Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 707: Nghiêm trọng như vậy sao?



Lúc này, Lý Bảo Sơn cũng tới, sau khi trông thấy mọi người thì chào một tiếng.

Trần Thương dẫn theo mọi người đến phòng xử lý, bảo chàng trai kia ngồi xuống, sau khi gỡ băng gạc ra, lập tức, một vết thương xuất hiện ở trước mắt...

Đây không phải vết dao, càng không phải là vết thương khác, ngược lại là như bị phụ nữ dùng móng tay cào, hơn nữa độ nông sâu không đồng nhất.

Trần Thương lập tức nhíu mày.

Loại vết thương cào này là khó xử lý nhất.

Rất dễ để lại vết sẹo.

Rất nhiều người khi còn bé trên mặt bị cào về sau không có xử lý dứt điểm, bây giờ sẽ còn có vết tích.

Mặc dù loại vết thương này nhìn có vẻ như không nặng, chỉ là vết thương ngoài da, thế nhưng... Muốn xử lý để nhìn không ra, rất căn một loạt các thao tác tỉ mỉ.

Nghĩ tới đây, Trần Thương nói:

- Đến phòng phẫu thuật đi.

Mấy người nghe xong, lập tức khẽ nhíu mày:

- Nghiêm trọng như vậy sao?

Trần Thương gật đầu:

- Vết thương mặc dù không lớn, nhưng đã hơi nhiễm trùng, hơn nữa hắn là vết cào bị tổn thương, cần bỏ chỗ da bị tổn hại đi, tiếp đó nghĩ biện pháp khâu lại, đòi hỏi vẽ các phương diện phòng xử lý vệ sinh có hạn, cho nên vẫn nên mau chóng chuẩn bị phẫu thuật đi.

Dương Xuân Hoa nghe xong, vẻ mặt lo lắng:

- Được được được, cần làm thế nào, bác sĩ Trần cứ an bài là được rồi.

Trần Thương ừ một tiếng:

- Đi làm thủ tục đi, nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật.

....

....

Một đoàn người đi ra bên ngoài, mà Dương Xuân Hoa cố ý đi gần Trần Thương, khi đi đến một góc không người, vội vàng từ trong túi móc ra một tấm thẻ nhét vào trong túi Trần Thương.

- Bác sĩ Trần, lần này thật sự phải nhờ cậy hết vào ngài.

Dương Xuân Hoa một mặt lo lắng nói:

- Phàm Phàm bây giờ còn nhỏ, còn chưa kết hôn, nếu thật là khuôn mặt để lại một đường sẹo, sẽ có nhiều ảnh hưởng không tốt!

Hoàn toàn chính xác, da của chàng trai này trắng, nếu như vết sẹo này không thể xử lý, tuyệt đối sẽ hết sức nổi rõ.

- Tôi nghe viện trưởng Dương Thao nói, giá làm ngoài giờ của ngài rất cao, thuộc hàng bác sĩ chỉnh hình cấp cao của tỉnh Đông Dương chúng ta, chúng tôi liên lạc không được với cậu, mới tìm được bệnh viện, tôi thực sự là không muốn gây phiền toái cho cậu!

- Nhưng mà cậu yên tâm, tôi không có nói gì với viện trưởng Tần, tôi nói là được bạn bè giới thiệu đến khám bệnh, hi vọng sẽ không tạo thành ảnh hưởng không tốt cho cậu.

Dù sao Dương Xuân Hoa cũng là người muốn mặt, vì vậy cách xử sự làm người vẫn cân nhắc rất nhiều, sợ bởi vì chuyện Trăn Thương ở bên ngoài làm chỉnh hình truyền đến nội bộ bệnh viện, tạo thành ảnh hưởng không tốt, cho nên mới nói như vậy.

Có quan hệ với loại người này, không phải rất mệt mỏi, dù sao người ta phải cân nhắc còn nhiều hơn so với bạn.

Trần Thương cười cười, nhẹ gật đầu, không nói gì.

Mà Dương Xuân Hoa tiếp tục nói:

- Nhưng mà... Tôi cũng không thể đã tìm tới cửa còn để bác sĩ Trần chịu thiệt thòi, thế nhưng... Tại bệnh viện tôi cũng không tiện đưa cho cậu, trong tấm thẻ. này có 10 vạn, coi như là phí chẩn đoán và điều trị đi Hi vọng bác sĩ Trần có thể giúp hỗ trợ.

Trần Thương từ túi áo móc ra, nhét vào trở về, ở bệnh viện cầm thật không tốt.

Chính mình không phải không thiếu chút tiền nà) mà ở bệnh viện chẩn đoán điều trị, cứ dựa theo quy trình của bệnh viện, nếu có đi làm bên ngoài thì mới có thể công khai ghi giá.

Tính chất không giống nhau.

Đây chính là quy tắc, trong công việc phải có quy tắc.

Nếu như mười vạn khối tiền này bị người khác bàn tán, chưa nói đến tổn thất trước mắt, chủ yếu là đối với thanh danh của mình cùng danh dự của bệnh viện mà nói đều sẽ bị ảnh hưởng vô cùng tồi tệ.

Mười vạn khối tiền không nhiều, cũng không ít.

Nếu như nói là “Thù lao mười vạn”, đại đa số người sẽ chỉ cảm khái ao ước một phen.