chạy về phía Trình Lạc ôm lấy cô miệng liên tục nói :

" Em gái, cuối cùng em cũng đã tới rồi. Anh lạnh quá. "

Trình Lạc : " Lạnh sao không biết đường vào trong kia ở cho đỡ gió. "

" Anh đây là sợ em không tìm được anh nên mới đứng đây đợi đấy. "

Trình Lạc bĩu môi liếc mắt khinh bỉ nói :

" Có quỷ mới tin anh. Là do anh ngốc mới đứng đây chịu rét đấy. "

Trình Danh : " Thôi được. Em nói gì cũng đúng. Còn bây giờ mau đi thôi anh lạnh lắm rồi. " Nói xong Trình Danh nắm tay Trình Lạc cùng cô rời đi, nhưng họ không hề biết phía xa kia có người đang chụp hình, quay video về những cử chỉ cùng hành động thân mật khi nãy của Trình Lạc. Người đó không ai khác chính là Nhậm Doanh Doanh, sau hơn 1 tháng ở thành phố T. Từ Viên Khang vẫn chẳng đoái hoài gì tới cô ta, với bản tính đại tiểu thư của mình Nhậm Doanh Doanh vờ giận dỗi bỏ đi thử xem Từ Viên Khang có đi tìm cô ta hay không.

Nhậm Doanh Doanh nhếch mép cười nhìn theo hướng Trình Lạc nói :

" Thật không ngờ cô lại là loại người như vậy, để tôi xem Khang sẽ vứt bỏ cô như thế nào khi thấy được những tấm hình này. " Nói xong cô ta cũng bắt một chiếc taxi đi theo chiếc xe của Trình Lạc.

Chiếc xe của Trình Lạc dừng lại trước một khách sạn, cô bảo tài xế chờ mình một chút rồi cũng xuống xe cùng Trình Danh.

Trình Danh bị cô vứt ở trước cửa khách sạn như vậy thì mếu máo nhìn cô.

Trình Lạc : " Anh lại làm sao nữa? "

" Bảo bối à! Anh lặn lội đường xá xa xôi tới đây thăm em mà em lại để cho anh ở khách sạn sao? "

Trình Lạc : " Không ổn à? "

" Không anh muốn về nhà em. " Vừa nói Trình Danh vừa kéo cánh tay Trình Lạc lắc lắc.

Trình Lạc : " Anh đừng có lắc nữa được không? Cánh tay em sắp bị anh lắc gãy rồi đấy. Không ở khách sạn thì thôi đi về nhà, nhưng em nói trước nhà em chỉ có thức ăn nhanh thôi đấy. Anh cũng biết khả năng nấu nướng của em rồi đấy, bởi vậy cho nên nhà em không có gì ăn được đâu "



" Chuyện đó anh biết còn biết rất rõ nữa kìa. Anh còn nhớ bà nội dạy em học nấu ăn suýt chút nữa em đốt luôn cả nhà bếp của bà mà. "

Trình Lạc : " Chuyện tốt thì không thấy anh nhắc. Mấy cái lịch sử đen tối vậy anh nhắc làm gì? Mau lên xe đi. "

Ở trong chiếc xe phía sau Nhậm Doanh Doanh nở nụ cười đắc ý với thành quả của bản thân, cô ta bảo tài xế lái xe đi hướng ngược chiều với Trình Lạc và rời đi.

Sau khi Trình Lạc đưa Trình Danh về nhà thì cô cũng quay trở lại bệnh viện. Ngay khi mới mặc xong chiếc áo blouse thì có người gõ cửa.

Trình Lạc : " Vào đi. "

Cạch một tiếng cánh cửa được mở ra, một cô gái mặc trên người chiếc đầm đỏ ôm sát lấy cơ thể và vòng một đẫy đà của mình.

Ngay khi Trình Lạc vừa xoay người lại đã thấy được rõ ràng diện mạo ccủa người ấy.

Trình Lạc : " Cô tới đây làm gì? Khám bệnh sao? Hôm nay sức khỏe tôi không tốt. Không khám phiền cô đi tìm bác sĩ khác. "

Nhậm Doanh Doanh không để tâm tới những gì Trình Lạc nói cô ta tự kéo ghế ngồi xuống nhìn cô với một ánh nhìn đầy khiêu khích và nói :

" Tôi không tới khám bệnh. Tôi chỉ muốn nói với cô một chuyện. "

Trình Lạc : " Chuyện gì? "

" Tôi muốn cô rời khỏi Viên Khang. Cô muốn bao nhiêu tiền tôi cho cô. "

Trình Lạc : " Tiền sao? Trình Lạc này không thiếu. Mà cho dù tôi có thiếu thật cũng sẽ không nhận từ cô. Cứ cho là cô nhiều tiền thật nhưng cũng đâu nhiều bằng Tề Viên Khang đúng không? Tôi yêu anh ấy muốn bao nhiêu tiền chẳng được. "

" Cô... Cô. Đồ đê tiện. "

Trình Lạc : " Nhậm Doanh Doanh tôi nể tình cô là em gái anh ấy tôi không tính toán với cô, cô về đi tôi còn rất bận không có vô công rồi nghề như cô. "

" Được Trình Lạc cô giỏi lắm. Tôi sẽ đưa số hình ảnh và video này cho Viên Khang xem. Rồi tới lúc ấy xem cô sẽ lên mặt như thế nào? "

Trình Lạc : " Video gì? " Nghe Trình Lạc hỏi như vậy Nhậm Doanh Doanh cười cợt mở điện thoại ra dơ cho Trình Lạc xem. Sau khi Trình Lạc xem xong sắc mặt vẫn bình thường còn có chút buồn cười, Nhậm Doanh Doanh tức giận nói :

" Cô cứ cười đi. Để tôi xem cô cười được bao lâu. " Nói xong Nhậm Doanh Doanh xoay người bỏ đi.

Nhậm Doanh Doanh bắt xe tới Tập đoàn Nam Cung nhưng không được vào trong nên đành đứng đấy đợi. Cô ta muốn trong ngày hôm nay để Từ Viên Khang nhìn thấy được những tấm hình này.

Trình Danh một mình ở nhà quá chán nên đa theo địa chỉ mà Trình Lạc đưa tìm tới bệnh viện cô đang làm. Ngay khi vừa bước ra khỏi thang máy cậu đã đụng phải một bác sĩ khiến cho số giấy tờ cô ấy cầm trên tay rơi xuống đất. Trình Danh biết đây là lỗi của mình nên mau chóng nhận lỗi và giúp cô ấy nhặt lại giấy tờ.

Sau khi nhặt xong đứng dậy và định trả lại số giấy thì nhất thời Trình Danh bị ngây người trước bác sĩ trước mặt.

Trình Danh : " Xinh quá. "

" Anh nói cái gì cơ. " Tề Minh Châu không nghe rõ nên hỏi lại.

Trình Danh nghe câu hỏi của Tề Minh Châu mới hoàn hồn lại cậu mau chóng đưa sô giấy tờ mình nhặt được cho Tề Minh Châu rồi nói :

" Xin lỗi cô, tôi không cố ý đụng phải cô chỉ tại tôi mải nhìn cái này nên không để ý đường đi mới đụng phải cô. Cô không sao chứ? " Vừa nói Trình Danh vừa đưa tấm danh thiếp của Trình Lạc lên.

Tề Minh Châu thấy tên trên tấm danh thiếp nên cười đáp :

" Không sao! tôi không bị thương ở đâu cả? Mà anh tìm bác sĩ Trình sao ? "

Trình Danh : " Trình Lạc? À đúng rồi tìm con bé! Cô biết Trình Lạc sao? " Trình Danh sau khi nghe Tề Minh Châu nhắc tới Trình Lạc cậu mới nhớ ra mục đích của mình tới đây.

" Tôi biết. Chị ấy là người hướng dẫn tôi. Tôi là bác sĩ thực tập và là học sinh của chị ấy, để tôi dẫn anh đi tới phòng chị ấy. "

Trình Danh : " Được cảm ơn cô. " Hai người đi được một đoạn, Trình Danh mới nhớ mình chưa giới thiệu nên gọi Tề Minh Châu lại.

Trình Danh : " Ờ, khoan đã."



" Anh có chuyện gì sao ạ? "

Trình Danh : " Tôi quên chưa giới thiệu. Tôi là Trình Danh là anh họ của Trình Lạc. " vừa nói cậu cửa đưa tay về phía Tề Minh Châu.

Tề Minh Châu cũng lịch sử đưa tay ra đáp lễ rồi nói :

" Tôi tên là Tề Minh Châu. Đến nơi rồi đây chính là phòng làm việc của chị ấy " Nói rồi Tề Minh Châu gõ cửa phòng Trình Lạc.

Tề Minh Châu : " Bác sĩ Trình có có người tìm chị?"

" Ai vậy? "

Trình Danh : " Là anh đây. "

Trình Lạc : " Anh tới đây làm gì vậy? "

" Ở nhà chán quá anh tới tìm em rồi anh em mình đi ăn tối. "

Trình Lạc : " Cũng được. "

Tề Minh Châu : " Bác sĩ Trình. Nếu không có chuyện gì em ra ngoài trước đây. "

Ngay khi Tề Minh Châu định đi thì Trình Danh đã gọi lại :

" Bác sĩ Tề khoan đã cũng sắp tới giờ tan ca. Cô hãy đi cùng chúng tôi luôn, nhân tiện tôi cũng muốn xin lỗi cô sự việc khi nãy. "

Trình Lạc : " Sự việc gì vậy?"

Trình Danh : " Là khi nãy anh đụng phía cô ấy. "

Trình Lạc : " Anh đấy, ra ngoài để ý một chút đi được không? "

" Nếu anh để làm sao đụng trúng được tình yêu chứ? " Trình Danh nói nhỏ.

Trình Lạc : " Anh nói lầm bầm cái gì đấy? "

" Anh không nói gì? " Đoạn Trình Danh lại nhìn sang phía Tề Minh Châu hỏi :

" Không biết bác sĩ Tề có thể nể mặt tôi ăn bữa cơm này không? "

" Tôi... "

Trình Lạc : " Minh Châu đi đi. "

" Thôi được, vậy em đợi hai người ở sảnh bệnh viện "

Trình Lạc : " Được. "

Sau khi Tề Minh Châu đã đi rồi Trình Danh vẫn nhìn theo cô ấy. Trình Lạc thấy vậy vỗ vỗ vai anh nói :

" Người ta đã đi xa lắm rồi."

Trình Danh : " Lạc Lạc à. Cô ấy có bạn trai chưa vậy? "

" Chưa đâu, nhưng anh dám có ý nghĩa bất chính với cô ấy em cho anh biết tay. "

Trình Danh : " Tiểu Lạc Lạc."

" Hửm. "

Trình Danh : " Em có tin vào tiếng sét ái tình không. Anh tin rồi đấy. " Trình Lạc chỉ đành thở dài bất lực với người anh này của mình.