Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 432



Ra khỏi phòng phẫu thuật, Trần Thương và Lý Bảo Sơn cùng nhau rời đi.

Lý Bảo Sơn như có điều suy nghĩ nói: "Tiểu Trần, mấy ngày nay cậu bận việc gì không?”

Trần Thương sững sờ: "Sao vậy chủ nhiệm?”

Lý Bảo Sơn cười nói: "Cũng không có gì, nếu không bận gì thì đến đơn vị trực của tỉnh đăng thông báo tuyển dụng? Khoa cấp cứu chúng ta khẳng định sang năm sẽ còn phát triển hơn nữa, nhân thủ khẳng định là không đủ, nhưng năm nay tôi lại phải viết vài bài báo, một tiến sĩ, một Phó chủ nhiệm, vì lẽ đó biên chế năm nay khẳng định sẽ không xin được."

"Nhưng mà, chúng ta phải căn nhận một nhóm người mới, mấy đứa trẻ khoa chính quy bây giờ cần bồi dưỡng trình độ, người tình nguyện đến làm cộng tác viên cũng không nhiều, vì vậy tôi đề nghị bệnh viện tuyển thêm nhân viên hợp đồng."
"Sớm tới đơn vị trực tỉnh thông báo tuyển dụng trước, tiến hành một nhóm hồ sơ, tôi đã báo cho bệnh viện, đoán chừng thứ bảy tuần này, khả năng sẽ có một đợt tuyển dụng, nếu cậu có thời gian, dành chút thời gian đến đi, xem một chút thử có ai thích hợp hay không, dù sao nhận nhóm người này, khả năng cũng phải tìm trợ thủ cho cậu, cứ tận lực tìm xem ai vừa ý mình.”

Lý Bảo Sơn trăm mặc mấy giây, tiếp tục nói: "Vốn dĩ tôi còn nghĩ phải là để cậu đi theo mấy người lão Trần tiếp tục làm, làm hạ thủ hỗ trợ, thế nhưng là hiện tại tôi cân nhắc chuyện này không thể làm như vậy”.

"Kết cấu trong khoa cần điều chỉnh một chút, trước mắt mà nói, kế hoạch của tôi chủ yếu là khai triển ba phương hướng, một là phương hướng phổ ngoại, Bỉnh Sinh phụ trách, một là phương hướng tay ngoại do chủ nhiệm An phụ trách, hiện tại chúng ta đã gửi thông báo tuyển dụng tới Phó Oao đến bệnh viện, hắn phụ trách Ngoại khoa l*иg ngực.”
"Cứ như vậy, nhân lực trung kiên của khoa chúng ta có chủ nhiệm An, Trần Binh Sinh, còn có chủ nhiệm Phó mới tới, đại tân sinh mới tới có tiến sĩ Vương Khiêm, cậu, Tần Duyệt, còn có Vương Dũng, nhưng mà nếu như vậy vẫn sẽ thiếu một vài nhân tài dự trữ."

"Ngay từ đầu tôi cho rằng cậu dù sao cũng xuất thân từ khoa chính quy, nếu so với bọn người Vương Khiêm, Tân Duyệt thì hơi kém một chút, hiện tại xem ra, cậu còn mạnh hơn bọn họ một chút.”

Nói đến đây, Lý Bảo Sơn nhìn Trần Thương, cười nói: "Nói cho cùng, tiểu Trần à, là tôi đã đánh giá thấp cậu, thật, tương lai tiền đồ rộng mở nha."

"Thậm chí hiện tại tôi cảm thấy, khoa cấp cứu tỉnh Nhị Viện không giữ được cậu nữa"

Trần Thương nghe xong, không thể nín được cười, cũng không nói gì nhiều.

Lý Bảo Sơn nhìn Trần Thương, vừa đi vừa nói: "Đương nhiên, tôi cũng không nghĩ sẽ giữ cậu ở lại, cậu vẫn phải đi ra ngoài kia xem một chút, tỉnh Đông Dương chúng ta vốn đã phát triển tương đối lạc hậu, rất nhiều ca phẫu thuật lớn đều không làm được."
"Lúc tôi nhìn thấy cậu phẫu thuật, trong đầu đã suy nghĩ, nếu như tôi bằng tuổi cậu bây giờ, có thiên phú như vậy, thì tôi khẳng định sẽ không ở lại một cái bệnh viện nhỏ thế này."

"Trần Thương gật đầu, đi theo Lý Bảo Sơn, cũng không nói chuyện, hẳn không biết nên nói cái gì, nói tới nói lui, cũng không có quá nhiều ý nghĩa.

Lý Bảo Sơn bỗng nhiên dừng bước lại, quay người nhìn Trần Thương: "Cho nên! Tôi nghĩ tới nghĩ lui, tôi có thể cung cấp cho cậu một chỗ tốt!”

"Tỉnh Nhị Viện chúng ta đích thật hơi nhỏ, phát triển cũng tương đối chậm, nhưng khoa cấp cứu chúng ta có một ưu thế, chính là có thể cung cấp cho ngươi nơi để cất bước thăng tiến, vì lẽ đó, sau này cậu chỉ căn nằm vững tâm lý, lớn mật mà làm, tôi sẽ không để cậu làm trợ thủ cho bọn họ, chờ nhóm này kí kết hợp đồng, để cậu chọn mấy trợ thủ.”

Những lời này của Lý Bảo Sơn trực tiếp làm cho Trần Thương hôn mê rồi.

“Chủ nhiệm, ý của ngài là?"

Lý Bảo Sơn cười ha ha: "Ý của tôi là, buông tay ra, đi làm đi, xảy ra chuyện gì, tôi gánh thay cậu!"

....

Trần Lạc xuống khỏi xe lửa, quan sát thị trấn An Dương, hít sâu một hơi

Emm mmm...

Sương mù có chút dày là ấn tượng đầu tiên hắn cảm nhận được từ thị trấn An Dương.

— QUẢNG CÁO —