“Em bệnh nặng mới khỏi, hiện tại không thích hợp ăn quá nhiều.” Lục Nhất Phương cũng không ngẩng đầu lên thu dọn sửa sang lại hộp cơm.
“Không được! Tôi không ăn no! Đưa đây tự tôi ăn!”
“Nếu như em không sợ nứt ruột, vậy anh đút tiếp cho.”
“ Vậy... Thôi bỏ đi, đợi chút nữa lại ăn.” Ruột nứt vỡ vậy cũng không được, cái mạng nhỏ này vẫn rất là quan trọng.
Trình Hiểu Cát lúc này mới nhìn kỹ Lục Nhất Phương, anh ngồi ngược ánh sáng, toàn thân bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa dường như từ xa xôi đưa đến đây, làm cho người ta cảm giác không chân thật, 5 năm không gặp thiếu niên non nớt ngày trước nay đã trở nên thành thục ổn trọng, giống như thay đổi lại giống như cái gì cũng chưa thay đổi.
“Lục Nhất Phương, vì sao anh làm bác sĩ?” Cô nhớ rõ anh từng nói, muốn học sinh vật học, sau đó đi làm ở khu nghiên cứu, vậy tại sao lại làm bác sĩ?
Lục Nhất Phương ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cô một cái chưa trả lời vấn đề của cô, mà hỏi lại cô: “Vậy vì sao em không nhảy nữa?”
Mắt Trình Hiểu Cát hơi lóe lên, “Vì.... Lớn tuổi liền bỏ thôi.”
“Anh vì Thẩm Diệc Hàm nên đi làm bác sĩ sao?.” Trình Hiểu Cát hoang mang hỏi ra câu hỏi cô nghi ngờ rất lâu rồi.
“Không phải, anh muốn làm bác sĩ, nên mới làm bác sĩ.” Lục Nhất Phương dừng lại giọng nói lạnh lẽo.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người lại không nói chuyện. Lục Nhất Phương ngồi một lát, đứng lên nói: “Anh đi trước, có thời gian lại đến xem em..”
Trình Hiểu Cát gật gật đầu, lên tiếng nói: “Lục Nhất Phương, cảm ơn anh hai ngày nay chăm sóc tôi.”
" Ừ..” Lục Nhất Phương gật đầu tỏ vẻ nghe được rồi đi ra phòng bệnh.
Sau đó mấy ngày Lục Nhất Phương không còn tới thăm cô, y tá Văn cũng không có tới. Cũng may Manh Manh đã trở lại, rảnh liền tới thăm cô cùng cô nói chuyện mấy câu khiến cho cuộc sống của cô cũng không đến nỗi quá nhàm chán.
“Tiểu Cát, bác sĩ Lục chính là kẻ thù bà nói sao?"
“Đúng vậy, chính là anh ta!”
Manh Manh tò mò nhất chính là vị “Kẻ thù” kia, theo hiểu biết của Manh Manh cho rằng phụ nữ có trí nhớ sâu sắc với những người đàn ông như vậy, muốn nói hai người bọn họ không có phát sinh cái gì không muốn người khác biết chuyện xưa cho dù ai cũng sẽ không tin, cho nên Manh Manh thừa dịp Trình Hiểu Cát trong thời kỳ bị bệnh, tâm lý phòng bị giảm xuống xem có thể hỏi được gì không.
“Tiểu Cát này, bà có bao giờ nghĩ tới, nếu anh ấy hại không có đào hoa là để làm đào hoa của bà?”
“Manh Manh! Trong đầu bà đang suy nghĩ gì vậy hả ? Nhận giặc làm cha có gì khác nhau?”
Trình Hiểu Cát rất kích động, nếu không phải miệng vết thương chưa khôi phục tốt, tất nhiên cô muốn nhảy lên cho Manh Manh một quyền bay lên trời luôn.
“Ai u,đừng kích động, đừng kích động, mình chỉ nói vậy thôi, bà nhìn lại bà đi, bình tĩnh nào.” Manh Manh thấy cô kích động như vậy, càng thêm khẳng định giữa bọn họ, khẳng định không phải giống như lời Trình Hiểu Cát nói chỉ là “Kẻ thù” đơn giản như vậy.
“Ðúng rồi, Tiểu Cát, bà bị bệnh người nhà bà biết không?”
“Không biết, ba ở nước ngoài, những thân thích trong nhà mình kia, bà cũng biết tính mấy người đó, bọn họ chưa biết là may đó.”
“ Trường học biết không?”
“Mình đã báo cho chủ nhiệm xin nghỉ rồi, còn đám nhóc kia tốt nhất là không cho chúng nó biết.”
Trình Hiểu Cát là giáo viên dạy thể dục trường đại học C, Manh Manh đã từng gặp qua mấy học sinh kia, cao lớn đẹp trai nhưng đầu óc cũng không lớn. Ðối với Trình Hiểu Cát mù quáng sùng bái làm người ta tức lộn ruột.
Nhưng nghĩ đến Trình Hiểu Cát trong giới nhảy cũng không kỳ quái, cô ở thành phố C sáng lập kỷ lục, giữ vững kỷ lục trong bốn năm không bị đánh bại cũng đủ cho đám nhóc con đó cúng bái. Nếu không có sự cố năm đó nói không chừng Trình Hiểu Cát hiện tại đã trở thành hạt giống thế vận hội Olympic làm vẻ vang nước nhà.
“ Nói cũng phải, nếu để cho đám nhóc kia biết không chừng mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện rồi.”
Hai người lại trò chuyện một lúc nhưng buổi tối Manh Manh có bữa tiệc lại vội vàng nhìn thời gian rồi đi. Chỉ còn mình Trình Hiểu Cát,trong đầu cô nghĩ làm sao bắt Lục Nhất Phương bồi thường đào hoa cho cô, lắc đầu cười cười, nếu anh nguyện ý bồi thường thì 5 năm trước đã bồi thường, sao phải chờ đến bây giờ?
Nằm viện một tuần thì Trình Hiểu Cát cuối cùng cũng có thể xuất viện. Ði ra khỏi bệnh viện, cô vui vẻ nhảy tại chỗ vài cái, lúc này mới rời đi.
Trình Hiểu Cát về đến nhà, nhảy lên giường, ở trên giường lộn mấy vòng, ừ …… Vẫn là ổ chó của mình thoải mái nhất. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
“Ai đấy?” Trình Hiểu Cát vô cùng không tình nguyện từ trên giường bò dậy đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, thế nhưng là Lục Nhất Phương! Trên vai anh khoác một khăn tắm màu trắng cùng với bộ đồ ngủ tơ lụa màu đen, trên tay bưng một cái chậu, một ít đồ rửa mặt.
Sợ tới mức Trình Hiểu Cát lui về phía sau một bước, lắc đầu, lại xoa xoa đôi mắt, ảo giác! Nhất định là ảo giác! Thứ này sao lại ở cửa nhà mình?
Lại lần nữa mở mắt ra, người còn ở!
“Lục Nhất Phương, anh muốn làm gì? Sao anh ở trước cửa nhà tôi?”
“Ống nước trong nhà bị hỏng rồi, mượn phòng vệ sinh nhà em dùng một chút.”
Lục Nhất Phương căn bản không cho cô cự tuyệt, lập tức vào phòng. Căn phòng vô cùng đơn giản một phòng ngủ một phòng khách, mẹ mua cho cô để thuận lợi đi học. Sau khi tốt nghiệp cô lưu tại đại học C làm giáo viên, vẫn luôn ở nơi này, Lục Nhất Phương biết vị trí cũng không kỳ quái.
Phòng này Lục Nhất Phương đã tới một lần, khi đó, Trình Hiểu Cát còn chưa vào đại học, mẹ Trình mua phòng gần như vậy chủ yếu để khích lệ cô. Trình Hiểu Cát có lần bỏ nhà ra đi, Lục Nhất Phương ở chính chỗ này tìm được cô, ngay cả chính anh cũng cảm thấy rất kỳ quái những thứ có quan hệ với Trình Hiểu Cát hết thảy anh đều nhớ rất rõ ràng.
“Này, anh dùng, anh dùng. Tôi đi ra ngoài đi bộ một chút.” Trình Hiểu Cát bày tỏ có thể hiểu, nhưng nghĩ đến một người đàn ông ở nhà mình tắm rửa, trường hợp này nghĩ như thế nào cũng thấy ái muội, cho nên cô quyết định đi ra ngoài tránh một chút.
“Em không cần đi ra ngoài đi bộ, anh tắm nhanh thôi.”