Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 819: Có thể không ăn cá được không?



Nghĩ tới đây, Trình Ái Mai nhịn không được nói:

- Chồng à, anh đừng quá mệt mỏi! Thật, nếu như anh bệnh, cái nhà này sẽ sụp đổ mất, tiền phòng ở, con cháu tự có phúc của con cháu. Hai chúng ta có thể có bao nhiêu năng lực!

Ngô Ngọc Thụ thở dài:

- Không phải cũng vì anh không muốn làm con trai mệt mỏi sao! Áp lực lớn như vậy, nó chỉ vừa mới lên chức, đã phải gánh thêm mấy trăm vạn tiền đi vay để mua phòng, chuyện này rất bất lợi với việc phát triển của con chúng ta.

Ngô Ngọc Thụ là người trí thức, khoa trưởng của một xí nghiệp nhà nước, cũng xem như có chút quyền lực, có chút kiến thức.

- Con trai mới vừa vặn cất bước, nếu như áp lực quá lớn, sẽ dễ thay đổi tính tình, khí sắc đều có chút táo bạo là không được!

- Anh nghĩ, anh đã lớn tuổi như thế này rồi, cũng không thèm để ý những thứ này, có thể kiếm nhiều tiền một chút thì kiếm nhiều thêm một chút, con trai có thế bớt đi chút áp lực thì ít đi thêm một chút áp lực!

Lúc này sắp kết hôn rồi, lễ hỏi, trang trí, phòng ở, cái này đều phải căn đến tiền.

Nói đến đây, Ngô Ngọc Thụ nhịn không được lại thở dài.

Trình Ái Mai thấy thế, vội vàng nói:

- Giờ mua không nối xe chúng ta sẽ mua muộn một chút, phí trang trí chúng ta sẽ góp lại từ từ, gấp gáp cũng không làm được gì!

Ngô Ngọc Thụ nhìn vợ, nhịn không được nói:

- Vợ yêu à, lần này phẫu thuật, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã cảm thấy bản thân có lỗi với em, em theo anh cũng không có mấy ngày được hưởng phúc, ngày thường anh đối với em cũng không có chăm sóc thật tốt, ai... Chờ sau này anh về hưu, mỗi ngày anh sẽ nấu cơm cho ngươi, còn em đi quảng trường nhảy múa, anh ở nhà làm việc nhà, nấu nướng cơm nước.

Trình Ái Mai cười cười nhìn lão Ngô, trong lòng ấm áp.

Mà lúc này, ngoài cửa, Ngô Quỳnh đã sớm lệ rơi đầy mặt.

Nghe cha nói, Ngô Quỳnh cảm giác trong lòng rất không thoải mái, giống như bị kim châm vào vậy.

Nghĩ đến cha ngày thường xụ mặt không thích nói chuyện, thậm chí nhiều lúc sắc mặt cũng không tốt. Kì thực, Ngô Quỳnh không cao hứng.

Ngô Ngọc Thụ không thích biểu đạt tình cảm của chính mình, có chuyện gì buồn bực cũng để ở trong lòng, trách nhiệm cũng tự mình gánh vác trên lưng.

Một mình anh gánh chịu gánh nặng của cả một ngôi nhà, có thể không mệt mỏi à?

Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Quỳnh cực kỳ khó. chịu!

...

...

(Lời tác giả: Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Thấy qua nhiều việc như thế này, ban đầu cho rằng không thể thay đổi tâm ta như sắt. Thế nhưng kết quả lại phát hiện, kỳ thật, trong cuộc sống không thể nào mất đi một phần cảm động).

Tối nay Mạnh Hi nghỉ ngơi, cho nên Trần Thương không căn phải đi Đông Đại Nhất viện.

Thời gian rảnh rồi thanh nhàn trôi qua, Trần Thương đi đến bên người Tần Duyệt, cười hắc hắc:

- Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh mời khách!

Tân Duyệt chớp mắt:

- Bên kia mới mở một nhà hàng lấu cá, nếu không... Đi ăn một chút?

Trần Thương biến sắc:

- Có thể không ăn cá được không?

Tân Duyệt tò mò nhìn Trần Thương:

- Vì sao vậy? Cá ăn rất ngon nha!

Trần Thương suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến phẫu thuật hôm nay, nghĩ đến vạn nhất hóc xương thì làm sao bây giờ...

Rốt cục, Trần Thương nói:

- Ăn không nổi!

Tần Duyệt liếc mắt:

- Thôi đi, nhiều chuyện! Chị đây mời khách, anh mang theo miệng là được.

Nhưng mà Trần Thương lại hỏi thêm câu;

- Lẩu cá có xương hay không?