Tần Duyệt thấy Trân Thương nửa ngày không nói lời nào, lấy cùi chỏ thọc Trần Thương: "Mau nói đi? Nhãn nhăn nhó nhó, chậm chạp lề mề giống một cô gái vậy?!"
Trần Thương quay người, vẻ mặt ủy khuất nhìn Tân Duyệt: "Ta có thể nói cho ngươi... Ta quên hỏi tiền hắn rồi?"
'Tần Duyệt nhìn vẻ mặt Trần Thương, lập tức cười phun ra: "Ha ha ha... Trần Thương ngươi đùa hả!"
Vương Khiêm cũng vội vàng bu lại: "Thương nhị, làm phi đao có cảm giác gì? Nói cho chúng ta biết một chút đi"
Trần Thương hồi tưởng một phen: "Ừm... Thật ra cũng không có gì, đến bệnh viện có người chiêu đãi, lúc vào phong phẫu thuật có người mặc quần áo, đưa tay có người đưa dụng cụ, cúi đầu có người ngoéo tay, ngẩng đầu có người lau mồ hôi, quay người có người nhường chỗ, làm xong có người hô 666..."
Vương Khiêm trợn lớn hai mắt, tràn đầy ao ước! "Mẹ nó... Ta cũng muốn... Làm phẫu thuật thì phải sảng khoái như vậy chứ! Đây mới là ước ao của bao bác sĩ ngoại khoa."
"Thương nhi, thương lượng một chút, lần sau có cơ hội dẫn ta đi cùng được không?”
Trần Thương liếc mắt: "Xảy ra chuyện ngươi phụ trách ta sẽ dẫn ngươi đi!"
Vương Khiêm nghe xong, vỗ một vai Trân Thương: "Thương nhị, ta coi như đã nhìn thấu ngươi, tình nghĩa anh em chắc có bền lâu!"
Trần Thương cười, bỗng nhiên như suy nghĩ điều gì nhìn thoáng qua Vương Khiêm.
[ Vương Khiêm, độ thiện cảm: 30. ]
[ Tần Duyệt, độ thiện cảm: 32. ]
Trân Thương quay người nhìn những bác sĩ mình hay gặp gỡ trong phòng ban, thật ra người với người ở chung đều có tâm lý nắm chắc, ai tốt với mình, ai không tốt với mình, cho nên trên cơ bản trong lòng đã có cái cảm giác đại khái.
[ Thạch Na: Độ thiện cảm: 30. ]
Phòng ban người cũng không nhiều, nhưng thông qua mấy số liệu này, độ thiện cảm 30 hình như là đại biểu cho quan hệ vẫn tương đối tốt.
Lúc này, Trần Thương nhìn thấy Viên Phàm đi đến, cười nhìn thoáng qua Trần Thương: "Trần Thương, lợi hại, có thể đi ra ngoài làm phi đao, cái này cần mời khách nha, đúng hay không?”
'Trần Thương cười, không nói gì, tâm tư khẽ động.
[ Viên Phàm: Độ thiện cảm -10.]
'Trần Thương sững sờ, thì ra độ thiện cảm thật là có giá trị âm.
Nếu như vậy, độ thiện cảm 0 hình như là người bình thường, số dương đại biểu có thể có quan hệ với mình, số âm hình như là độ chênh lệch quan hệ giữa hai người, hoặc là nói là không thích mình.
Trần Thương nghĩ như thế, đột nhiên cảm thấy độ thiện cảm này rất không tệ.
Ít nhất Viên Phàm trước mặt này nhìn như rất thân với mình nhưng thật ra trong lòng không thích mình.
Viên Phàm thấy Trần Thương không nói gì, cười tửm tỉm đi tới, mặt mũi tràn đây hâm mộ nói: "Trần Thương, chuyến này ít gì cũng hơn ngàn khối chứ? Tiền này kiếm thật dễ dàng nha, chúng ta ở bệnh viện mệt gần chết, một tháng cao lắm hơn ngàn khối, ngươi đi ra ngoài mấy. chuyến bằng một tháng thu nhập của chúng ta! Ngươi nhất định phải mời mọi người ăn một bữa thật ngon a."
Viên Phàm sững sờ, không thể nín được cười nói, cái này cũng có thể tin? Nhưng... Nghĩ đến Trần Thương đều có thể làm phi đao, Viên Phàm ghen ghét cực kỳ.
Trân Thương cười nói: Bác sĩ Viên nói đùa, ta làm cộng tác viên hai năm, một tháng mới hơn được hai ngàn khối, đâu giống với bác sĩ Viên một tháng đã hơn ngàn, làm một tháng bằng ta làm nửa năm... có phải bác sĩ Viên nên bù lại phần cơm hay năm này cho ta trước không?
Viên Phàm nghe xong, lập tức sững sờ, mặt đen lại, cười nói: Tiểu Trần a, tính tình keo kiệt này của ngươi phải sửa lại, đã là nhân viên chính thức, còn có thể làm phi đao, cứ keo kiệt như thế cũng không tốt.
Trần Thương cười, không để ý đến. [ Đinh! Viên Phàm độ thiện cảm - 5! ]