Giang Tự yên lặng quay lại giường, sau lưng lót một cái gối nửa ngồi nửa nằm tựa vào thành giường.
Từ góc độ của anh vừa lúc thấy được mặt tường dán đầy giấy khen ở đối diện. Trên bàn sách bên cạnh bày đầy các loại cúp, đủ các loại giải thưởng.
Giang Tự cầm điện thoại lên định nhắn tin cho Thẩm Phương Dục, nhưng cứ gõ được vài câu rồi lại xoá hết.
Giang Tự ngơ ngẩn nhìn điện thoại chằm chằm, trong đầu đều là câu nói của mẹ anh. Cho dù che hai tai lại thì giọng nói vẫn vang vọng rõ ràng trong đầu.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động. Giang Tự nhìn qua, người bên ngoài không đi vào mà chỉ hé cửa ra nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể vào không?"
Là giọng Thẩm Phương Dục..
Ánh mắt Giang Tự hơi ngừng lại, im lặng trong phút chốc mới đáp: "Vào đi."
Thẩm Phương Dục nghe thấy Giang Tự đáp lại mới đi vào. Hắn đóng cửa lại, ánh mắt nhìn theo tầm mắt Giang Tự, dừng trên hàng cúp của anh.
"Cuộc thi này năm đó tôi cũng có tham gia đó." Thẩm Phương Dục hơi ngạc nhiên, vui vẻ nhìn chiếc cúp cuộc thi Vật lý của Giang Tự.
"Tôi nhớ lúc đó sau khi vào trận chung kết, giáo viên hướng dẫn còn sắp xếp Tứ Trung và Lục Trung tập huấn cùng nhau nữa."
Trong mắt Thẩm Phương Dục loé lên chút tiếc nuối: "Chỉ tiếc sau đó tôi lại bị bệnh không đi thi được. Nếu không thì tôi có thể quen cậu sớm hơn một chút rồi."
Ánh mắt Giang Tự lấp loé, anh quay mặt đi, nói: "Thôi xin! Cho tôi được sống cuộc sống cấp 3 nhẹ nhàng thoải mái đi."
Thẩm Phương Dục bật cười: "Cũng đúng."
"Có đau không?" Giang Tự bỗng hỏi.
Thẩm Phương Dục không ngờ được anh sẽ hỏi cái này nên hơi ngơ ra một chút. Nhưng hắn sợ Giang Tự lo lắng nên vội lắc đầu: "Không đau."
Sau đó lại nói đùa trêu anh: "Nhưng mà Giang Tự này, đây là lần đầu tiên có người đánh tôi ngoài cậu đấy."
Giang Tự rũ mắt, một lát sau anh hỏi: "Cậu qua đây làm gì vậy?"
"Tối ngủ không canh cậu tôi không yên tâm. Sợ đến khuya cậu lại khó chịu."
"Cậu không ngủ à?"
Thẩm Phương Dục kéo ghế dựa ở bàn học của anh lại, nói: "Cậu ngủ đi, tôi không mang thai nên thức một đêm cũng không sao. Đợi sáng sớm tôi còn phải về phòng trước khi ba mẹ cậu thức nữa, cùng lắm thì ngủ bù trên tàu thôi."
Giang Tự nhìn thoáng qua đôi chân chỉ mang vớ của Thẩm Phương Dục, Thẩm Phương Dục thấy được, cười cười giải thích: "Tôi sợ ba mẹ cậu nghe được nên không dám mang dép."
Giang Tự khẽ hất cằm về đôi dép cạnh giường: "Trên sàn nhà lạnh, cậu mang dép của tôi đi."
Thẩm Phương Dục bước tới giẫm lên dép của anh, đôi mắt cong cong: "Sao hôm nay cậu tri kỷ vậy? Tôi không quen chút nào."
Giang Tự liếc hắn một cái, sau một lúc mới dời mắt nói: "Nếu không thì cậu..."
Lên giường nằm đi..
"Sao?"
Trong lúc Giang Tự đang ngập ngừng thì Thẩm Phương Dục đã nhanh chân quay lại ngồi xuống ghế dựa, hỏi anh: "Nếu không thì sao?"
Giang Tự: "..."
"Không có gì."Giang Tự tắt đèn nằm xuống giường, kéo chăn đến tận ngực, cả người vùi trong chăn chỉ chừa cái đầu bên ngoài.
"Nếu cậu thấy chán thì có thể xem điện thoại."
"Điện thoại có ánh sáng dễ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu. Không sao đâu, tôi không thấy chán."
Giang Tự "Ừm" một tiếng, nhắm mắt lại.
Trước khi Thẩm Phương Dục đến, đầy đầu anh đều là vẻ mặt khiếp sợ và thất vọng của cha mẹ. Nhưng không biết vì sao, lần này nhắm mắt lại, Giang Tự chỉ cảm thấy toàn bộ sự chú ý của anh đều bị Thẩm Phương Dục hấp dẫn cả rồi.
Có thể do bóng đêm quá yên tĩnh nên thậm chí Giang Tự cảm thấy hình như anh còn nghe được cả tiếng hít thở của Thẩm Phương Dục.
Việc này khiến anh nhịn không được tò mò Thẩm Phương Dục đang làm gì. Hắn đang nhắm mắt hay đang mở mắt? Hắn đang nghỉ ngơi hay đang suy nghĩ chuyện gì? Nếu hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó... vậy thì đó là chuyện liên quan đến học thuật, hay là... chuyện cuộc sống?
"Không ngủ được à?" Thẩm Phương Dục đột nhiên hỏi.
Giang Tự chợt chột dạ giống như học sinh đang làm việc riêng mà bị giáo viên bắt gặp, anh im lặng trong chốc lát mới nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
"Có phải tại không có con thỏ nhỏ màu hồng kia không? Tôi thấy mỗi lần ngủ cậu đều rất thích ôm nó, thói quen ngủ đột nhiên thay đổi nên dễ bị mất ngủ lắm." Thẩm Phương Dục phân tích.
"Sao cậu biết tôi không ngủ?"
"Canh cậu ngủ vài lần là biết thôi. Nếu cậu ngủ thật thì sẽ không nằm im lâu như vậy đâu, tôi thấy cậu giữ nguyên một tư thế cả buổi rồi."
Giang Tự mím môi, anh nhận ra có lẽ vấn đề anh mới suy nghĩ đã có đáp án rồi.
... Thẩm Phương Dục mở mắt, không có nghỉ ngơi, và đang nhìn anh.
Không biết có phải vì điều này chạm đến chỗ mềm mại trong nội tâm của Giang Tự hay không? Hay là do đêm tối khiến con người ta bộc phát cảm xúc, có cảm giác muốn nói hết tất cả. Đột nhiên Giang Tự nói tiếp chuyện con thỏ nhỏ màu hồng mà Thẩm Phương Dục nhắc tới lúc nãy.
"Chuyện mổ xẻ búp bê và thú bông trước đó là tôi thuận miệng bịa ra thôi, không ngờ sẽ doạ tới cậu." Giang Tự nói thẳng.
"Giỏi ha Giang Tự! Cậu học hư lúc nào vậy hả?" Môi Thẩm Phương Dục cong lên.
Giang Tự miết miết góc gối, nói tiếp: "Tôi... lúc còn nhỏ, cô tôi có mua cho tôi một con thú nhồi bông, cũng là con thỏ màu hồng phấn."
"Ừ.." Thẩm Phương Dục tỏ vẻ đang nghe.
"Tập tục ở quê quán của ba mẹ tôi không giống nhau. Bên mẹ tôi có chút phong kiến mê tín, cảm thấy tặng đồ chơi nhồi bông cho con trai sẽ khiến con trai lớn lên yếu đuối nhu nhược, không có khí chất nam tính nên bà vẫn rất kiêng kị những thứ này."
"Thật ra cô của tôi cũng không có ác ý gì, nhưng sau khi cô tôi đi rồi mẹ tôi vẫn ném con thỏ bông đó vào thùng rác. Cả nhũ danh "Nhung Nhung" kia cũng cấm không cho người trong nhà gọi nữa, nói là quá nữ tính, không tốt cho tôi."
"Nhũ danh đó cũng là cô đặt cho tôi. Nhiều năm qua không ai nhắc tới nên thật ra tôi cũng đã quên rồi. Hôm đó nghe được mẹ Lệ Lệ kêu tôi mới nhớ lại." Giang Tự giải thích.
"Thật ra vốn dĩ tôi cũng không quá thích đồ chơi nhồi bông, nhưng từ sau khi nhìn thấy cảnh đó tôi thường xuyên nằm mơ. Trong mơ toàn là con thỏ bông rách nát, tôi muốn khâu nó lại nhưng khâu kiểu gì cũng không được."
Giang Tự hít sâu một hơi: "Từ lúc đó tôi bắt đầu... muốn làm bác sĩ. Muốn cứu chữa những cơ thể bị bệnh thật tốt."
"Mãi đến khi tôi vào ở trong ký túc xá đại học, mua con thỏ bông màu hồng kia thì mới từ từ không mơ thấy những ác mộng đó nữa."
"Sau này dần cảm thấy đồ chơi nhồi bông cũng rất đáng yêu nên lúc trang trí nhà cửa mới mua nhiều một chút. Vậy thì trong nhà cũng không có vẻ quá trống vắng nữa."
Thẩm Phương Dục im lặng nhìn Giang Tự trong bóng tối, giọng nói cũng có vẻ nhẹ nhàng yên ắng: "Nếu cậu nói cho tôi biết sớm thì tôi cũng đã không mơ thấy ác mộng rồi."
Hiển nhiên Giang Tự không tin lắm.
Thẩm Phương Dục lại nói: "Giang Tự, có phải từ nhỏ ba mẹ cậu đã quản lý cậu rất nghiêm không?"
Nằm trong bóng tối lâu vậy cũng đã thích ứng rồi, đã có thể nhìn thấy được một ít đồ vật. Ví dụ như giấy khen trên tường, nó đủ để thể hiện sự coi trọng từ cha mẹ Giang với tất cả vinh dự của con trai.
Giang Tự thay đổi cách nói hợp lý hơn để trả lời Thẩm Phương Dục: "Họ kỳ vọng rất cao. Hy vọng tôi có thể đi theo con đường mà họ đã vạch sẵn."
Cho nên họ mới khó có thể chấp nhận được việc đứa con trai mà bọn họ lấy làm tự hào nửa đời người lại muốn sinh con.
"Tôi cảm giác cậu bị áp lực rất lớn lúc cậu nói thẳng với ba mẹ cậu. Lúc đó tôi đã nghĩ, khi cậu nói chuyện này cho tôi có phải cũng khó khăn như vậy hay không? Trong lòng cũng khó chịu như vậy đúng không... Nghĩ kỹ lại thì tôi cũng không hiểu mình có cảm giác gì, chỉ là thấy hơi đau lòng."
Giang Tự trở mình ngồi dậy, nhìn Thẩm Phương Dục: "Lúc ấy chả thấy cậu thể hiện ra chút đau lòng nào."
Ngược lại, còn tỏ vẻ thiếu đập nhiều hơn!
"Nhung Nhung.." Thẩm Phương Dục bỗng gọi anh.
Giang Tự ngẩn ra, nghe Thẩm Phương Dục nói: "Sau này hai chúng ta sống cùng nhau, cậu muốn làm gì thì cứ làm cái đó, muốn có gì thì phải có đó, muốn nói gì thì cứ nói cái đó. Không cần thấy áp lực dù chỉ là một chút."
Những lời này anh mới nghe Nhậm Hãn nói với Nhậm Miểu trước đó không lâu.
Tim Giang Tự hơi nóng lên, vô thức nói lẫy Thẩm Phương Dục để che giấu đi chút cảm xúc rung động kia: "Không biết xấu hổ à mà nói y xì theo con gái nhà người ta vậy."
"Cô nhóc đó nói hay quá chứ sao. Danh ngôn thì phải truyền bá mới có thể biến thành danh ngôn, tôi chỉ đang giúp cô nhóc thôi." Thẩm Phương Dục mặt dày nói.
Giang Tự quay mặt đi lười so đo với hắn, trong phòng cũng yên tĩnh lại.
Một lúc sau, ngay khi Thẩm Phương Dục cho rằng Giang Tự đang nghỉ ngơi thì đầu giường chợt truyền đến tiếng nói: "Vậy còn cậu thì sao?"
Giang Tự nói: "Trông cậu giống như trước nay không bị áp lực từ trong nhà vậy."
Trước đây cũng không nghe Thẩm Phương Dục nhắc gì đến cha mẹ hắn.
"Đúng là tôi không có áp lực gì cả. Rất tự do, cũng không ai giục cưới hết." Thẩm Phương Dục cười cười.
"Bọn họ mặc kệ cậu à?"
Thẩm Phương Dục lắc đầu: "Chắc do từ nhỏ tôi đã quấy phá nên bọn họ không quản được tôi. Hơn nữa làm ăn cũng bận rộn nên không rảnh quan tâm tôi nữa."
"Vốn dĩ lúc đó cậu định tổ chức tiệc mừng đậu thủ khoa ở Cam Gia đúng không?" Giang Tự đột nhiên nhắc tới.
Cam Gia là một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố B. Giang Tự nhớ rõ năm đó anh đậu thủ khoa, cha mẹ Giang dẫn anh đến Cam Gia định mở tiệc chúc mừng. Sau đó bọn họ nghe giám đốc nhà hàng nói một vị thủ khoa khác của thành phố B cũng định làm tiệc ở đây, hơn nữa còn đặt lịch sớm hơn Giang Tự bọn họ nữa.
Lúc ấy mẹ Giang còn muốn tham khảo quy mô tiệc của người ta nữa, cùng là thủ khoa nên không thể để thua mặt mũi được. Nhưng khi đến ngày hẹn rồi mà vẫn không thấy nhà Thẩm Phương Dục làm tiệc. Sau này nghe ngóng mới biết được bởi vì chuyện gì đó nên nhà hắn đã huỷ tiệc rồi.
"Ừ, lúc đó công việc làm ăn của cha mẹ tôi có vấn đề, phải vội đến nơi khác giải quyết nên phải huỷ bỏ."
Giang Tự có hơi bất ngờ, năm đó Thẩm Phương Dục chính là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của thành phố B, kiểu phụ huynh nào mới có thể bận đến như vậy chứ?
Thẩm Phương Dục giải thích: "Ba mẹ tôi không quan tâm thành tích, cũng không quan tâm thủ khoa hay không thủ khoa đâu, lúc đó phiếu điểm của tôi toàn tôi tự mình ký tên. Ba mẹ tôi rất tin tưởng cái câu chuyện người thi đậu thủ khoa cuối cùng cũng đi làm công cho người không thi đậu đại học kia, họ cảm thấy thi đậu thủ khoa cũng chỉ là người làm công nên họ chỉ dốc lòng muốn gây dựng sự nghiệp riêng thôi."
"Với cả... anh tôi năm đó cũng là thủ khoa."
Thẩm Phương Dục dùng giọng điệu vui đùa nói: "Anh tôi là thủ khoa duy nhất, so với tôi là đồng thủ khoa thì chả đủ nhìn đâu."
Lần đầu tiên Giang Tự biết những chuyện này, anh dừng một chút, bình luận: "Gen học tập nhà cậu khá tốt đấy."
"Gen học tập tốt nhưng ba mẹ tôi chỉ muốn tự kinh doanh. Đáng tiếc, đa phần con người càng muốn làm gì thì lại càng không làm được, không muốn nó thì nó lại tới. Theo tôi thấy thì ba mẹ tôi chẳng có chút thiên phú kinh doanh nào." Thẩm Phương Dục nói.
"Nhiều năm như vậy cứ kiếm lời rồi bù lỗ, từng phát triển cũng từng thất bại, hai người lăn lộn nửa đời người cũng chẳng dư được chút nào. Bây giờ chắc vợ chồng già cũng mệt mỏi rồi, cũng từ bỏ việc tự tạo ra ngôi vị hoàng đế cho anh em tôi rồi. Giờ bọn họ chỉ bảo tôi tự lo đi, có thể sống yên ổn ở thành phố A thì sống, không thì lăn về nhà. Dù sao bọn họ cũng không có tiền gì để cho tôi."
Hắn cười nhẹ một tiếng: "Bởi vì tôi sâu sắc nhận ra nhà tôi chả có cái gen làm ăn buôn bán nên mới dứt khoát gia nhập đội ngũ biên chế bác sĩ đấy. Dù vẫn bận muốn chết nhưng ít nhất đảm bảo thu nhập, không đến mức chút thời gian bên cạnh con cũng không có."
Giọng điệu của Thẩm Phương Dục nhẹ nhàng bình tĩnh, giống như chỉ nói chuyện bâng quơ không để ý gì nhiều, nhưng lại khiến lòng Giang Tự căng thẳng kỳ lạ.
"Giờ họ đang ở thành phố B à?"
"Ừ, mở một tiệm giặt ủi trước nhà. Dù không giàu có nhưng cũng không phải lo ăn mặc ở kiểu thành phố nhỏ như thành phố B này."
"... Lần này về thành phố B cậu không đi thăm họ hả?"
"Không đi. Thời gian gấp rút quá, giờ mà tôi bất ngờ về nhà thì chắc chắn họ sẽ đi chợ mua một đống gà vịt lợn cá gì đó, mệt lắm. Cũng sắp đến tết rồi, đến lúc đó nếu được nghỉ phép thì về sau cũng được."
Nghĩ đến Thẩm Phương Dục làm nổ nhà bếp của anh lúc trước, Giang Tự cố ý tìm để tài khác để điều tiết bầu không khí ảm đạm một chút: "Ba mẹ cậu nấu ăn ngon không?"
Không nghĩ tới hỏi câu này xong, sắc mặt Thẩm Phương Dục lại có hơi kỳ lạ. Qua một lúc lâu hắn mới nói: "Chắc cũng được. Tôi cũng 1, 2 năm mới ăn mấy lần thôi."
Thẩm Phương Dục nói xong mới nhận ra lời này ít nhiều có mang theo chút cảm xúc riêng. Vì thế hắn cố tình chuyển sang đề tài khác trước khi Giang Tự đáp lời: "Giang Tự... cậu có thấy hai chúng ta giống đang tâm sự đêm khuya trong ký túc xá không?"
Hắn cười cười nói tiếp: "Hồi trước ký túc xá của tôi vui lắm. Người này còn lắm mồm hơn người kia nữa. Đặc biệt là sau khi thi cuối kỳ xong, bọn họ nói chuyện tới 2 3 giờ sáng rồi mà vẫn còn nói khí thế lắm."
Giang Tự im lặng giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, phối hợp hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"
"Cái này mà cậu còn hỏi tôi hả? Chẳng lẽ ký túc xá của mấy cậu không tám chuyện à?"
Đương nhiên có nói... Nhưng Giang Tự chỉ muốn biết Thẩm Phương Dục bọn họ nói cái gì thôi.
"Đa số là nói về lý tưởng, về tương lai, về giá nhà ở thành phố A. Còn có chuyện vì sao học y, rồi nói đến bạn nữ mình thích, còn có..." Thẩm Phương Dục tạm dừng một lát.
"Giang Tự của ký túc xá bên cạnh nữa."
Giang Tự nhỏ giọng "xuỳ" một tiếng, Thẩm Phương Dục nói tiếp: "Chẳng qua tôi không có nói với người khác chuyện nhà tôi, cậu là người đầu tiên đấy."
Giang Tự sờ sờ cái chăn một lát, đột nhiên hỏi: "Vậy tôi có thể nghe hết không?"
Thẩm Phương Dục nghe vậy thì ngơ ra, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Ngoài cửa sổ không biết mưa rơi từ lúc nào, trong phút chốc bầu không khí giữa hai người có chút yên lặng. Tiếng mưa rơi giữa lúc im ắng khiến người ta buồn ngủ đến kỳ lạ, nhưng hình như bọn họ đều không có ý định đi ngủ.
Hồi lâu sau, Thẩm Phương Dục mới nhẹ giọng nói, phá vỡ sự im lặng: "Được, tôi nói cho cậu nghe."
Hắn rũ mắt, không nặng không nhẹ ấn ấn khớp xương trên ngón tay.
"Cậu còn nhớ tôi đã nói... tôi có một người anh ruột không. Năm ba mẹ tôi đến thành phố A thì tôi vẫn còn nhỏ, ăn uống ngủ nghỉ tiêu tiểu đều cần có người chăm sóc, bọn họ cảm thấy trói buộc nên chỉ dẫn anh tôi theo thôi."
"Lúc nhỏ tôi vẫn luôn sống với ông nội bà nội, cả năm cũng không gặp hai người họ được mấy lần. Sau lúc tôi lên cấp 2 thì bà nội mất, không lâu sau ông nội cũng đi theo."
"Khi đó ba mẹ tôi quay về đội tang, sau khi tổ chức tang lễ xong, tôi tưởng bọn họ sẽ không đi nữa nhưng họ lại nói anh tôi còn đang học ở bên kia, không tiện chuyển trường về đây. Rồi họ hỏi tôi có đồng ý chuyển qua đó không? Nói chất lượng dạy học ở thành phố A tốt hơn nên bảo tôi chuyển qua đó."
"Lúc ấy tôi không muốn chia tay bạn bè bên này nên không muốn chuyển trường. Với cả tôi cũng không muốn ông bà nội mới mất mà không có một ai thờ cúng."
Thẩm Phương Dục nói: "Sau đó ba mẹ tôi mới bàn bạc với tôi, bảo đợi đến lúc anh tôi về quê thi đại học thì bọn họ sẽ trở về."
Thẩm Phương Dục tự nhủ: "Xa cách người thân cũng bình thường thôi mà."
"Sau đó bọn họ bắt đầu nhét tiền cho chú bác cô dì với cả hàng xóm nữa, để tôi nay bữa này mai bữa kia đi ăn ké cơm nhà người ta. Đến chỗ nào ăn cơm thì tôi sẽ nói ngọt nịnh họ một chút, sẽ chẳng đến mức chết đói. Với cả khi đó trường tôi có cho ở lại nên thật ra cũng không đến nỗi nào."
"Thêm mấy năm trôi qua, anh tôi thi đậu đại học, rốt cuộc ba mẹ tôi cũng trở về. Nhưng bọn họ cũng chỉ ở lại một hai năm thôi. Chắc là do bọn họ phát hiện năng lực xã giao của tôi rất tốt, sống một mình cũng chẳng đói chết, hơn nữa anh tôi quen bạn gái nên ba mẹ tôi muốn chuẩn bị nhà tân hôn cho anh. Thế là họ lại yên tâm bôn ba kiếm tiền, mãi đến hai năm trước mới quay về đây ổn định lại."
Thẩm Phương Dục nhìn sàn nhà trong phòng ngủ Giang Tự: "Có thể là do họ muốn bồi thường cho tôi nên mấy năm nay mỗi lần tôi về họ đều làm một bàn đồ ăn rất lớn."
"Nhưng chắc là vì đã qua cái tuổi muốn được cha mẹ quan tâm rồi nên tôi cũng chẳng thấy ngon lắm." Thẩm Phương Dục cười cười lắc đầu.
Giang Tự phức tạp nhìn hắn. Thời điểm mười mấy tuổi dậy thì nhạy cảm nhất, ba mẹ lại để cho một mình cậu học sinh cấp 2 qua lại giữa hàng xóm thân thích, thậm chí nói nặng chút là ăn nhờ ở đậu họ. Giang Tự nghĩ, nếu đổi lại là anh thì chắc anh không thể quen được.
Có lẽ do trải qua chuyện này nên Thẩm Phương Dục mới khéo léo đưa đẩy hơn anh nhiều, cũng giỏi đối nhân xử thế hơn anh. Nhưng cái giá phải trả lớn như vậy khiến Giang Tự thấy hơi đau lòng.
Hai phần ba trái tim ở bên trái, một phần ba trái tim ở bên phải. Đại khái trời sinh trái tim đã nghiêng nên không có nhiều phụ huynh biết đối xử công bằng cho lắm.
Bởi vì hắn sinh sau, bởi vì anh của hắn cũng đứng trên đỉnh giỏi giang, cho nên hắn có cố gắng bao nhiêu thì vĩnh viễn cũng chỉ bước theo bước chân anh hắn mà thôi. Trong mắt nhà người khác thủ khoa ghê gớm bao nhiêu thì trong mắt nhà bọn họ, nó cũng chỉ là danh hiệu kế thừa từ anh trai, không khiến cho họ mất mặt mà thôi.
Trong nhà đã có một thủ khoa thì có thêm người thứ hai cũng chẳng có gì lạ.
"Giang Tự... Thật ra tôi cũng rất muốn biết, được trở thành niềm tự hào của ba mẹ giống cậu là cảm giác như thế nào."
Giang Tự nhìn hắn.
Thẩm Phương Dục mím môi: "Cậu biết không? Lúc còn nhỏ tôi luôn nghĩ, nếu tôi là anh thì tốt rồi."
"Nhưng giờ tôi nghĩ lạ thì thấy cũng chẳng sao. Mặc dù tôi không thân thiết với ba mẹ nhưng tôi rất thân với ông bà nội mà. Anh của tôi chắc cũng không biết chuyện cũ về món ớt xanh da hổ đâu." Thẩm Phương Dục cười cười, giọng nói xen lẫn chút tự an ủi.
"Hơn nữa anh trai tôi đúng là con trai ngoan của bọn họ. Tốt nghiệp xong thì nghe lời họ quay về thành phố B, từng bước kết hôn rồi sinh con, để cho bọn họ có cháu ẵm bồng, hưởng thụ cuộc sống về già. Không như tôi, sinh ra đã khiến bọn họ mất việc, khiến bọn họ phải đóng tiền phạt. Đến bây giờ vẫn luôn phiêu bạt bên ngoài không chịu về nhà."
"... Nhưng thật ra bọn họ cũng chẳng quan tâm tôi có trở về hay không đâu."
Cha mẹ hắn mặc kệ hắn là vì trước đây đã lơ là quá nhiều, bây giờ hắn đã trưởng thành nên họ càng không có tư cách khoa chân múa tay với hắn. Sự quan tâm hiện tại ít nhiều cũng có chút khách sáo và xa cách.
Thật ra Thẩm Phương Dục vẫn luôn cảm thấy cha mẹ hắn rất hối hận vì đã sinh hắn ra.
Nếu có cơ hội được chọn lại một lần nữa, chắc chắn cha mẹ hắn sẽ không ôm tâm lý may mắn mà sinh hắn ra đâu.
Nhà bọn họ có mình anh hắn là đủ rồi.
Thẩm Phương Dục dừng một chút, khẽ cười một tiếng: "Tôi cũng không trách ba mẹ tôi, cuộc sống bức ép mà."
Cuộc sống vĩnh viễn là áp lực mà người trẻ tuổi không thể tránh được. Giống như Thẩm Phương Dục khi còn bé ở thành phố B luôn ngóng trông cha mẹ ở thành phố A về. Nhưng sau khi hắn lớn lên, hắn cũng đi thẳng đến thành phố ấy không quay đầu, tựa như vĩnh viễn cũng không muốn trở về thành phố có người thân của hắn vậy.
Thành phố A luôn luôn ngập tràn sức sống, nhiệt huyết phấn đấu chảy xuôi vào ý chí của người trẻ tuổi khiến từng lớp từng lớp cứ hướng đến thành phố này mà đi. Họ không hề dừng lại, cứ miệt mài cống hiến tuổi xuân cho thành phố này, miệt mài nạp điện duy trì sự rực rỡ bất diệt cho nó.
Sau đó lớp người trẻ tuổi cũng dần mất đi nguồn điện, dần dần già đi. Một số ít người có thể ở lại, mà phần lớn người lại bị đào thải, không thể không rời đi.
Mãi đến khi thế hệ con cháu trưởng thành, lại mang theo lý tưởng mạnh mẽ quay trở lại nơi này...
Thẩm Phương Dục nghĩ, thật ra cũng không có gì.
Điều duy nhất hắn tiếc nuối chắc là vì sao hắn nhiều hơn gia đình khác một người thân nhưng con đường hắn đi lại cô đơn đến vậy.
"Chậc, sao mấy cái chuyện xưa lơ xưa lắc tôi cũng lôi ra nói vậy không biết. Cũng đã qua nhiều năm vậy rồi, giờ tôi lôi chuyện cũ ra nói trông có vẻ so đo quá đi." Thẩm Phương Dục cảm thán, bóp bóp sóng mũi.
"Giang Tự, cậu cứ xem như không nghe thấy gì đi. Quá mất..."
"Tôi sẽ quan tâm cậu." Giang Tự lên tiếng cắt ngang lời hắn.
Thẩm Phương Dục bỗng dưng ngẩng đầu.
Giang Tự nói rất nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng đến kỳ lạ: "Trước nay tôi không nghĩ tới sẽ cùng với... người không phải là người mình yêu sống chung với nhau, thậm chí còn định sống chung cả đời."
"Nhưng sau khi gặp cậu, tôi nghĩ có lẽ cũng có thể."
Giang Tự nói với hắn: "Sau này tôi sẽ làm bạn với cậu, tôi sẽ quan tâm cậu!"
Thẩm Phương Dục im lặng.
"Cậu sao vậy?"
Bóng tối khiến Giang Tự không thấy rõ sắc mặt Thẩm Phương Dục, thấy hắn vẫn ngồi im không nói lời nào thì anh định giơ tay bật đèn lên.
"Đừng.. đừng bật đèn." Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự dừng lại, trong giọng nói của Thẩm Phương Dục có chút cảm xúc kỳ lạ, hình như có hơi khàn.
Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Phương Dục xoay mặt đi, không so đo câu kia của Giang Tự cũng là bắt chước Nhậm Miểu.
Thật ra trước đó hắn chỉ cho rằng Nhậm Hãn đang trong độ tuổi dậy thì phản nghịch bình thường.
Đến khi hắn nghe được hai cô bé trò chuyện hôm đó...
Hắn nghĩ, thật ra hắn có thể hiểu được Nhậm Hãn ở góc độ nào đó. Cho nên hắn cũng có thể đoán được đại khái, câu nói kia của Nhậm Miểu khiến Nhậm Hãn cảm động đến bao nhiêu.
Mở ra cánh cửa bí ẩn nhất trong lòng, thẳng thắn hết tất cả. Trong giây phút đó, hắn hơi hâm mộ Nhậm Hãn.
Nhưng hắn không nghĩ tới, cũng sẽ có người nói những lời này với hắn... mà người đó còn là Giang Tự nữa.
Thẩm Phương Dục cảm thấy trong đầu hơi rối nhưng trái tim lại thấy nóng lên.
Cảm xúc quá mạnh mẽ khiến Thẩm Phương Dục nhịn không được, lấy hết can đảm hỏi ra vấn đề hắn luôn muốn hỏi bấy lâu: "Vì sao cậu lại thay đổi quyết định, muốn sinh đứa bé ra vậy?"
"Bởi vì mềm lòng sao?"
Giang Tự im lặng.
Thẩm Phương Dục nói tiếp: "Hay là... có chút nào là vì... tôi hay không?"
Giang Tự vẫn im lặng như cũ.
Thẩm Phương Dục nhìn thời gian trên điện thoại, đại khái hắn cũng nhận ra bản thân hơi đường đột rồi. Hắn ngửa đầu, ép bản thân thu hồi cảm xúc mong đợi lại, miễn cưỡng cười nói: "Không sao đâu. Nếu cậu không muốn trả lời thì không cần trả lời đâu. Không còn sớm nữa, cậu nên đi ngủ..."