Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 812: Không lạc quan lắm



Không thể không nói Lưu Tiểu Quân là một bác sĩ có kinh nghiệm phong phú. Kinh nghiệm nội soi phong phú, kinh nghiệm lâm sàng lại càng khó lường. Ngay khi nhìn thấy tình huống này, thật nhanh đã quyết định ngăn cản ý nghĩ rút xương cá ra của Trần Thương.

Mà người bệnh rõ ràng có chút không hiểu nổi, chẳng phải chỉ là một cái xương cá thôi sao? Rút ra là tốt!

Thế là anh ta trực tiếp hỏi:

- Bác sĩ, vì sao không trực tiếp lấy ra?

Trần Thương được Lư Tiểu Quân nhắc nhở cũng nháy mắt hiểu được tình huống hiện tại.

Rất đơn giản, ngươi không biết tình trạng bên ngoài thực quản là tình huống gì!

Các mạch máu biến dạng phức tạp trong lồng ngực, hơn nữa, cùng với các loại cơ quan khí quan, vị trí, phương hướng,.. Nói không dễ nghe, lỡ như xương cá đâm vào mạch máu... Hậu quả khó mà lường được.

Nghĩ tới đây, Trần Thương quan sát người bệnh, nghiêm túc giải thích:

- Vị trí này rất đặc biệt, hơn nữa... bây giờ vẫn không thể xác định được kích thước và chiều dài xương cá, tùy tiện nhổ ra rất dễ xảy ra vấn đề!

Người bệnh hơi sửng sốt, rõ ràng có chút không tin!

- Không đến mức đấy chứ? Trước kia tôi cũng bị hóc rồi... Ăn mấy miếng cơm nuốt xuống là được...

Hoàn toàn chính xác, biện pháp phổ biến trong dân gian chính là như thế, khi bị xương cá hóc ở cổ họng đều dựa theo biện pháp nuốt mạnh một miếng cơm, cưỡng ép xương cá trôi xuống.

Nhưng mà!

Sau khi nghe được câu nói này, mặt Lư Tiểu Quân và Trần Thương càng thêm biến sắc.

Bởi vì xương cũng không phải thứ gì nghiêm trọng, nếu như xương cá bé, hoàn toàn có thể bị nương theo đồ ăn đi xuống thực quản. Nhưng, ngươi đã nghĩ đến khả năng khác chưa?

Nếu như xương cá đâm vào vách thực quản, ngươi dùng đồ ăn đè xương cá xuống, xương cá liền như một chiếc đinh, bị đồ ăn đẩy xuống như một cái định đâm vào vách thực quản!

Thậm chí nghiêm trọng:

“Cái đinh” này còn có thể đâm vào cả “hàng xóm” bên cạnh ví dụ như khí quản hay động mạch chủ!

Đây là một vấn đề lớn!

Nghĩ tới đây, Lư Tiểu Quân tranh thủ thời gian kéo người bệnh đi chụp X-quang, chỉ vào phim chụp. X-quang nói:

- Anh nhìn đi, đây là phim chụp xương cá, hiện tại xương cá bên trong thực quản chỉ lộ ra chưa đến bốn milimet, anh có biết như thế này có ý nghĩa là gì không?

Sắc mặt Lư Tiểu Quân nghiêm trọng, nghiêm túc nói:

- Chuyện này nghĩa là, khả năng một bộ phận rất dài của xương cá đã đâm xuyên qua vách thực quản, tiến vào lõng ngực! Mà sở dĩ tôi không cho nhổ ra cũng bởi vì nơi xương cá đã đi sâu vào trong, phía sau là động mạch chủ! Một khi nhổ ra, sẽ giống như suối phun, khả năng đến cơ hội cấp cứu cũng không có!

Người bệnh nghe xong, mặt lập tức biến sắc. Harry Potter fanfic

Hắn nhìn sắc mặt của Trần Thương và Lư Tiểu Quân thận trọng, căn bản không hề giống như đang nói đùa.

Động mạch chủ ngực là cái gì? Người bệnh vẫn có chút không cam tâm.

Anh biết rõ CT là cái gì, một lăn kiểm tra CT mất mấy trăm vạn đấy!

Lư Tiểu Quân nhịn không được nói:

- Nói như thế này với anh, động mạch chủ ngực là cơ quan lớn nhất, dày nhất của mạch máu. Nơi này có áp lực lớn nhất, giống như súng bắn nước cao áp, một khi hình thành lỗ thủng, máu sẽ phun ra ngoài giống như đập lớn vỡ đê. Lúc đó anh muốn cấp cứu cũng không có cách nào cứu!

Mặc dù Lư Tiểu Quân so sánh có khoa trương, nhưng đây đều là lời nói thật.

Trần Thương cũng hiểu rõ loại tình huống này khắng định không thể trì hoãn! Nói với Lư Tiểu Quân một tiếng cảm ơn rồi đứng dậy rời đi.

...

...

Người bệnh bị Lư Tiểu Quân nói đến mức này cũng bị dọa sợ.

Sau khi đến phòng cấp cứu, vội vàng chuẩn bị làm kiểm tra

Vợ của người bệnh thấy thế cũng vội vàng hỏi:

- Bác sĩ. Chuyện này, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Chồng tôi... sẽ không xảy ra vấn gì chứ?

Trần Thương lắc đầu:

- Tình huống bây giờ ai cũng không dám đảm bảo, giờ xuống dưới hoàn thiện kiểm tra lại nói sau, nhìn xem tình huống như thế nào đã.

Sau khi nói xong, mang theo người bệnh tiến về phía khoa X-quang, biết được tình xuống của người bệnh nam lập tức chuẩn bị làm kiểm tra.

Nói thật, trong lòng Trần Thương cũng không chắc chắn. Dù sao, với tư cách là bác sĩ chứ không phải thần, anh lại không có mắt nhìn xuyên tường!

Cũng không biết tình huống đến cùng sẽ như thế nào! Chỉ có thể đợi kết quả kiểm tra rồi lại nói.

Quả nhiên, mấy phút sau, bác sĩ khoa X-quang trực tiếp gọi Trần Thương vào.

- Bác sĩ Trần, tình huống... không lạc quan lắm!

Một câu nói làm Trần Thương trợn tròn mắt.

- Rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Lúc này phim chụp X-quang còn chưa có ra!