Bác Sĩ Là Thầy Cũng Là Chồng Em

Chương 45: Hôn lễ viên mãn. (End)



Sau khi trở về từ bệnh viện cả nhà ai cũng cưng bé Gia Bảo hết, bởi vì cả hai bên gia đình đều rất ít cháu nên ông bà nội ngoại ai cũng cưng.

Mỗi ngày chỉ có buổi tối là bé Gia Bảo ngủ cùng ba mẹ, còn ban ngày chỉ toàn là ông bà thay phiên nhau giữ cháu.

Anh trai của Gia Hân vì công việc nên chỉ ở lại 1 tuần rồi trở về, còn ba mẹ của Gia Hân thì ở lại chơi qua một tháng mới trở về nước.

Bé Gia Bảo sinh ra ít quấy chỉ khóc khi đói bụng, bình thường chỉ ngủ và chơi mà thôi nên Gia Hân cũng rất khỏe mà không mệt mỏi lắm.

Hai vợ chồng qua thời gian ở cữ đã sinh hoạt vợ chồng lại bình thường, Chí Kiên từ khi có con rồi càng ngày càng yêu thương vợ nhiều hơn.

Hôm nay cuối tuần hai vợ chồng gửi con cho ông bà nội ra ngoài hẹn hò, Chí Kiên nói muốn hâm nóng lại tình yêu với vợ nên ba mẹ Phạm cũng đồng ý.

Chí Kiên đưa Gia Hân đến một nhà hàng có thể nhìn thấy mặt hồ bên ngoài để ăn tối, sau khi gọi món hai người vui vẻ nói chuyện với nhau mà cô không để ý ra bên ngoài.

Đến khi bữa ăn kết thúc nhân viên phục vụ đẩy ra một bó hoa hồng, Chí Kiên đứng lên và kêu cô nhìn ra ngoài cửa.

Lúc này Gia Hân mới để ý cô ở trên tầng hai của nhà hàng nhìn xuống hồ, cô thấy một dòng chữ được ghép lại với nhau bằng những tấm mút có cánh hoa hồng và nến, với dòng chữ:

"You will marry me?"

Gia Hân rất cảm động cô không ngờ Chí Kiên sẽ cầu hôn cô hôm nay, bởi vì hai người đã có con rồi cô nghĩ những thủ tục này anh sẽ không làm.

Cảm động với màn cầu hôn này của Chí Kiên cô xoay người lại, lúc này anh đã cầm bó hoa đưa đến trước mặt cô và một tay đang cầm một hộp nhung để nhẫn cưới.

Cô vội ôm bó hoa và nghe anh nói:

-Bé cưng ban đầu khi mới va vào em ở cửa hàng tiện ích anh chỉ cảm thấy em là một cô nhóc dễ thương nên trêu ghẹo, nhưng rồi từ khi làm giảng viên của em cho đến khi chúng ta ở chung nhà với nhau, anh dần dần nhận ra anh yêu em và không thể sống thiếu em, em là hạnh phúc của anh là cuộc đời của anh là mẹ của con anh, bây giờ em có đồng ý lấy anh làm chồng để anh chăm sóc cho em cả đời không?

Mọi người xung quanh ai cũng vỗ tay và đợi cô quyết định, Gia Hân cảm động rơi nước mắt cô không thể nói thành lời, đưa bàn tay ra trước mặt anh cô gật đầu đồng ý.



Chí Kiên mỉm cười đeo nhẫn vào cho cô gái nhỏ và đứng lên ôm cô vào lòng trao cho cô nụ hôn ngọt ngào nhất, mọi người xung quanh thì vỗ tay chúc mừng cho đôi bạn trẻ.

Ban đầu cả hai chỉ định chụp vài tấm ảnh cưới để làm ảnh cổng thôi, nhưng ba mẹ kêu đi chụp album để kỷ niệm nên hai người đã đến bãi biển đẹp nhất nước Anh để chụp ngoại cảnh.

Hôn lễ được tổ chức sau một tháng chuẩn bị tại nhà hàng lớn nhất thành phố, với sự có mặt của họ hàng hai bên và bạn bè của cô dâu chú rể, còn có đối tác làm ăn của tập đoàn nữa.

Gia Hân mặc trên người cái váy cưới màu trắng vô cùng xinh đẹp, với thiết kế đơn giản váy xoè kim tuyến và có kết long vũ ở ngực rất xinh đẹp.

Cô dâu được anh trai dẫn ra từ phòng thay đồ, đến cửa sảnh tiệc thì đến ba Dương nắm tay đi lên lễ đường.

Chí Kiên đứng trên sân khấu quan sát cô dâu của mình từ từ đi đến với anh, khi vừa nắm tay cô dâu anh liền nói:

-Con cám ơn ba mẹ đã sinh ra một cô gái đáng yêu như thế này, từ nay về sau quản đường còn lại con sẽ cùng cô ây đi qua.

Ba Dương mỉm cười trao tay con gái qua cho anh và nói:

-Ba hi vọng hai đứa con sẽ mãi mãi hạnh phúc về sau, bây giờ ba trao con gái yêu quý nhất của ba cho con.

Hôn lễ được diễn ra vô cùng long trọng, sau phần nghi thức Chí Kiên nói với cô dâu của mình:

-Cô nhóc em va vào lòng anh một lần thì mãi mãi em phải thuộc về anh, anh yêu em vợ yêu.

Gia Hần mỉm cười hồn lền má anh một cái nói:

-Chú già, anh ôm em một lần thì phải ở bên em cả đời không được rời xa, em cũng yêu anh chú già của em.

Và cô dâu chú rể trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào hạnh phúc để bước vào cuộc sống hồn nhân viên mãn cả đời.

Nhưng mà đang hôn thì cô dâu liền đẩy anh ra, ai cũng bất ngờ không biết vì sao thì tiếp đến Gia Hân bụm miệng lại muốn nôn.

Chí Kiên không hiểu vì sao cô lại như vậy, như nhớ ra gì đó anh hỏi:



-Tháng này em đến chưa?

Gia Hân lắc đầu, như có linh cảm anh liền cầm tay cô lên bắt mạch, khoé môi Chí Kiên liền công lên anh cầm miro nói:

-Tất cả quan khách đừng hiểu lầm cô dâu không sao cả, chỉ có đều hình như cô ấy lại tiếp tục man thai rồi.

Cả hội trường đều vỗ tay chúc mừng, hôm nay đúng là song hỷ rồi, Gia Hân liền kéo tay anh nói nhỏ:

-Anh tại sao lại thông báo sớm như vậy? Em chưa chắc chắn mà với lại em bé còn nhỏ không nên nói sớm.

Anh cúi xuống hôn lên môi cô một cái nói:

-Lần trước anh bắt mạch của em cũng như vậy và có Gia Bảo, lần này cũng không sai đâu em bé nhỏ chúng ta chăm sóc dưỡng là được, em đừng lo lắng quá.

Như nhớ ra đều gì đó Gia Hân nói:

-Có thai nữa thì làm sao em học tiếp vào năm mới?

Chí Kiên bá đạo nói:

-Có thai nữa thì làm sao em học tiếp vào năm mới?

Chí Kiên bá đạo nói:

-Em sinh xong rồi học cũng không muộn, với lại nhà chúng ta bác sĩ nhiều rồi em học trễ một chút cũng không sao, bé cưng anh yêu em và cảm ơn em.

Gia Hân cũng hết cách rồi có thì sinh thôi, con đường làm bác sĩ của cô từ khi va vào chú già coi bộ còn xa quá, nhưng đổi lại cô rất hạnh phúc với hiện tại như vậy là quá đủ rồi.

Toàn văn hoàn