Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 1045



Sau khi hai người đã ngồi xuống, lúc này, Đoàn Học Chân mới nói

- Viện trưởng Tân, hôm nay tôi tới đây chính là để nói một câu cho ông biết, hai ngày qua, có người đã gây tắc rối cho ông.

Tần Hiếu Uyên nghe xong, mới chợt hiểu ra!

Bạn đầu cho rằng ủy ban lãnh đạo Vệ Kiện đến là để phê bình mình, không nghĩ tới là đến để nhắc nhở. mình.

Ông cũng có chút tức hiếu kì hỏi:

- Chủ nhiệm Đoàn, ý của ông là gì?

Đoàn Học Chân nói:

- Tôi cũng là ngẫu nhiên biết được, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lảm, tôi chỉ biết, khoảng thời gian này có người mua chuộc mấy người khác, hình như là đi đến ủy ban lãnh đạo Vệ Kiện để tổ cáo ông, nhất định sẽ gây rắc rối cho ông, hơn nữa người kia hình như còn có chút quan hệ, trong điện thoại tôi cũng không tiện nói cho ông, hôm nay vừa vặn đi ngang qua, đến nói cho ông nói một tiến, chuẩn bị sẵn tâm lý phòng bì bất trắc.

- Đừng để đến lúc bị người ta làm hại!

Tần Hiếu Uyên nhẹ gật đầu, và hiểu chuyện gì xảy ra, thì ra đây chính là vấn đề!

Thật sự là mèo đi đường mèo, chó đi đường chó, chuyện này khoan hãy nói, đây thật giống như là tác phong làm việc của Chu Tuyên Văn.

Đơn giản là dùng cách bôi đen buồn nôn của mình, tốt nhất là thực sự có thể tìm ra một chút vết bẩn nào đó của ông.

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên nhàn nhạt cười cười.

Nhưng mà, đối với sự nhắc nhở của Đoàn Học Chân, ông cũng cực kỳ cảm kích, có đôi khi, những người này có thể cung cấp cho mình một lời nhắc nhở, điều này thực sự rất hữu ích!

Sớm biết rõ một chút thông tin, cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng một chút để đối phó.

Đoàn Học Chân này cũng thật sự là có tâm, nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên vội vàng nói

- Chủ nhiệm Đoàn, rất cảm ơn lời nhắc nhở của ông, chuyện này tội thật sự cảm ơn ông!

Đoàn Học Chân cười cười, nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi:

- Khách sao, khách sáo, giúp đỡ cho nhau thôi mà! Tôi không ở lại nữa, đi trước, bên này còn có chút việc.

Tân Hiếu Uyên vội vàng đứng lên đưa tiễn, Đoàn Học Chân có thể có phần tâm ý này, thật sự là người tình nghĩa.

Nghĩ tới đây, ngay khi Đoàn Học Chân vừa bước ra ngoài, Tần Hiếu Uyên bỗng nhiên nói

- Cái này... Chủ nhiệm Đoàn, nếu không ông đi với lắp một người đi, thuận tiện coi như chào hỏi.

Đoàn Học Chân sững sờ:

- Có ý tứ gì?

Nói đến đây, Tăn Hiếu Uyên mới cười thần bí, nói một câu:

- Ngài Khổng.

Đoàn Học Chân nghe xong, lập tức trợn tròn mắt.

....

....

Bên này, Trần Thương cũng đã thu xếp tốt cho Khổng Gia Huy, sau khi gọi một cuộc điện thoại thì đi xuống lầu.

Tân Hiếu Uyên dẫn theo Đoàn Học Chân có chút khẩn trương cùng lo lắng bất an đi tới phòng giải phẫu, Đoàn Học Chân cũng nhìn thấy Khổng Tường Dân, vội vàng cười tươi chào hỏi.

- Ngài! Gia Huy không có chuyện gì chứ?

Đoàn Học Chân vội vàng chào hỏi.

Khổng Tường Dân nhẹ gật đầu, nằm tay:

- Cảm ơn chủ nhiệm Đoàn quan tâm, may mà có viện trưởng Tân và bác sĩ Trần trợ giúp, còn tốt nên không có việc gì, chủ nhiệm Đoàn đi công tác ở đây hả?

Đoàn Học Chân nghe xong mới nói:

- Tới đây có vài câu nói với viện trưởng Tần.

Khổng Tường Dân như có điều suy nghĩ, không có hỏi.

Đoàn Học Chân không lưu lại, hỏi thăm một chút thì rời đi.

Mà Khổng Tường Dân cùng một đoàn người đi đến nhà hàng để ăn cơm.

Chỉ là chưa đến hai mươi phút sau, Đoàn Học Chân cũng chưa rời đi, chỉ là mang theo một chút thuốc bổ, vật phẩm chăm sóc sức khỏe và hoa quả,bao lớn bao nhỏ đi đến khoa chỉnh hình.

Trong lòng thầm nghĩ, chuyến đi này thật sự không uổng phí công sức!

Người với người chính là như vậy, tặng người hoa hồng tay có dư hương, trợ giúp lẫn nhau, mới có thể hợp tác dài lâu.

Đoàn Học Chân vốn chỉ là cảm thấy Tần Hiếu Uyên và mình cũng coi như là có chung một lãnh đạo, hai bên trao đổi một chút, cũng coi là giúp một chút.

Không nghĩ tới còn bởi vậy lại có thể tạo dựng quân hệ với quan chức cấp cao Khổng Tường Dân.

Lập tức hơi xúc động!

....

....

Nhà hàng này cũng không phải đặc biệt cao cấp gì, nhưng cũng không tệ, mười mấy người bày một bàn lớn, sau khi đã ngồi xuống, Khổng Tường Dân cũng không tự cao tự đại, bưng lên nước trà nói:

- Hôm nay vì chuyện của Gia Huy, nhờ có các vị ở tại đây, hai vợ chồng chúng tôi, xin kính mọi người một ly.

Mọi người vội vàng cạn ly, cũng tranh dành nhau nói lời khiêm tốn.

- Hôm nay đều là công lao của bác sĩ Trần!

- Đúng, Trần bác sĩ hôm nay đã khổ cực rồi.

....

Nghe mọi người thối phồng, Trần Thương chỉ biết cười xấu hổ.

Mà ở trong mắt Khổng Tường Dân nhìn, bỗng nhiên như có điều suy nghĩ nói đến:

- Tiểu Trần tôi biết, mấy ngày trước vừa vặn thấy ở trên báo, chuyện cấp cứu tai nạn giao thông, thật sự là rất không tệ.

Lúc này, bỗng nhiên vợ của Khổng Tường Dân nói:

- Tôi nhớ được hai tháng trước, tên của tiểu Trần cũng xuất hiện trên bản tin buổi tối của báo An Dương đúng không? Hình như là... Là cái gì không cho chen ngang.

Lần này, Khổng Tường Dân cũng kịp phản ứng, không ngờ vị bác sĩ Trần Thương này lại xuất sắc như thế!

Liếc mắt nhìn Trần Thương mỉm cười, rất là tán thưởng:

- Tiểu Trần thật sự không tệ, thật sự là tại đức song hành, là một bác sĩ tốt!

Một bữa cơm ăn cũng xem như hòa hợp, mọi người cực kỳ vui vẻ.

Mọi người cười nói, chỉ có thân phận Khổng Tường Dân gây trở ngại, nên không thể nói lung tung, cũng không tiện bàn vẽ những chuyện khác, kết quả là... Mọi người dứt khoát trò chuyện về Trần Thương.

Điều này... Nói Trần Thương là nhân tài độc nhất trên trời dưới đất.

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Bầu không khí xung quanh mọi người cũng thoải mái,trò chuyện vui vẻ.

Mà lúc này Khổng Tường Dân nhìn Tân Hiếu Uyên, nói:

- Viện trưởng Tân, vừa rồi tôi nghe chủ nhiệm.

Đoàn nói ông gặp phải chút chuyện phiền toái? Tân Hiếu Uyên sững sờ, lập tức cười nói:

- Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, không phiền phức lãnh đạo.

Khổng Tường Dân cười nói:

- Không sao, nói một chút, chuyện gì?

Tần Hiếu Uyên không ngờ Khổng Tường Dân quyết tâm muốn giúp chính mình như thế, nên mới kể lại:

- Buổi sáng mấy ngày trước, lúc tôi đi ngang qua khoa cấp cứu, nghe thấy bên trong cãi nhau, nhìn thấy một người đàn ông, ông ta.